DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 786

Sáng sớm hôm sau, Hứa Kế Thành đi đến trấn Ổ Kim, ba ngày sau mới trở về.

Trong ba ngày này, hắn lo lắng nhất chính là cung cấp lương thực, chăn bông, không biết liệu Lăng Thiên có cho hắn mặt mũi hay không, hắn không trông cậy người kia có ngày có được tấm lòng thương dân trách trời, hắn sẽ không dám đánh cuộc sinh tử của dân chúng.

Hứa Kế Thành không ngờ rằng khi mình quay lại khu nghỉ chân tạm thời thì tất cả vật tư cứu trợ thiên tai đều đã được đưa đến, một chiếc xe ngựa sáng ngời, bên trên là chăn bông, lương thảo, nước…

Nhìn thấy những thứ này, mắt Hứa Kế Thành bỗng nhiên cay cay.

Chuyện mấy ngày nay hắn lo lắng đã không xảy ra, đây thật sự là chuyện vô cùng tốt.

Thậm chí hắn còn cảm thấy mình nên gạt bỏ oán niệm đối với Lăng Thiên, sư huynh của hắn lúc cần cũng khá đáng tin cậy.

“Lần này sư huynh không nhắc lại điều kiện kia chứ?” Nhớ tới lần trước nhờ vả Lăng Thiên đã nhắc đến điều kiện kia, Hứa Kế Thành có hơi bất an, hắn hiểu rất rõ tính cách của Lăng Thiên, cho tới bây giờ người này đều là không đạt được mục đích thì không bỏ qua…

Dạ Tam còn chưa kịp trả lời thì người đầu lĩnh trên xe ngựa kia đã đi tới trước mặt Hứa Kế Thành, nhẹ giọng nói một câu: “Tả Thanh, trưởng lão Phi Long Môn thỉnh an Vương gia.”

Phi Long Môn? Hứa Kế Thanh nghi ngờ lỗ tai của mình, nhưng chỉ giây lát sau, trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, hắn kích động nhìn Tả Thanh, nhẹ giọng nói một tiếng: “Ừ.”

Không hỏi thêm, bởi vì trong lòng đã có đáp án, hiện tại người có thể ra lệnh cho Phi Long Môn cũng chỉ có Kinh Mặc, trong thời điểm mình sắp bước đến đường cùng, Kinh Mặc đã đưa hy vọng tới cho hắn.

Rõ ràng quan hệ của bọn họ bây giờ không tốt, nàng vẫn để người của Phi Long Môn đến…

Kinh Mặc, Kinh Mặc, rốt cuộc nàng muốn cho ta bao nhiêu ngạc nhiên mừng rỡ đây…

Hứa Kế Thành cảm thấy tâm trí mình đều phải bay về Cảnh Thành, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy đến trước mặt Kinh Mặc, thẳng thắn bộc lộ rõ tấm lòng ra, để nàng biết được nàng chú ý như vậy, hắn hạnh phúc đến mức nào.

Chỉ là bọt biển hạnh phúc vừa mới dâng lên trong lòng thì một giọng nói không êm tai đột nhiên truyền vào tai Hứa Kế Thành: “Sở Mặc của Thiên Nhai Các phụng mệnh Các chủ đưa vật tư cứu giúp thiên tai đến, mong Vương gia kiểm tra và nhận lấy.”

Sở Mặc và Hứa Kế Thành có quen biết, đó là trợ thủ đắc lực của Lăng Thiên, để hắn ta mang vật tư đến có thể thấy được Lăng Thiên cũng rất để ý.

“Làm phiền thủ lĩnh Sở trở về cảm ơn sư huynh giúp ta.” Hứa Kế Thành cười nói với Sở Mặc, người ta giải quyết nguy nan giúp mình, Hứa Kế Thành nhanh chóng bày tỏ lòng cảm kích của mình.

“Các chủ nói Thành vương không cần cảm ơn, lần trước chuyện ngài không đồng ý, Các chủ chúng ta đã tự đi làm.” Sở Mặc cúi đầu, bất đắc dĩ nói.

