DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 792

“Từ khi ra sinh ra đến giờ chưa có ai có thể chiếm được tiện nghi từ chỗ ta, ngươi là người đầu tiên.” Lăng Thiên nói với Kinh Mặc.

“Vậy phải cảm ơn ngươi rồi.” Kinh Mặc đắc ý cười, sau đó vươn tay ra.

“Cái gì?” Lăng Thiên vừa bị đánh nên tràn đầy sự đề phòng với Kinh Mặc.

“Lệnh bài nha, nếu không thì sao họ nghe lời ta được, mà ta lại không tin tưởng nhân phẩm của ngươi lắm, ta sợ ngươi đổi ý.” Kinh Mặc thẳng thắn trả lời, câu nói này như ngọn lửa sáng rực thiêu trụi lòng Lăng Thiên…

“Sau này ta phải cưới ngươi nên tất nhiên sẽ giữ lời hứa với ngươi rồi.” Lăng Thiên chân thành nói với Kinh Mặc, lời nói chân thành, ánh măt chăm chú nhìn Kinh Mặc.

Chỉ là hắn không ngờ lúc hắn đến gần Kinh Mặc thì nàng lại lần nữa nâng chân lên.

Nhưng đã có kinh nghiệm lần trước nên lần này Lăng Thiên nhanh chóng lùi về phía sau, thành công tránh công kích của Kinh Mặc, Lăng Thiên cười như trẻ nhỏ được cho kẹo.

“Lăng Thiên, quản cho tốt cái miệng của ngươi, nếu không đừng trách ta quản không tốt chân của ta, đến lúc đó ai là người chịu tổn thất thì ngươi biết rồi đó.” Kinh Mặc lạnh giọng cảnh cáo, nàng thật sự sợ nam nhân được một tấc lại muốn thêm một thước này.

“Được rồi, lúc ngươi giơ chân nhớ kỹ ai là người tổn thất cuối cùng là được.” Lăng Thiên khó có được một lần tán thành với Kinh Mặc.

Đến giờ hắn đã xác định nửa người dưới của mình quyết định hạnh phúc nửa đời sau của Kinh Mặc.

Kết quả của việc ăn nói phách lối chính là bị ăn đòn, đúng lúc hắn đắc ý cười với Kinh Mặc thì nàng lại lần nữa đưa chân lên đá vào giữa hai chân hắn một cách không lưu tình, hắn đau đến mức muốn khóc.

“Ngươi nữ nhân này, thật…” Lăng Thiên muốn nói hành động của Kinh Mặc đối với nơi sản sinh nòi giống không giống nữ nhân một chút nào, nhưng nữ tử trước mặt chỉ cần cười một cái là hắn lại âm thầm nuốt hết oán hận vào trong lòng.

“Lăng Thiên các chủ vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, ta phải đi chuẩn bị thật tốt để cho ngươi xem một vở kịch hoành tráng.”

“Ta không đi, ta muốn nhìn ngươi chuẩn bị.” Thật vất vả mới gặp một nữ tử thú vị như vậy, tất nhiên phải thường xuyên ở bên cạnh trông coi rồi.

Về phần cái gọi là nghỉ ngơi, trước khi gặp nàng mỗi ngày đối với hắn đều là nghỉ ngơi, hắn đã chán ghét đến tận cổ rồi.

“Nếu như không có cảm giác bí ẩn thì lúc xem sẽ không còn ý nghĩa nữa, cho nên Lăng Thiên các chủ vẫn nên đi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thái độ Kinh Mặc cứng rắng, quyết không cho Lăng Thiên đi cùng khiến hắn rất khó chịu.

“Đương nhiên nếu như Lăng Thiên các chủ muốn nghỉ ngơi ở chính điện thì chúng ta có thể ra ngoài thương lượng.” Kinh Mặc thấy Lăng Thiên không có ý định nhúc nhích thì tự mình đứng dậy, Lãnh Tố đương nhiên cũng không dám ở lại, nhanh chóng đi sau Kinh Mặc.

Căn phòng lớn như vậy chỉ còn Lăng Thiên một thân áo trắng đứng đó.

Cứ như vậy bị vứt bỏ, đánh hắn xong hắn còn phải đưa người của mình cho nàng dùng.

Đúng là một nữ tử xảo trá, nhưng hắn chính là thích tính cách nàng như vậy…

Hắn đi hai bước đến cửa phòng, đối diện với bóng lưng đã đi xa uy hiếp: “Nếu như kịch buổi tối không hay ngươi phải diễn cho ta xem vở khác, ví dụ như đại hôn Thiên Nhai các chủ, đêm động phòng hoa chúc.”

Lăng Thiên thành công thấy bóng lưng Kinh Mặc ngưng lại một lúc, sau đó tiếp tục đi, nhưng bóng lưng cứng ngắc của nàng vẫn không tránh được ánh mắt hắn.

Sau khi hai người đã đi xa Lãnh Tố mới bất mãn nói với Kinh Mặc: “Công chúa, người này không có ý tốt.”

“Yên tâm, người này là bạn không phải địch.” Kinh Mặc cười nói với Lãnh Tố.

Đến Thành Vương phủ vào lúc này, còn đưa người của mình cho nàng, chút việc đó cũng đã giúp phần thắng của bọn họ cao hơn, dù lí do hiếm thấy nhưng hắn vẫn không chút do dự đáp ứng yêu cầu của nàng.

“Thế nhưng muội cảm thấy hắn cố ý nói với ngài như vậy, nếu thế thì nguy rồi.” Lãnh Tố nhịn không được mà nhắc nhở Kinh Mặc, các chủ Thiên Nhai các tính tình kì quái, nhưng việc hắn đã quyết rồi thì không ai thay đổi được.”

