DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đan Vũ Càn Khôn
Chương 19: Lễ vật

Đêm nay, Tần Phàm tìm thật nhiều thời gian đem Vũ Ngọc tạo thành một chuỗi vòng tay, còn bị Cổ Mặc cười hắn chẳng khác gì một nữ nhân.

Đợi tới sáng hôm sau tu luyện xong trở về, khôi phục lại thương thế, Tần Phàm liền cầm lấy vòng tay làm bằng Vũ Ngọc tinh tế kiểm tra một chút, sau đó mới vừa lòng cười cười, cầm lấy hộp trang sức của Tần Li đi ra ngoài.

- Tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?

Thấy hành động của Tần Phàm, Cổ Mặc không khỏi ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn hỏi.

- Đem trả đồ vật thôi.

Tần Phàm thản nhiên nói.

- Ngươi không phải muốn đem Vũ Ngọc tặng cho nữ hài Tần Li kia đi?

nguồn TruyenFull.vn

Lúc này Cổ Mặc mới kịp phản ứng, nguyên lai tối hôm qua Tần Phàm cả đêm dùng Vũ Ngọc làm thành chuỗi vòng tay là muốn đưa cho Tần Li. Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là Vũ Ngọc tinh hoa Tần Phàm cũng đã biết, không thể tưởng được hắn vẫn cam tâm đem tặng cho người khác.

Tần Phàm gật gật đầu, bình tĩnh đáp:

- Ta vừa dùng xong viên Trúc Cơ Hoàn thứ hai, hiện giờ còn một bộ phận dược lực ẩn chứa trong khiếu huyệt thân thể, ta muốn luyện hóa phải tiêu tốn không ít thời gian, nhưng còn viên thứ ba chưa dùng, hơn nữa qua thêm vài ngày ta còn phải tiếp tục luyện chế Cố Nguyên Đan để đề phòng tình huống trúc cơ không ổn, cho nên sắp tới tốc độ tu luyện của ta đã quá nhanh, hiện tại Vũ Ngọc đối với ta có tác dụng kỳ thật không lớn.

Hắn không chỉ nghĩ tới hộp trang sức, mà còn là phần nhân tình của Tần Li, tuy rằng hắn biết được làm như vậy vẫn chưa xem là trả xong ân tình của nàng.

- Tác dụng không lớn, nhưng không có nghĩa là không có, hơn nữa ngày sau cũng sẽ dùng đến. Chậc chậc, ngươi phải nghĩ thông suốt, Vũ Ngọc ẩn chứa tinh hoa chính là bảo bối khó được, nếu đem ra bán còn lấy được mấy trăm vạn thậm chí là ngàn vạn kim nguyên, ngươi thật bỏ được sao?

Cổ Mặc hí mắt nhìn Tần Phàm nói, nhưng trong lòng lại thưởng thức thiếu niên này. Trọng tình trọng nghĩa, như vậy hắn không cần lo lắng ngày sau Tần Phàm bất lợi đối với hắn.

Tần Phàm vỗ vỗ hộp trang sức trong tay, không nói gì. Hắn chính là loại người mà người khác đối đãi tốt với hắn, hắn sẽ đối đãi tốt với người! Trong khoảng thời gian này Tần Li luôn chăm sóc chiếu cố cho hắn tỉ mỉ chu đáo, hơn nữa không hề yêu cầu hắn chuyện gì, thậm chí còn vì hắn bán tài sản riêng, Tần Phàm thật sự cảm động.

Có nhiều thứ dù có tiền cũng không mua được.

- Hắc hắc, ngày sau đừng nên hối hận là tốt rồi.

Cổ Mặc cười hắc hắc nói, híp mắt, cũng không biết trong lòng nghĩ đến chuyện gì.

Tần Phàm chỉ cười nhẹ, sau đó thu lại dược đỉnh, dược đỉnh liền hóa thành một chiếc nhẫn đỏ đậm đeo trên ngón tay của hắn, đương nhiên Cổ Mặc luôn bám vào bên trong.

Nhắc tới dược đỉnh này, Tần Phàm lại cảm giác suy đoán lúc trước của mình còn thấp, phẩm cấp của dược đỉnh có lẽ là Tạo Hóa Đỉnh. Ít nhất kiếp trước hắn còn chưa từng gặp qua loại dược đỉnh nào có thể biến hóa được như thế.

Thấy Cổ Mặc đã chui vào trong dược đỉnh, Tần Phàm mở cửa phòng đi ra ngoài.

Nhưng khi hắn vừa định mở cửa bước ra, chợt nghe tiếng gõ cửa truyền vào, Tần Phàm ngây ra, mở cửa phòng, có chút vui vẻ phát hiện Tần Li mỉm cười đứng bên ngoài.

Hôm nay Tần Li mặc một bộ lục y, khí chất tự nhiên thanh nhã, tư thế uyển chuyển làm người cảm giác thư thái nhẹ nhàng. Mà mỗi lần Tần Phàm nhìn thấy Tần Li, không khỏi cảm giác kinh diễm, phải một lúc mới kịp phản ứng.