Về tính cách ương bướng tùy hứng thì Các chủ của bọn họ và Thành vương gia tuyệt đối là sư huynh đệ đồng môn, từ khi biết Thành vương gia sau nhiều năm vẫn thích công chúa Kinh Mặc, Các chủ nhà bọn họ đã muốn cạnh tranh công bằng với Thành vương gia, chỉ là Thành vương gia không đồng ý, lần này biết Thành vương gia cần gấp vật tư cứu tế thì vui vẻ đưa tới, mục đích là vì có thể đi Cảnh Thành tiếp xúc công chúa Kinh Mặc.

Theo suy nghĩ của Sở Mặc, nếu Các chủ nhà bọn họ mà có hứng thú với một nữ nhân nào đó thì hoàn toàn không cần Thành vương gia cho phép, còn về phần cạnh tranh công bằng, dựa vào thực lực của Thiên Nhai Các bọn họ, có nữ nhân nào mà không chiếm được, chỉ là Các chủ kiên trì nói Thành vương bụng dạ hẹp hòi cực, còn nói không chào hỏi mà muốn lấy được thì chỉ có trộm cướp mới làm.

Đương nhiên Sở Mặc cũng không cảm thấy Các chủ nhà bọn họ tặng một đống vật tư cứu tế để lấy cớ đúng tình hợp lý đi Cảnh Thành tìm công chúa Kinh Mặc là chuyện người quân tử sẽ làm.

Đây rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi quả…

Biết rõ mình nói ra những lời này thì Thành vương sẽ phát điên, nhưng Sở Mặc vẫn nói ra.

Bởi vì chuyện này là Các chủ dặn dò, hắn ta còn phải nhìn kỹ phản ứng của Thành vương sau khi nghe hắn nói để về miêu tả cho Các chủ nghe.

Hắn ta rất muốn lừa gạt cho qua, chỉ là vị Thành vương này tính cách xảo quyệt, làm việc không theo lẽ thường, Các chủ của hắn lại hiểu rõ vị này, cho nên không thể làm rõ, chỉ có thể kiên trì nói ra.

Sắc mặt Hứa Kế Thành lập tức thay đổi, hắn nhìn Sở Mặc, hồi lâu sau mới rít qua kẽ răng hai chữ: vô sỉ.

Sở Mặc còn chờ mưa rền gió dữ kịch liệt hơn, lúc nhận lương thảo mang đi hắn ta đã làm tốt chuẩn bị có đi mà không có về.

Hứa Kế Thành không nói nữa, nhưng lại nói với Dạ Tam ở sau một tiếng: “Thu dọn hết đồ của Thiên Nhai Các đưa tới đi, nói với dân chúng tất cả vật tư này đều là Vương phi thiện lương tìm tới.”

Đúng, đây là thủ nhận tất cả công trạng của Thiên Nhai Các, Sở Mặc nghe vậy không khỏi thở ra một hơi, đây thật đúng không thể coi là trừng phạt…

Bởi vì từ sau khi Lăng Thiên lên làm Các chủ, cách làm việc của Thiên Nhai Các biến thành môn phái làm việc theo cảm tính, mọi sự tùy tâm.

“Dạ Tam, ngươi sắp xếp nhân mã đi đến Cảnh Thành truyền lời cho Vương phi, cẩn thận một kẻ lừa đảo mặc đồ màu trắng.” Hứa Kế Thành xoay người dặn dò Dạ Tam.

Trong lòng Dạ Tam đương nhiên hiểu được trong lòng gia có cảm giác nguy cơ, chỉ là kẻ lừa đảo mặc đồ trắng này, gia, người xác định người nói là Lăng Thiên Các chủ chứ không phải chính người chứ?

“Gia, vẻ ngoài của người lúc trước cũng là vẻ ngoài của Lăng Thiên Các chủ, có ân cứu mạng Vương phi.” Dạ Tam đau khổ nhắc nhở.

Việc này không cần Dạ Tam nhắc nhở Hứa Kế Thành cũng biết rõ, chỉ là Lăng Thiên quá vô sỉ, thế mà lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hiện tại hắn không cách nào phân thân được.