“Công chúa nhà muội cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, hắn còn chưa thấy qua dạng mỹ nữ nào chứ, sao có thể thích lão bà như ta được?” Kinh Mặc kinh ngạc nhìn Lãnh tố, nàng không để ý đến những lời Lăng Thiên vừa nói, vì trực giác của nàng cho thấy chuyện này là không có khả năng.

Lãnh Tố lại không nghĩ vậy, ánh mắt Lăng Thiên các chủ nhìn công chúa nhà mình rõ ràng có sự thưởng thức, nam nhân thưởng thức nữ nhân là cơ sở của việc nảy sinh tình cảm.

“Nhưng mà…” Lãnh Tố còn muốn khuyên nếu như công chúa thật sự muốn rời khỏi Thành Vương phủ thì Lăng Thiên các chủ là sự lựa chọn tốt nhất.

“Không có nhưng mà, một lần rung động sẽ tốn rất nhiều thời gian để lành lại, công chúa của muội không chịu nổi nữa rồi.” Kinh Mặc nói mang theo sự mệt mỏi, chỉ nghe thôi Lãnh Tố cũng muốn rơi lệ.

“Công chúa, ngài…” Lãnh Tố còn muốn thuyết phục thêm, nhưng lại không nói nên lời.

“Muội gọi mấy trưởng lão Phi Long môn đến đây, chúng ta thương lượng cách phòng thủ.” Kinh Mặc không chìm trong cảm giác đau buồn quá lâu, nàng nhanh chóng tỉnh táo phân phó.

Lãnh Tố nghe lệnh đưa người tới thư phòng Thành vương, mấy người ở đó thảo luận thật lâu, cuối cùng quyết định phương án phòng ngự, nhưng người Lăng Thiên cho nàng mượn nàng vẫn chưa nói sẽ xếp ở đâu.

“Công chúa, người Lăng Thiên các chủ đồng ý cho ngài mượn, tại sao ngài…” Lãnh Tố không hiểu, rõ ràng họ có người, vì sao không điều động.

“Đề phòng trường hợp đột xuất.” Kinh Mặc nói với Lãnh Tố.

“Công chúa, ở trong phủ chúng ta chính là người của chúng ta, vừa rồi ngài cũng nói chúng ta có thể tin Lăng Thiên các chủ.”

“Thỏ khôn có ba hang không bao giờ sai, hơn nữa người của Lăng Thiên có thể dùng tốt sao? Nếu đúng như vậy hắn thấy vở kịch hôm nay không đủ đặc sắc thì ta phải làm sao? Gả mình qua đó đền bù thật à?” Kinh Mặc hỏi.

Lãnh Tố không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nghĩ Lăng Thiên đã đồng ý cho mượn người sau đó sẽ ngồi một chỗ im lặng xem vở kịch này.

Nghĩ lại lúc hắn nói với công chúa, nam nhân kia giống như chuyện gì cũng có thể làm vậy.

“Công chúa, người sắp xếp tất cả mọi người như vậy thì ai bảo vệ ngài? Nếu như…” Lãnh Tố đột nhiên nhớ đến an nguy của Kinh Mặc, lo lắng đến mức túa mồ hội lạnh.

“Mấy năm nay ta đi theo Trần thúc cũng học được chút ít, tự vệ chắc không có vấn đề gì.” Kinh Mặc nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chẳng trách nàng luôn cảm thấy thiếu gì đó, vậy mà nàng lại quên bảo vệ an toàn cho Trần thúc.

“Lãnh Tố, ta để lại cho muội hai ám vệ, muội dẫn bọn họ đến chỗ của Trần thúc, nếu ở nơi đó không sao thì tốt, nếu có chuyện gì thì muội phải bảo vệ Trần thúc cho tốt, Trần thúc là ân nhân của ta, an toàn của hắn ta giao cho muội.” Kinh Mặc trịnh trọng nói với Lãnh Tố.

Lãnh Tố nhớ đến Trần Nguyên Khánh, sắc mặt cũng thay đổi, ai cũng biết hắn ta là cố vấn của công chúa, cũng là người nhà của công chúa, nếu như lần này Trần thúc xảy ra chuyện gì công chúa sẽ oán trách Thành vương cả đời…

Mà hiện tại Trần thúc đang hôn mê, chỉ cần một hai sát thủ là đã có thể lấy mạng hắn ta…

Chuyện ôm cây đợi thỏ này, Hứa Tư An đúng là có khả năng nhắm đến Trần Nguyên Khánh.

“Công chúa ngài yên tâm, Lãnh Tố cam đoan sẽ bảo vệ Trần thúc an toàn, ngài ở bên này nhất định phải cẩn thận.” Lãnh Tố nhẹ nhàng dặn dò, trong lòng có cảm giác hỗn loạn.

“Lãnh Tố, Trần thúc nhờ muội, ta…” Trong mắt Kinh Mặc là sự nghiêm túc chưa từng có.

“Công chúa yên tâm, chỉ cần muội còn một hơi thở sẽ không để Trần thúc xảy ra chuyện gì, công chúa ngài phải bảo trọng.” Lãnh Tố trịnh trọng nói xong xoay người đi, nàng không dám ở lâu với công chúa, nghiêm túc như vậy khiến nàng cảm thấy giống như sắp sinh ly tử biệt vậy.

Kinh Mặc đưa mắt nhìn Lãnh Tố rời đi, nàng không hề biết rằng Lãnh Tố vừa rời Vương phủ phái ám vệ Kinh Mặc lưu lại cho mình quay trở về, trong lòng nàng ấy, không có gì quan trọng bằng sự an toàn của công chúa.

Đọc truyện chữ Full