- Tiểu Phàm, muốn đi đâu đó?

Tần Li thấy Tần Phàm vừa lúc mở cửa phòng, liền cười hỏi.

- Ách, đệ vừa muốn đi tìm tỷ tỷ đâu…

Tần Phàm có chút xấu hổ gãi gãi đầu, khẽ cười nói.

- Thật sao? Trong khoảng thời gian này tiểu Phàm đệ bận tu luyện, đã thật lâu không đi tìm tỷ tỷ.

Tần Li mang theo ý cười diễm lệ, cố ý lộ ra bộ dáng như không quá tin tưởng.

- Đương nhiên là thật sự, hãy xem, hộp trang sức này đệ vừa muốn cầm đi trả lại cho tỷ tỷ đâu.

Tần Phàm vẫy vẫy hộp trang sức trong tay nói.

- Hay nha, chẳng thể trách mấy ngày nay không thấy hộp trang sức của ta, nguyên lai đang ở chỗ của ngươi a, hì hì…

Tần Li chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, giả vờ như không hay biết gì cười nói.

- Phải đó, là đệ không hỏi qua tỷ tỷ mà cầm hộp trang sức của tỷ mang về, cho nên để tỏ lòng xin lỗi, đệ tặng tỷ một phần lễ vật, tỷ ngàn vạn lần không được cự tuyệt!

Tần Phàm lộ ra biểu tình giảo hoạt, sau đó lấy ra chuỗi vòng tay bằng Vũ Ngọc quơ quơ trước mặt Tần Li.

- Vũ Ngọc?

Tần Li có chút kinh ngạc che miệng:

- Tiểu Phàm, làm sao đệ có thể có…

Nàng làm sao không hiểu rõ giá trị của Vũ Ngọc, đó là đồ vật có thể giúp cho người tập võ đề cao gấp hai tốc độ tu luyện, giá trị xa xỉ!

- Ha ha, tựa như tỷ cùng phụ thân suy đoán, thật sự là do đệ có được chút kỳ ngộ, nhưng chuyện chi tiết vẫn chưa thể nói cho tỷ cùng phụ thân hay biết, cho nên sau này tỷ không cần đem trang sức của mình "không thấy" nữa, ngày sau khi đệ luyện tập luyện dược tự mình mua được nổi.

Tần Phàm cười nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ "không thấy".

- Vì sao đệ không lưu lại cho mình, đệ càng cần hơn tỷ tỷ…

Sắc mặt Tần Li hơi phiếm hồng, cũng lắc lắc đầu nói.

- Đệ vẫn còn một khối đâu, chính mình chẳng lẽ còn không biết chuyện của mình sao, ha ha, đệ so với bất luận kẻ nào càng thêm khát vọng tăng lên cảnh giới của chính mình, nếu không phải vậy đệ còn không bỏ được đưa cho tỷ đâu.

Tần Phàm đã sớm biết Tần Li sẽ không dễ dàng tiếp nhận, nhưng hắn đã nghĩ ra được cái cớ, mỉm cười, sau đó bước tới nửa bước, đi tới trước mặt Tần Li không cho nàng cự tuyệt, nói:

- Tỷ tỷ, hiện tại đệ giúp tỷ đeo đi.

- Tiểu Phàm, đệ thật là…

Trong lòng Tần Li ngọt ngào, có chút thẹn thùng, thoáng cúi đầu vốn định cự tuyệt nhưng cuối cùng vẫn ôn thuận để Tần Phàm đeo Vũ Ngọc lên cổ tay trắng nõn của nàng, nàng đối với Tần Phàm luôn luôn thập phần tin tưởng.

- Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp!

Đeo xong vòng tay, Tần Phàm tán thán từ tận đáy lòng. Gần gũi dựa vào cùng Tần Li như vậy, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt, đặc biệt khí chất thanh nhã hấp dẫn người, tuy Tần Phàm luôn trấn định lúc này cũng không nhịn được có chút xao động.

- Chỉ giỏi ba hoa!

Tần Li đỏ mặt, lời tán thưởng như vậy nàng cũng không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, nhưng chỉ một câu đơn giản như thế đã làm cho nàng cảm giác ngọt ngào chưa từng có.

Một lát sau nàng mới ngẩng đầu lên, mang theo ý cười nhìn Tần Phàm, mở trừng hai mắt nói:

- Nhưng lần này tỷ cũng không phải lấy không lễ vật của đệ, tỷ có một phần lễ vật muốn tặng cho đệ đó.

- Thật sự? Không phải thứ tốt đệ không cần đâu.

Tần Phàm cố ý cười nói.

Tần Li mở bàn tay, một bình bạch ngọc vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt Tần Phàm, sau một thoáng kinh ngạc, sau đó trên mặt hắn lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

Đọc truyện chữ Full