DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 664

CHƯƠNG 664: CHỌN TA ĐƯỢC KHÔNG?

Không ai biết rằng từ sau khi nghe Thiên Sơn kể câu chuyện ấy thì nó đã hoàn toàn chiếm cứ tâm trí của công chúa Ôn Tư, thậm chí nàng còn có cảm giác rằng câu chuyện đó có liên quan tới người đã cứu mình hôm ấy.

Từ hôm ấy trở đi, câu chuyện mà Thiên Sơn kể cứ ngày ngày bước vào giấc mộng của nàng, day dứt mãi không thôi, dường như câu chuyện đó chính là kiếp trước đã tan vào dĩ vãng của nàng, tựa như rất gần, song cũng giống như xa xôi tít tắp.

Trừ việc đó ra, câu nói mà Thiên Sơn nói hôm ấy cứ vang vọng trong đầu nàng, người có tin chuyện con người có thể sống lại không?

Công chúa Ôn Tư vẫn không tin vào chuyện sống lại, nhưng nàng rất mong chủ tử của Thiên Sơn có thế sống lại, mong rằng người phụ nữ vì yêu mà đã hồi sinh bao lần kia có thể ở cạnh người mình thương, mong rằng người nam nhân đang ngày ngày tìm kiếm thê tử đã sớm qua đời kia sẽ bớt chịu đau khổ.

Công chúa Ôn Tư không dám mong cầu một tình yêu như vậy, nàng chỉ muốn tìm một người nam nhân có nhân phẩm tốt và bình an sống hết quãng đời còn lại.

Tình càng đậm thì càng khó bền, nàng chỉ mong chuyện tình của mình sẽ như mưa dầm thấm lâu vậy.

Không biết phu quân của nàng đang ở nơi nào? Nhưng chắc chắn người nọ sẽ không thể nào là người đơn giản được, chàng ta phải cùng nàng gánh vác tránh nhiệm nặng nề của Thái Tử.

Nhưng người thật sự có năng lực, thật sự có trách nhiệm sau khi biết về gánh nặng trên lưng nàng thì có thể sẽ lựa chọn rời đi.

Nhiều ngày gần đây công chúa Ôn Tư luôn có vẻ phiền muộn ưu tư, hôm nào trông nàng cũng nặng nề nghĩ ngợi, Huyền Nhi và Thiên Sơn có lòng muốn khuyên giải song cũng không biết nên nói gì.

Trong lúc Thiên Sơn đang lo lắng công chúa Ôn Tư sẽ khép kín cánh cửa lòng vì sợ hãi tình yêu, buổi tiệc ngắm hoa do thái tử phi tổ chức cũng đã bắt đầu một cách hết sức long trọng.

Thái tử phi đưa công chúa Ôn Tư tới buổi tiệc, khắp nơi toàn nghe thấy những lời ngợi ca, nhưng người nam tử thì có vẻ rất sốt sắng, thậm chí nàng còn trông thấy Từ Trương Khanh.

Trông Từ Trưòng Khanh có vẻ rất ung dung, ánh mắt của hắn ta khi nhìn về phía Công chúa Ôn Tư có vẻ soi mói.

Công chúa Ôn Tư lơ đễnh nở nụ cười rồi liền bước theo sau thái tử phi đi về phía trước, nào ngờ đâu mới tiến lên một bước thì thái tử phi đã lảo đảo ngã về phía công chúa Ôn Tư, công chúa không tránh kịp nên cũng ngã về phía Từ Trường Khanh.

Từ Trường Khanh đắc ý vươn tay muốn đỡ công chúa, không ngờ Thiên Sơn đã nhanh nhảu giành trước, sau đó còn quay mặt lại trừng mắt nhìn hắn.

Ánh mắt như đang cảnh cáo ấy khiến Từ Trường Khanh giật thót, nhưng ngay sau đó hắn lại thản nhiên nhìn về phía Thiên Sơn, dù bây giờ nàng ta có thể bảo vệ được công chúa thì sao chứ? Thái tử phi đã nói với phụ thân hắn rằng sẽ khiến nàng gả vào Từ phủ.

