DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 1 - Chương 29: Nhất Nhập Giang Hồ

Độc Cô Bại Thiên ổn định lại tình tự của bản thân rồi mới đẩy cửa bước ra.

Lúc này trên đường vẫn còn truyền những tiếng hò reo ầm ĩ, rất lâu chưa dứt.

Hắn ngấm ngầm kinh hãi, giọng ca của Liễu Như Yên đích thật đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, đem tình vào trong giọng ca, khiến người ta phải đắm chìm theo nàng.

Hắn đến trước cửa phòng của Huyên Huyên, dỏng tai lên nghe nghe ngóng. Bên trong phòng truyền lại tiếng hô hấp đều đều, tiểu nha đầu này hiển nhiên vẫn đang ngủ say. Thật đúng là một con mèo nhỏ lười biếng, không ngờ ồn ào như vậy mà vẫn ngủ cho được. Hắn thật hoài nghi đế cấp công lực của nàng ta làm thế nào mà lại luyện thành được.

Độc Cô Bại Thiên nhẹ nhàng mở cửa phòng, cẩn thận nhấc chốt cửa lên rồi êm ái bước vào.

Huyên Huyên đang nằm ngủ trên một tấm thảm, vẻ đẹp lung linh mê hoặc. Mái tóc dài mềm mại xõa xuống che mất nửa khuôn mặt, hàng mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi hồng tươi, không điểm nào là không xinh đẹp tuyệt trần. Tiểu nha đầu lúc ngủ vẫn còn chút tiếu ý, lộ ra hai lúm đồng tiền khả ái, bộ dạng thật ngây thơ hồn nhiên. Một phần cánh tay trắng như bạch ngọc lộ ra bên ngoài, phát thứ ánh sáng thánh khiết. Vẻ đẹp tự nhiên đó làm cho người ta không thể nào có ý định muốn tiết độc được.

Độc Cô Bại Thiên ngẩn ngơ đứng nhìn. Cảnh tượng này giống như một bức họa, tựa như hắn đang ở trong một giấc mộng. Hắn làm thế nào cũng không dám tưởng tượng, mỹ nhân ngủ trên giường chính là Huyên Huyên sao? Thiếu nữ đang ngủ kiều diễm như một đóa hải đường, tập hợp cả sự mê hoặc, quyến rũ, ngây thơ, thánh khiết vào người, một thể thống nhất của những nét mâu thuẫn. Làm thế nào mà những khí chất bất đồng lại cùng xuất hiện trên cùng một người như vậy được?

Độc Cô Bại Thiên ngắm nhìn thân thể của Huyên Huyên mà âm thầm nuốt nước miếng vào, mọi thứ trên người nàng đều tán phát ra một thứ mị lực kinh nhân. Hắn đột nhiên phát giác thật ra mình vốn rất phóng đãng. Mặc dù chưa quên được Tư Đồ Minh Nguyệt, nhưng trong lòng hắn vẫn vương vấn không quên hình bóng của Lí Thi, hiện tại thì hắn lại đang bị mê mẩn với Huyên Huyên.

Nhưng khi nhớ lại võ công khủng bố của Huyên Huyên, hắn lập tức thấy lạnh cả người. Hồi tưởng lại lúc ở dưới cung điện khi “không cẩn thận” đã tiếp xúc thân mật với nàng ta, suýt tí nữa đã bị chết bi thảm, “hỏa nhiệt” trong lòng hắn lập tức hạ xuống ngay. Huyên Huyên khi phát nộ là một nữ bạo quân, tuyệt đối không nên chọc ghẹo, vì vậy hắn chỉ đành yên lặng đứng nhìn.

Nhìn Huyên Huyên đang say ngủ, trong đầu Độc Cô Bại Thiên thôi thúc ý định: nếu như lúc này hắn tháo mặt nạ của Huyên Huyên xuống, nàng ta nhất định sẽ không biết. Nhưng hắn có chút do dự, Huyên Huyên là đế cấp cao thủ, không cẩn thận thì không khéo cô nàng tỉnh giấc mất. Nghĩ đến nàng ta là đế cấp cao thủ, Độc Cô Bại Thiên lại thấy chấn động trong lòng. Bản thân mình đã tiến vào tẩm thất của đế cấp cao thủ, nhưng đế cấp cao thủ này lại hoàn toàn không hề phát giác, thật tình rất cổ quái, điều này thực sự là chuyện không có khả năng. Cảnh giác tính của một đế cấp cao thủ tuyệt sẽ không như vậy, nhất định là tiểu nha đầu này đang giả vờ ngủ để thử xem phẩm hạnh của hắn ra sao. Nghĩ đến điều này, Độc Cô Bại Thiên cố gắng kiềm chế, xoay người bước ra ngoài.