Lúc trước không muốn mình đưa quân về phía bắc còn chưa tính, lại đi đến trước mặt Hứa Tư An để tạo cảm giác tồn tại, đắp nặn bản thân thành một người tài giỏi kinh thiên động địa, sau đó mới đi nói điều kiện với mình, hắn không muốn thì Lăng Thiên lập tức phủi tay không làm, bây giờ không cần hắn ta, hắn ta lại đi ra ngoài.

Hứa Kế Thành thật sự hối hận lúc trước mình không giết cái tên Lăng Thiên đáng giận này.

“Nói cho Vương phi đi, nói người lúc trước là ta dịch dung, không phải cùng một người với người bây giờ xuất hiện ở trước mặt nàng.” Tất cả kế hoạch lúc trường đều bị quấy rối, hắn chỉ có thể nhận mệnh, nói thật ra với Kinh Mặc.

Dạ Tam vẫn luôn cau mày, lời này có thể vào tai Vương phi, chỉ là liệu Vương phi có tin không? Lại nói bây giờ thư từ qua lại ở Thương Nam Châu không mấy thuận tiện, chờ khi tin tức của bọn họ được đưa đến Cảnh Thành, có lẽ Lăng Thiên Các chủ đã sớm chọc trời thủng một lỗ rồi…

“Vương gia, nếu Lăng Thiên Các chủ…” Dạ Tam không yên tâm, Lăng Thiên Các chủ là tình nhân trong mộng của hàng nghìn hàng vạn nữ tử, hắn ra tay sẽ không có chuyện không thành công, huống chi lúc trước Vương gia cứu Vương phi hai lần đều dùng khuôn mặt của Lăng Thiên, hắn ta muốn bắt lấy trái tim Vương phi quả thực là chuyện phút mốt.

“Nếu hắn dám làm trái quy định, ta sẽ giết hắn ta ngay khi giải quyết xong chuyện ở Thương Nam Châu.” Hứa Kế Thành nghiến răng nghiến lợi nói, hắn ngàn phòng vạn phòng, không ngờ trận doanh của chính mình lại có quỷ.

“Nếu Vương phi thích Lăng Thiên Các chủ…” Dạ Tam không dám nghĩ đến kế quả như vậy, nhưng cứ nghĩ đến là hắn ta lại cảm thấy cả thế giới đều mơ hồ.

Dựa theo tính cách của Vương gia, Vương phi mà thích thì là hắn nhất định sẽ vui vẻ dâng đến trước mặt Vương phi.

Nếu Vương phi thật sự đánh mất trái tim, vậy thì Vương gia sẽ vì cố kỵ cảm xúc của Vương phi, sẽ không ra tay với Lăng Thiên Các chủ, như vậy người uất ức hình như chỉ có mình gia của bọn họ.

Hứa Kế Thành nhìn Dạ Tam, gằn từng tiếng nói: “Vậy ta sẽ giết chết đôi gian phu dâm phụ đó, sau đó tự tử cho Kinh Mặc.”

Hứa Kế Thành nói những lời kia với ngữ khí rất nghiêm túc, Dạ Tam không hỏi nhìn về phía hắn, sau đó giật mình khi thấy sát ý trong đôi mắt hắn.

Dạ Tam không dám nói nữa, gia cũng đã nói phải giết Vương phi rồi, hắn còn có thể nói gì đây, tuy nhiên hắn cũng không thể không bội phục mạch não của Vương gia, đều nói gian phu dâm phụ rồi, ai còn để ý hắn tự tử nữa.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, nếu công chúa Kinh Mặc thật sự có chuyện ngoài ý muốn thì vương gia nhà bọn họ sẽ không sống một mình.

Hứa Kế Thành nói xong thì rời đi, để lại bóng dáng thê lương cho Dạ Tam, nhìn bóng dáng đứng thẳng ngạo nghễ của Vương gia nhà mình, Dạ Tam lại nói cho chính mình lần nữa, Vương phi khẳng định có thể bị hấp dẫn, cho dù cái hấp dẫn kia có độc.

Đọc truyện chữ Full