DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 2 - Chương 13: Hạ Màn Đại Chiến Vương Cấp

Dịch: TroiOi

Chân khí giữa hai người lại bắt đầu bạt ra, kình phong dữ dội khiến cả tiền viện cát bay đá chạy, khói bụi mịt mù.

Độc Cô Bại Thiên chấn động kịch liệt. Một kích kinh thiên động địa này không phải là cảnh giới lúc hắn xá thân thành ma đạt được. Ngày đó hắn chỉ mới ở giai đoạn ban đầu của cảnh giới vương cấp, hoàn toàn chưa đạt đến giai đoạn đại thành của cảnh giới vương cấp. Đây mới chính là cao thủ đã đại thành vương cấp cảnh giới.

Đợi đến lúc kình phong ngừng lại, cát bụi không bốc lên nữa, mọi thứ lắng lại. Một cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt. Phòng khách bị lung lay đã ngã đổ. Tiền viện biến thành một vùng cát bụi, dù cho kiếm đỏ con mắt cũng không ra được một nửa viên gạch.

Dương Thụy và Lý Xương hai người nhìn nhau gườm gườm, trước ngực ướt đẫm máu. Dù gương mặt trắng bệch, nhưng lửa chiến đấu trong mắt càng mãnh liệt hơn. Khí thế to lớn vô bì phát ra từ trên thân hai người như nghiêng trời lệch đất cuốn về phía mọi người, khiến mọi người kích động đến muốn quỳ phục xuống. Ai nấy gấp rút vận công chống lại nhưng những người công lực yếu ớt hai chân đã run lên. Cuối cùng, không còn cách nào khác, mọi người thần sắc tiếc nuối lưu luyến chạy lùi ra phía sau, tránh ra xa xa.

Cái khí thế như vậy đối với Độc Cô Bại Thiên hoàn toàn không ảnh hưởng nhiều. Bởi vì hắn đã sớm đạt được thần thức đế cấp.

Đây là một trường chiến đấu thuần về tinh thần. Hai người không ngừng đề tụ công lực, khí thế cũng không ngừng dâng lên.

Khí thế Lý Xương cuối cùng đã đề thăng đến đỉnh điểm, hét lớn một tiếng: “Kích tối hậu trong Yêu Vương thất kích, Yêu Pháp Vô Thiên.”

Cùng lúc đó, khí thế của Dương Thụy cũng đạt đến cực điểm, gầm lên: “Chiêu cuối cùng trong Đại Bi thần công, Thiên Địa Đồng Bi.”

Hai đạo ánh sáng tím, trắng từ trong tâm chưởng của hai người phát ra. Ánh sáng chói ngời hơn cả ánh sáng mặt trời khiến mọi người xốn mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Mọi người đều biết đó chính là tiên thiên chân khí từ hai nhục chưởng sau khi chuyển hóa, phát ra thành tiên thiên kiếm khí. Có thể trong đám người này, có kẻ đạt được tiên thiên chi cảnh, nhưng chỉ bằng một đôi nhục chưởng mà có thể phát ra tiên thiên kiếm khí thực đến như vậy. Không phải là nói mà cả đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bước vào tiên thiên chi cảnh, liền được liệt vào nhất lưu siêu cao thủ; đạt được tiên thiên chi cảnh, chính là siêu cấp cao thủ. Có thể phát tiên thiên chân khí ra ngoài cơ thể, là đạt đến cao thủ vương cấp.

Cao thủ vương cấp có thể đem tiên thiên chân khí biến thành tiên thiên kiếm khí, phát ra ngoài cơ thể, khắc địch giết người trong vô hình, có quyền năng quỷ thần khó lường. Chuyện này vốn vượt xa sức tưởng tượng của cao thủ thông thường.

Hai tia tiên thiên kiếm khí như đúc bằng thép chạm vào nhau trong không trung phát lên tiếng “keng keng”, người nghe bị chấn động lùng bùng lỗ tai. Lúc va vào nhau, tia lửa văng ra khắp nơi như sét nổ đánh xuống tiền viện, khoét một lỗ sâu cả mét. Cát bay đá chạy, bụi bay mịt mù.

Nhưng hai đạo kiếm khí tím trắng vẫn quấn lấy nhau giao phong lên xuống. Ấm thanh “keng keng” không ngừng vang lên.

Phạm vi của tiên thiên kiếm khí càng lúc càng mở rộng ra, có vẻ muốn lan đến hậu viện.

Lý Phóng nhìn thấy cuống lên. Người trong Lý Phủ và gia quyến đều trú trong hậu viện. Nếu cứ tiếp tục như thế này, người trong hậu viện sẽ nguy hiểm mất. Lão quay mặt về phía Tần An. Tần An bước qua vỗ vào vai lão rồi nói: “Yên tâm đi, người ở hậu viện không sao đâu. Cuộc chiến sẽ ngừng nhanh thôi.”