“Tốt nhất người nên tỉnh mộng đi, công chúa không phải người mà ngươi có thể tơ tưởng đến.” Thiên Sơn thấy Từ Trường Khanh chỉ sợ hãi trong thoáng chốc rồi lại trở nên nhởn nhơ, ánh mắt của nàng ấy khi nhìn về phía hắn ta lại có vẻ gì đó châm chọc.

Thiên Sơn thấy Từ Trường Khanh rất chướng ta gai mắt, Huyền Nhi cũng chẳng ưa gì tên đó, đợi sau khi công chúa bước đi nàng cũng nhắc công chúa phải đề phòng tên Từ Trường Khanh này, hình như hắn đang có mưu mô xấu xa nào đó.

Công chúa Ôn Tư nhìn lướt qua Từ Trường Khanh rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ta quyết không gả cho hắn thì dù hắn có tề tới mức nào cũng không liên quan đến ta, đây là phủ của ca ca, chẳng lẽ hắn dám làm bậy ở đây?

Nàng ở trong phủ thái tử sẽ rất an toàn, nhưng công chúa Ôn Tư đã quên mất, chủ nhân của phủ thái tử không chỉ có ca ca nàng, còn có thái tử phi nữa.

Công chúa Ôn Tư không muốn phí thời gian với đám nam nhân cứ dính mắt vào người nàng này, nhưng sau khi trò chuyện với vài nữ tử tương đối thân thiết thì trông nàng cũng có vẻ hơi mỏi mệt

“Công chúa, người kia tới rồi.” Huyên Nhi trông thấy Tống Vĩnh Kỳ đang cùng Lộ công công đi về phía họ thì có chút đề phòng.

Công chúa Ôn Tư nghe thế thì nhìn lại, thấy Tống Vĩnh Kỳ đang nói chuyện với một người nam tử, hai người hình như đang trò chuyện rất vui vẻ, nhưng Ôn Tư vẫn cảm thấy sâu trong ánh mắt y ngập tràn nỗi buồn đau, không biết vì lẽ gì, chỉ là nàng cảm thấy y không hề vui vẻ.

“Lúc này mà hắn còn tới gây phiền phức, chắc tưởng ngài hiền lắm đó, để ta đi đuổi hắn.” Huyên Nhi thấy công chúa Ôn Tư thoáng ngây người thì trong lòng rất tức giận.

Thấy Huyên Nhi tức tối đi khỏi, công chúa Ôn Tư cảm thấy có chút bất lực, nhưng người tới đây hôm nay đều là do thái tử phi mời, tuy nàng không có ý gì với bọn họ, nhưng vì thân phận nên cũng chẳng thể làm mất lòng họ được.

Tống Vĩnh Kỳ thấy công chúa Ôn Tư đang chậm rãi bước về phía mình, nàng ăn mặc giản đơn, trên người chỉ đeo vỏn vẹn vài món trang sức, dáng vẻ thoải mái không hề giống đến để xem mắt, nhất là dáng vẻ bình thản như nức ấy, như thể nàng đang dạo bước trong hoa viên sau nhà vậy.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn công chúa Ôn Tư đang bước về phía mình, trái tim trống váng bấy lâu nay bỗng tràn ngập niềm vui, y thậm chí đã quên mất mình đang nói gì với người kia, vô thức muốn tiến lên đón công chúa Ôn Tư.

Thật giống như ngày xưa khi y đến cung Thải Vi, Ôn Yến cũng cười khẽ rồi bước về phía y như vậy.

Mọi chuyện dường như đã trôi vào di vãng, mọi chuyện dường như đang hiện lên trước mắt.

“Tên kia là keo dán à? Sao lại dính chặt lấy công chúa của chúng ta vậy? Các người không xứng để tơ tưởng tới công chúa đâu, mau biến khỏi phủ thái tử đi.” Tống Vĩnh Kỳ còn chưa kịp bước đến trước mặt công chúa Ôn Tư thì Huyện Nhi đã chạy tới rồi hét lên với Tống Vĩnh Kỳ.

