DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 758: Lòng Tiểu Bảo như mò kim đáy biển

Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ học.

Nhưng, bánh bao nhỏ lại dậy từ sớm đem đống quần áo trong tủ lục tung lên ngắm một lượt, chỉ ngắm thôi cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Lục Cảnh Lễ dựa người vào cửa phòng Tiểu bảo, ngáp một cái: "Bảo bối à, con thay quần áo thôi sao còn lề mề hơn cả phụ nữ thế hả? Còn nữa, con dán giấy nhớ lên quần áo để làm gì thế?"

Anh ta để ý thấy bánh bao nhỏ cứ lôi bộ nào ra là trên bộ đó lại dán thêm một tờ giấy nhớ, hơn nữa trên giấy lại đánh số.

Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi não của thằng bé này chứa cái gì...

Bánh bao nhỏ cũng chẳng đoái hoài gì tới ông chú của mình, vẫn đang lật tung quần áo lên rồi dán giấy, cứ lặp đi lặp lại như vậy.



Nửa tiếng nữa qua đi, cuối cùng nhóc con cũng chọn được một bộ đánh số lớn nhất trong đống quần áo kia.

Thấy Tiểu Bảo hài lòng mặc một bộ vest bé con màu xanh saphire lên người, Lục Cảnh Lễ giật giật khóe miệng, nghiêng đầu nói với anh trai: "Anh, ai cũng nói lòng dạ đàn bà sâu như mò kim đáy biển... nhưng Tiểu Bảo nhà anh... chắc phải là mò ở rãnh Mariana1 luôn đấy..."

1Nơi sâu nhất trên thế giới. Thử‎ 𝒕hách‎ 𝒕ìm‎ 𝒕ra𝓷g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ —‎ TRÙMTRU𝗬Ệ‎ N.VN‎ —

Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn những con số được đánh dấu trên quần áo rồi thản nhiên nói: "Mấy cái số đó là số lần Ninh Tịch hôn nó khi nó mặc mấy bộ đồ ấy."

Lục Cảnh Lễ: "................"

Tốt lắm... Rất mang phong cách Tiểu Bảo...

Đáp án này, có để anh nghĩ nát óc chắc cũng không thể nghĩ ra được!

Khiến anh sa mạc lời hơn chính là, không ngờ Lục Đình Kiêu lại hiểu được...

Đúng là con đẻ có khác...



Sau khi bánh bao nhỏ thay đồ xong, lập tức lon ton chạy tới trước mặt ba, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngước mắt nhìn anh, ý là: Ba ơi, con chuẩn bị xong hết cả rồi, có thể đi tìm cô Tiểu Tịch được rồi~~~!

Lục Đình Kiêu cúi đầu nhìn con trai, thản nhiên nói: "Hôm nay ba đưa con tới chỗ ông bà nội, hôm nay cô Tiểu Tịch có việc bận."

Mặt bánh bao nhỏ tức thì ngớ ra.

Sét đánh giữa trời quang... chắc cũng chỉ như thế này mà thôi...

"Phụt..." Lục Cảnh Lễ bị vẻ mặt của bé con chọc cười thành tiếng: "Anh cũng bẫy con trai anh quá rồi đấy! Người ta thay quần áo mất hai tiếng đồng hồ mới xong thì anh lại bảo không phải tới chỗ cô Tiểu Tịch của người ta? Thế có khác quái gì đang mừng rỡ mở lì xì đầu năm, cuối cùng lại phát hiện ra trong đó là đề thi thử đại học không hả?"

Bánh bao nhỏ trưng ra vẻ mặt tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương nghiêm trọng, quay đầu chuẩn bị chạy về phòng.

Lúc này, Lục Đình Kiêu mới nói thêm một câu: "Mai là chủ nhật, cô Tiểu Tịch với sư phụ của con sẽ cùng tới."

Nghe thấy vậy, vẻ mặt "con sẽ không tin vào thế giới này nữa" của Tiểu Bảo lập tức lại đầy sức sống trở lại.

Thế nên Lục Đình Kiêu mới thuận lợi đưa được Tiểu Bảo ra ngoài.

Trước lúc ba người lên xe, Lục Đình Kiêu bỗng dừng lại nói với lão quản gia: "Chú Viên."

"Đại thiếu gia, cậu có gì cần dặn dò?"

Lục Đình Kiêu: "Mang con gấu của Tiểu Bảo qua đây cho tôi."

"Gấu...?" Lão quản gia còn tưởng Lục Đình Kiêu muốn dặn dò gì nhưng nghe thấy vậy liền mờ mịt chẳng hiểu gì hết.

Cuối cùng, dưới mệnh lệnh của Lục Đình Kiêu, lão quản gia và hai người hầu khác cẩn thận buộc con gấu mà Tiểu Bảo tham gia hoạt động lúc trước thắng được lên nóc xe.

"Đệch! Anh Hai, anh lại muốn làm gì vậy? Về nhà mà đem con gấu to tướng này về làm gì?" Lục Cảnh Lễ đỡ trán, sao mỗi lần ở cạnh hai cha con nhà này, trí thông minh của anh lại lùi dần đều vậy.

Đọc truyện chữ Full