Hắn vừa mới đóng cửa, đã nghe thanh âm uể oải của Huyên Huyên: “Tiểu Bạch, sao mà bất thanh bất hưởng tiến vào, rồi lại bất thanh bất hưởng đi ra vậy?”

Độc Cô Bại Thiên thầm thở phào: “nguy hiểm thật, tiểu nha đầu này quả nhiên là giả vờ ngủ. Mình thật là hồ đồ, tiếng hò reo ở ngoài đường vừa nãy lớn như vậy, làm sao mà không đánh thức tiểu nha đầu này cho được. Vô luận theo phương diện nào mà nói, tiểu nha đầu này đều chỉ là giả ngủ mà thôi.” Miệng thì đáp lời: “Huyên Huyên, cô thật đúng là một con mèo nhỏ lười biếng, mặt trời đã xuống núi rồi, vậy mà vẫn còn ngủ được sao? Ta vốn là muốn gọi cô dậy ăn trưa, nhưng thấy cô ngủ ngon như vậy nên không nhẫn tâm đánh thức, vì vậy mới đi ra.”

“Đói thật, Tiểu Bạch ngươi giúp ta mang đồ ăn vào trong phòng đi.”

“Cái gì? cô không phải là muốn ăn luôn trên giường đấy chứ?”

“Thì sao nào, không được sao?”

“……”

Độc Cô Bại Thiên hết nói nổi.

Khi Độc Cô Bại Thiên đi ra gọi hỏa kế của khách điếm rồi quay lại, đã thấy tiểu nha đầu rửa xong mặt mũi, nàng ta chính là có ý muốn điệu hổ li sơn.

Hỏa kế đặt thức ăn xuống, chuyển thân đi ra. Không biết tại sao Độc Cô Bại Thiên rất muốn nhìn tiểu nha đầu ăn, nhưng hắn đã bị Huyên Huyên đuổi ra.

“Huyên Huyên, có tuyệt thế suất nam như ta trong phòng, cô không nhận thấy đó là một chuyện hay sao?”

“Một gã râu râu ria đầy mặt, thấy ngươi là hết muốn ăn rồi, ngươi mau đi đi.”

“Ta không phải là đang mang mặt nạ sao? Ta sẽ bỏ xuống, để cho cho cô chiêm ngưỡng ‘ tuyệt thế dung nhan’ của ta.”

“khoác lác vừa thôi, bộ mặt xấu xí của ngươi ta đã thấy rồi.”

Độc Cô Bại Thiên nét mặt đầy vẻ ủy khuất: “Huyên Huyên, không lẽ cô thay lòng đổi dạ với chồng như vậy sao? Ta đây anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc, tuyệt thế suất nam như ngọc thụ lâm phong như vậy mà sao cô lại vô tình hắt hủi?”

“bàng”

Huyên Huyên đã đứng ngay trước cửa, tí xíu nữa đã đánh trúng mũi Độc Cô Bại Thiên.

Huyên Huyên ăn xong nghỉ ngơi một lúc rồi hai người rời khỏi khách sạn, không lâu sau đã ra đến ngoại thành.

Độc Cô Bại Thiên hỏi tiếp: “Huyên Huyên, cô định đi đâu?”

“Ngao du đại lục, nơi nào vui thì ta đến nơi đó. Tỉ dụ những nơi như là cung điện dưới lòng đất đó, ta biết rằng trên đại lục còn có rất nhiều nơi thú vị, ta muốn đến xem những nơi đó.”

Độc Cô Bại Thiên âm thầm chắt lưỡi, mấy nơi khủng bố như vậy mà lại coi là những nơi thú vị, đế cấp cao thủ quả nhiên là khác thường.

“Tiểu Bạch ngươi muốn đi đến đâu?”

“Ta cũng muốn ngao du đại lục, nhưng chí hướng của ta là giang hồ, ta muốn để cho người trong giang hồ đều biết đến tên của Độc Cô Bại Thiên này.”