Lý Phóng nghe xong, lại càng khẩn trương hơn. Đây là cuộc chiến đấu có liên quan đến sự sinh tử của nghĩa phụ lão.

Trong tràng, cuộc chiến đấu giữa hai người đã đến giai đoạn kịch liệt. Hai đạo kiếm khí tím trắng trên không trung của tiền viện không ngừng lùi lại, đánh ra. Như hổ lên núi gặp cọp xuống núi. Như rồng trong mây gặp rồng trong sương. Kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức.

Từ xa nhìn lại, tiền viện cát bay đá chạy, bụi mù bốc cao. Nhưng trên đỉnh đám cát bụi là kiếm khí ngất trời. Hai đạo kiếm khí một tím một trắng như hai con thần long, gầm thét, gào rú. Như muốn xé nát không gian, phá không bay đi.

Lại một trận “keng keng” vang lên, rồi sau đó cả trời đất như lặng đi một lúc. Kiếm khí ngất trời chớp mắt tiêu tan, mọi thứ trở về hư vô.

Đợi đến lúc khói bụi tan đi, mọi người mới nhìn thấy, hai đại cao thủ vương cấp đều nằm trên mặt đất, khắp nơi chỉ còn là cát bụi.

Tần An, Lưu Nhất Phi và Hàn Sấm ba người nhanh chóng nhảy bổ tới. Mọi người sau đó cũng bao xung quanh.

Dương Thụy và Lý Xương hai người khóe miệng không ngừng rỉ máu. Khoảnh áo trước ngực sớm thấm máu đỏ tươi, da trắng bệch, trên mặt lộ vẻ thống khổ.

Tần An bước nhanh tới vực Dương Thụy dậy. “Bặc bặc …” điểm mấy đại huyệt trên người lão trước rồi mới ngồi xuống, song chưởng ấn vào sau lưng lão, giúp lão ấy vận công trị thương.

Hàn Sấm cũng ngồi dưới đất, giúp Lý Xương vận công trị thương.

Mọi người xung quanh ngoài chuyện chấn động về vũ công của cao thủ vương cấp ra, trong tâm cũng không ngừng thấp thỏm. Không biết cuộc chiến này rốt cuộc là ai thắng.

Lý Phóng trong tâm lại càng khẩn trương hơn vạn phần. Vạn nhất là Dương Thụy thua. Đợi đến lúc Lý Xương khôi phục công lực, còn ai có thể ngăn được hắn.

Đúng lúc đó, đột nhiên có người mở miệng nói: “Nhân lúc hai tên đại ma đầu của Bái Nguyệt đế quốc đang bận phân thần, chúng ta giết chết bọn chúng đi. Để tránh tên Lý Xương đó làm hại Lý Lâm lão tướng quân.”

Mọi người hô lên ủng hộ, đám đông đã muốn xuẩn động.

Chuyện chính là như thế. Hễ có kẻ cầm đầu, thì sẽ có một đám xu phụ theo.

Lưu Nhất Phi đang đứng bên cạnh trừng mắt, nổi giận nói: “Kẻ nào dám bước lên một bước, ta Lưu Nhất Phi sẽ lấy đầu kẻ đó.”

Đám đông đang muốn xuẩn động lập tức yên tĩnh trở lại. Cây có bóng, người có danh. Đường đường là một cao thủ vương cấp mà nổi giận là một chuyện đáng sợ. Huống chi mới vừa rồi mọi người đã xem qua trận đại chiến giữa cao thủ vương cấp. Giao thủ cùng cao thủ vương cấp không nghi ngờ gì chính là tự sát. Ai mà không tiếc quý sinh mệnh. Tên cầm đầu cũng chẳng biết trốn vào xó nào rồi.

Lưu Nhất Phi nói tiếp: “Ta là người tập võ của Thanh Phong đế quốc sao lại có thể làm chuyện vô sỉ như vậy. Nếu chúng ta làm chuyện này thật thì người trên toàn đại lục đều sẽ chê cười chúng ta. Nói chúng ta là tài không bằng người, chỉ biết dùng âm mưu thủ đoạn lừa đảo. Người có võ của Thanh Phong đế quốc là kẻ quang minh lỗi lạc, tuyệt không thừa lúc người khác lâm nguy.

Huống chi Dương Thụy và Lý Xương hai người đã sớm có hiệp nghị quân tử. Sự tình của bọn họ vẫn còn chưa kết thúc, lúc này ai cũng không chen vào được. Nếu có người ương bướng muốn chen chân vào, hãy bước qua ta trước.” Nói xong, hai mắt quét về phía mọi người.

