DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 446: Đừng sợ, tôi đã ở đây rồi

"Muốn chết!" Alice giận dữ trợn trắng mắt, cô ta bắt đầu lao nhanh như một cơn gió, ra tay chớp nhoáng đánh một quyền về phía Ninh Tịch.

"Đai đỏ đen... mà cũng dám phách lối như vậy sao?" Ninh Tịch lắc đầu một cái, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không coi Alice ra gì.

"Cẩn thận, con điên đó rất lợi hại!" Hùng Chí không nhịn được mở miệng nhắc một câu.

Vừa dứt lời đã thấy đùi phải Ninh Tịch đột nhiên nâng lên vô cùng linh hoạt, qua lại mấy chiêu sau, các đòn đánh ra vừa nhanh vừa mạnh ngay lập tức đã hình thành hai thế đối ngược.

Alice vừa áp sát tới gần Ninh Tịch đã bị đánh khuỵu một chân xuống, chiêu thức vừa nhanh vừa chuẩn, Ninh Tịch nhân cơ hội đó lập tức đưa chân bổ thẳng xuống đỉnh đầu của Alice!

Alice lập tức mất đi toàn bộ tri giác, thân thể cô nàng ngã phịch xuống đất y như một đống bùn nhão nhoét.

"Bất tỉnh... bất tỉnh?" Hùng Chí kinh hãi Ninh Tịch chỉ dùng một chân đã khiến ả đàn bà ngoại quốc kia knock out!



"Quên nói cho mày biết... chị đây là đai đen cửu đẳng." Ninh Tịch liếc Alice đã chìm vào hôn mê, lạnh lùng nói.

Nhìn một màn trước mắt, Thạch Tiêu với Hùng Chí trố mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẫn mặt ra, bọn họ cũng đã sợ đến chết lặng.

"Ninh Tịch!"

Ngay tại lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Âm thanh này...

Lục Đình Kiêu?

Xong đời rồi~

"Boss đại nhân!!!" Ninh Tịch lập tức cười tươi như hoa tung tăng chạy đến cạnh người đàn ông kia, nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, chắc chắn không mất miếng thịt nào thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh không sao cả! Tốt quá!!!"

"Em..." Vào lúc này sắc mặt Lục Đình Kiêu cực kì khó coi, cả người giống như đang chìm trong dung nham phun trào: "Ai cho em tới đây?"

Ninh Tịch lần đầu tiên thấy bộ dáng Lục Đình Kiêu tức giận đến dọa người như vậy, vừa bị mắng đã lập tức ôm lấy bả vai của Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, anh đừng... đáng sợ... như vậy... mà"



Lục Đình Kiêu nghiến răng nghiến lợi: "Em còn biết sợ?"

Ninh Tịch chọt chọt hai ngón tay trỏ vào nhau, làm bộ dạng đáng thương yếu ớt nói: "Làm sao mà không sợ cho được, người ta dù sao cũng chỉ là một cô bé thôi mà. Vừa rồi suýt chút nữa sợ chết người ta rồi, bắp chân cũng run lẩy bẩy rồi đây này! Boss đại nhân, anh đừng mắng người ta nữa mà, cầu an ủi ~ cầu xoa xoa~"

Thạch Tiêu: "..."

Hùng Chí: "..."

Cô gái này bị quỷ nhập à, rõ ràng vừa nãy còn là bộ dạng phách lối muốn chết, sợ hãi chỗ nào???

Boss gặp quỷ mới tin cô ta nha!!!

"Em..." Lục Đình Kiêu nhìn cô gái đang làm bộ dạng đáng thương, tuy ngọn lửa trong lòng đang cháy hừng hực nhưng cũng chỉ có thể gắng mà nuốt xuống, hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng rồi đưa tay xoa đầu cô gái: "Đừng sợ, tôi đã ở đây rồi."

Ninh Tịch thở phào một cái thật dài, âm thầm vỗ vỗ ngực, may quá, cuối cùng cũng thoát một kiếp, Boss đại nhân nổi giận thật đáng sợ quá đi.

Sau đó lại tiếp tục chớp chớp con mắt ươn ướt: "Ưm ưm um... vừa thấy Boss đại nhân đã hết sợ rồi! Chỉ cần... chỉ cần anh đừng mắng người ta thôi..."

Lục Đình Kiêu tỏ vẻ xin lỗi: "Thật xin lỗi, là tôi nhất thời thất thố, lần sau không thế nữa."

Thạch Tiêu: "..."

Hùng Chí: "..."

Mắt chó của tôi!

Đây là ai?

Đây là Đại Boss Lục Đình Kiêu của bọn họ sao?

Chẳng lẽ... chẳng lẽ đây không phải Boss của bọn họ, mà là một cạm bẫy khác của bên đối địch đúng không?

Người duy nhất bình tĩnh ở đây chỉ có Trình Phong, anh đẩy kính mắt trên sống mũi tỏ vẻ: "Chỉ có đám người thiếu hiểu biết như mấy người mới có thể kinh ngạc như thế".

Đọc truyện chữ Full