DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 654: Hôn rồi… Hôn rồi …

Tư chất của huynh ấy vốn bình thường, vậy mà có thể luyện được đến mức độ này, quả thật đúng là không phải người thường!

Đánh nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vẫn sẽ ngang tay như trước mà thôi.

Thời gian không chờ đợi ai cả, quân tiếp ứng của Satan cũng sắp đến rồi, anh ta không thể kéo dài hơn được nữa, phải nhanh chóng đưa Tiểu sư muội đi!

Phải nghĩ cách… Phải nghĩ cách…

Mẹ nó! Nghĩ cái rắm ấy! Tên Đường Dạ này quá cẩn thận, chiêu thức không hề có chút sơ hở nào!

Đường Lãng chỉ vừa phân tâm một chút đã phải hứng một quyền của đối phương lên mặt, khóe miệng lập tức nóng rát đau đớn: "Mẹ nó chứ Đường Dạ, huynh đây là đang mưu sát chồng đấy!"



Ra tay nặng như vậy!

"Lại phân tâm nữa thì huynh sẽ không cho đệ cơ hội thứ hai đâu!" Ánh mắt Đường Dạ lạnh lẽo.

Sắc mặt Đường Lãng tái nhợt, mẹ nó! Ông đây không tin huynh không phân tâm chút nào!

Lại thêm trăm chiêu nữa, Đường Dạ tấn công ác liệt nhưng Đường Lãng lại không hề lùi bước mà còn có xu thế tiến gần về phía Đường Dạ, Đường Dạ không chút sợ hãi, lúc này Đường Lãng không thể tấn công anh ta được, càng tiến gần thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!

Đường Lãng càng lúc càng đến gần, đồng thời, khóe miệng từ từ nở nụ cười quái dị, đợi đến lúc Đường Dạ phát hiện ra điều kì lạ thì đã không kịp nữa rồi.

Môi Đường Lãng đã đặt lên môi anh rồi… hôn… hôn rồi… hôn thật rồi…

Thừa dịp Đường Dạ phân tâm, Đường Lãng lập tức lợi dụng thời cơ đè lên động mạch của anh ta, một tay áp anh ta vào cửa xe: "Sư huynh, huynh thua rồi."

Ninh Tịch ngây ra như phỗng, vẻ mặt thê thảm vô cùng: "Mẹ nhà nó!!!! Mắt chó hợp kim của muội! Nhị sư huynh! Huynh không biết xấu hổ!"

"Đây gọi là binh bất yếm trá." Đường Lãng không cho đây là chuyện đáng xấu hổ gì, cười hì hì nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Dạ, thong thả nói: "Sư huynh, đừng nói huynh không nhận thua đấy nhé!"



Lúc này sắc mặt Đường Dạ thay đổi xoành xoạch y như đèn kéo quân, hít sâu một hơi rồi chấp nhận thực hiện lời hứa: "Cút!"

Đường Lãng: "Tuân lệnh!"

Sau đó lại tựa như sợ Đường Dạ hối hận, một tay vác Ninh Tịch lên vai chạy biến đi, cùng lúc đó cũng lôi điện thoại ra gửi cho bên kia một tin: [Rút lui!]

.....

Bên kia, thế cục hai phe vẫn đang căng thẳng như trước.

Thượng úy khuyên đến nỗi đắng cả miệng rồi mà đối phương thì vẫn chẳng có ý tứ gì là nghe vào.

Thời gian từ từ trôi qua, phía chân trời đã hửng vài tia nắng, trời đã sắp sáng nhưng cả hai bên đều không có ý lùi bước.

Satan ngáp một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Lải nhải dong dài làm gì, có đánh hay không hả?"

Phía đối diện, Lục Đình Kiêu bỗng lôi điện thoại ra, lướt mắt nhìn tin nhắn trên màn hình, một sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh rồi vội vã biến mất, không để bất cứ ai phát hiện ra.

Lục Đình Kiêu nhìn về Satan: "Như anh mong muốn."

Satan nghe vậy, đôi mắt liền hiện lên vẻ khát máu.

Phong Tấn còn đang trông mong Lục Đình Kiêu là người trầm ổn biết suy nghĩ trước sau không ngờ lại cũng là kẻ mất lí trí như chủ nhân của mình, khuôn mặt già nua đầy khổ sở.

Có điều, người khổ sở hơn chính là vị Thượng úy bên cạnh Lục Đình Kiêu: "Ngài Lục, không thể đánh!"

Vấn đề ở chỗ không phải là thắng thua mà là hiện tại nước X chiến sự đang hỗn loạn, lực lượng chủ lực không thể tổn thất ở đây được, nếu không các thế lực thù địch sẽ nhân cơ hội này để tấn công.

Đọc truyện chữ Full