Huyên Huyên gật đầu nói: “xú tiểu tử, ngươi còn quá khờ khạo, đó là nguyện vọng của ngươi sao? Đợi khi ngươi già thêm vài tuổi nữa, rồi ngươi sẽ lại hối tiếc về những sai lầm của thời tuổi trẻ. Kì thật, những người sống trên thế gian này khó tránh khỏi bị danh lợi trói buộc. Thật ra những thứ đó đều hư ảo, đến lúc cuối cùng thứ gì cũng đều trở về hư vô cả.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Ngẫm nghĩ những lời tiểu cô nương Huyên Huyên của chúng ta nói thật giống như một lão triết nhân, chắc thời ấu trong lòng cô đã chịu nhiều đau khổ rồi.”

Huyên Huyên nói: “Xú tiểu tử, ngươi hãy suy nghĩ lại cho kĩ đi. Thậm chí là dù ngươi đã có được danh khí lớn trên giang hồ thì đã sao nào? Đó chỉ là một hư danh, lại thêm những âm mưu toan tính nữa, mọi người hỗn loạn tranh giành, đến cuối cùng trong tay cũng chỉ vài mảnh vụn. Ngươi thì sao? Cái gì cũng không có, quay đầu lại chỉ còn là hư không.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Ta đối với quyền thế không cảm thấy hứng thú, mà chỉ có hứng thú với võ công thôi. Ta lần này xuất đạo, chính là muốn xem qua thần công tuyệt kĩ của các nhà các phái trên đại lục, nhằm hoàn thiện công pháp của chính ta. Mục đích cuối cùng của ta là đạt đến cảnh giới cao nhất của võ học, khám phá bí ẩn của võ học.

Huyên Huyên thở dài: “ ‘Nhất nhập giang hồ, thân bất do kỷ’. Ta có một thứ dự cảm, ngươi rồi sẽ bị cuốn vào phân tranh quyền lợi tại đại lục. Giang hồ là một nơi hỗn độn, rất nhiều sự tình không như ý ban đầu của ngươi, nhưng ngươi lại phải thuận theo nó. Từ từ ngươi sẽ phát hiện bản thân mình đã thay đổi.‘ Nhất nhập giang hồ, thân bất do kỷ’, câu nói đã cũ nhưng xác thật đã nói lên những khó khăn, gian nan, trắc trở của giang hồ, lột tả được hết bản chất của giang hồ.”

Độc Cô Bại Thiên nói:“Giang hồ có lẽ có nhiều gian nan trắc trở, nhưng nó khẳng định cũng sẽ có nhiều kích thích. Nếu như phải sống một cuộc đời bình bình đạm đạm, ta thà là bước vào giang hồ thống thống khoái khoái mười năm, tiêu diêu mấy phen. Như cá bơi trong biển rộng, như chim bay trên trời cao, đại hảo nam nhi Độc Cô Bại Thiên ta muốn một cuộc đời thong dong. Ta muốn cuộc đời của ta sẽ đầy ắp những sắc thái truyền kì.”

Huyên Huyên nhìn bộ dạng kích động của hắn cười nói: “Xú tiểu tử, coi ngươi kích động kìa. Nghe ngươi nói ta cũng muốn bước vào giang hồ, dạng tiểu hài tử lừa gạt như ngươi mà bước vào, bảo đảm người trong giang hồ sẽ lập tức đông hơn gấp mười lần.”

Độc Cô Bại Thiên cười hỏi:“ Vậy tiểu hài tử cô có bước vào giang hồ không?”

Huyên Huyên trừng đôi mắt đẹp:“Xú tiểu tử, muốn bị đòn à?”

“Ha ha……”

Huyên Huyên tiếp lời: “Kì thật, ta muốn bước vào giang hồ cũng không được, ngươi đã nghe qua có đế cấp cao thủ ra phô trương chưa? Giữa đế cấp cao thủ có một ước định, bất kì một đế cấp cao thủ nào cũng không được tham dự vào tranh đấu của võ lâm phổ thông. Một khi bị phát hiện, những đế cấp cao thủ khác sẽ tập trung lại vây công kẻ đó.

Độc Cô Bại Thiên lần đầu tiên nghe thấy, rất hiếu kì hỏi lại:“Mọi thứ đều là thật à?”

“Đương nhiên là thật rồi, đế cấp cao thủ công lực rất cao, thực lực của một người có thể nắm quyền sinh tử của vô số người khác. Vì bình yên của giang hồ, chúng nhân đã đạt thành hiệp định đó, đó là hiệp ước chung của rất nhiều đế cấp cao thủ.”

“Trong giang hồ có nhiều đế cấp cao thủ không?”

“Đây là một bí mật, không phải đế cấp cao thủ thì không biết được.”

Đọc truyện chữ Full