“Chủ tử của chúng ta tới để làm khách, chình thái tử phi đã mời ngài ấy, đây là cách mà phủ thái tử các người đối xử với khách sao?” Lộ công công thấy dáng vẻ tức tối của Huyên Nhi thì cũng nổi giận, nhưng năm gần đây Huyên Nhi chính là người duy nhất dám chỉ thẳng mặt mắng chủ tử như vậy, bọn họ tới đây là vì bảo vệ công chúa Ôn Tư, vậy mà nàng ta lại ngang ngược thế này, thật là đáng giận mà.

“Huyên Nhi, không được vô lễ, vị này là khách do thái tử phi mời đến.” công chúa Ôn Tư bất lực gọi Huyên Nhi, nàng cố đi nhanh nhưng vẫn không đuổi kịp Huyên Nhi, vẫn để nàng ấy nói năng bậy bạ rồi.

“Thái tử phi làm gì thèm mời loại người như vậy, hắn ta có ý xấu với công chúa, công chúa, không thể để hắn ta ở trong phủ được đâu.” Sau khi nghe Lộ công công nhấn mạnh chuyện thân phận, Huyên Nhi cảm thấy mình đã bị người khác khinh bỉ, nàng mong công chúa sẽ vì mình mà ra tay nghĩa hiệp, tốt nhất là đuổi đám người này ra ngoài luôn.

Đối với Huyên Nhi thì người này hoàn toàn không xứng với công chúa.

Đương nhiên nàng ta cũng biết đám người được xưng là thanh niên tài năng lịch thiệp ở đây hôm nay chẳng có ai xứng với công chúa cả, nhưng lúc này thì sự chú ý của nàng ta đều đổ dồn vào Tống Vĩnh Kỳ, vậy nến mới thấy Tống Vĩnh Kỳ và Lộ công công vô cùng đáng ghét.

“Huyên Nhi, không dược vô lễ.” Thấy Huyên Nhi vẫn tiếp tục ăn nói hàm hồ, công chúa Ôn Tư lên giọng ngăn lại.

“Xin lỗi, ta không biết cách quản lý bề dưới, đã khiến ngài chê cười rồi.” công chúa Ôn Tư thấy Tống Vĩnh Kỳ đang nhìn mình, vẻ mặt bình tĩnh dường như không thèm để ý gì đến những lời của Huyên Nhi, nàng vội nói xin lỗi.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng, y nở một nụ cười rồi nhẹ giọng nói: “Nàng ta nói đúng, đúng thật là ta có ý xấu với công chúa, hơn nữa tất cả các nam nhân có mặt ở đây hôm nay ai cũng đang tơ tưởng công chúa.”

Lời của Tống Vĩnh Kỳ thẳng thắn thành khẩn đến nỗi khiến công chúa Ôn Tư không biết nên đối đáp làm sao, nàng kinh ngạc nhìn Tống Vĩnh Kỳ một lúc lâu, nhưng rồi cũng chỉ biết cười gượng.

Lời y nói là sự thật, nàng không thể thay đổi được, không thể thay đổi ý muốn lấy lòng nàng một cách bất chấp và trắng trợn của bọn họ.

“Nếu công chúa muốn tuyển chọn phò mã trong số bọn họ, vậy chọn ta có được không?” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, dứt lời y liền nhìn về phía công chúa Ôn Tư, trong ánh mắt đong đầy tình thương, như thể họ đã quen biết tự thuở nào, như thể nàng là người mà y vẫn hằng yêu.

Ý nghĩ đó khiến công chúa Ôn Tư đỏ bừng mặt, nàng trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ rồi nói: “Hôm nay ta sẽ không chọn phò mã.”

Chuyện này nàng đã quyết định từ lâu, nhưng nàng không biết rằng có rất nhiều việc, nếu người khá đã trải sẵn lối, nãng cũng đã bước lên lối đí đó, vậy kết quã đã không còn nằm trong tầm tay của cô nữa.

Đọc truyện chữ Full