Vừa xem xong cuộc đại chiến vương cấp, ai còn dám bước lên trước “lĩnh giáo”. Hơn nữa lời Lưu Nhất Phi nói không phải là không có đạo lý.

Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ: “Đây quả thật là thế giới của kẻ mạnh. Nếu không có một cao thủ vương cấp tọa trấn như vậy, e rằng hai cao thủ vương cấp của Bái Nguyệt đế quốc đã sớm ôm hận mà đi rồi. Chết chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chết trong tay một đám tiểu nhân, sợ là sẽ chết không nhắm mắt.

Đúng lúc đó, Tần An và Hàn Sấm hai người lần lượt thu công đứng lên. Hàn Sấm bước về phía Lưu Nhất Phi vòng tay nói: “Đa tạ tấm chân tình bảo hộ của Lưu huynh.”

Lưu Nhất Phi cười nói: “Ngươi và ta cũng mấy chục năm giao tình rồi, lại còn khách khí như thế để làm gì?”

Tần An nổi giận nói: “Các người đúng là làm mất mặt Thanh Phong đế quốc. Là ai cầm đầu? Là ai?”

Không ai dám lên tiếng.

Hàn Sấm cười nói: “Tần huynh bất tất phải như thế. Nếu đổi lại là Bái Nguyệt đế quốc của ta, chuyện ngày hôm nay e rằng cũng sẽ như vậy. Hơn nữa, đây không đơn thuần là một trường tỷ võ. Chuyện này dính đến chuyện sinh tử của một tướng quân được người người tôn kính. Người yêu quý ủng hộ ông ta tất sẽ nghĩ đến chuyện sinh tử của ông ta.”

Một trường phong ba lập tức yên ắng trở lại

Qua hơn một thời thần (tiếng đồng hồ), Dương Thụy và Lý Xương hai người lần lượt tỉnh lại. Thấy hai người tỉnh lại, ba đại cao thủ vương cấp lần lượt lộ vẻ vui mừng.

Lưu Nhất Phi nói: “Hai lão mắc dịch các ngươi sao mà càng lớn càng vượng hỏa khí thế. Đến lúc cuối cùng ngay cả cái mạng già cũng không cần nữa sao. Chiêu thức bá đạo ác liệt như thế mà cũng dám thi triển.”

Hàn Sấm cũng nói: “Hai lão phế vật các ngươi bộ sợ sống lâu à?”

Dương Thụy cười khổ nói: “Ta cũng đâu có ngờ chuyện như vậy. Vốn là lão mắc dịch đó bức bách ta xuất thủ. Nếu ta không thi triển một chiêu ‘Thiên Địa Đồng Bi’, không bị lão ấy đánh thành một đống thịt vụn mới quái.” Hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Lão mắc dịch ngươi dù chưa thua, nhưng mà ngươi cũng chẳng thắng được ta. Ngươi phải giữ lời, không được kiếm Lâm lão tướng quân tầm cừu nữa. Chuyện gì cũng đều đã qua bốn chục năm rồi, ai đúng, ai sai gì nữa? Đều là cái sai của chiến tranh! Ông ta cũng tám mươi rồi, e rằng không qua được năm nay nữa. Ngươi vốn chẳng cần phải động thủ.”

Mọi người nghe qua. Dương Thụy quả nhiên giảo hoạt. Không ngờ lại bẻ quẹo câu chữ. Mọi người lúc đó không quá chú ý đến hiệp nghị giữa bọn họ, cứ nghĩ đến chuyện coi ai thắng ai thua, vốn không nghĩ đến tình huống hòa nhau thế này. Đúng là gừng càng già càng cay mà!

Lý Xương cười nói: “Lão mắc dịch ngươi không cần phải trẻ con như thế. Nếu nói rằng ta muốn báo cừu, việc gì phải chọn lúc ba người các ngươi ở đây? Lý Lâm ở Thanh Phong đế quốc các ngươi được người cả nước tôn kính. Đối với một người như vậy, nếu quả như ta giết ông ấy, là đúng hay là sai đây? Ta cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã nghĩ thông suốt. Đây không phải là một người nào sai mà chiến tranh mới là sai. Vì thế ta quyết định bỏ qua chuyện báo cừu.

Chỉ là ta không thể nuốt trôi chuyện bốn mươi năm trước. Bốn mươi năm trước, ta ngàn dặm từ xa đến báo cừu, nhưng lại bị lão cao thủ vương cấp tiền bối của Thanh Phong đế quốc các người đánh thua tức tưởi mà chạy về Bái Nguyệt đế quốc. Lại còn bắt ta phát thệ trong vòng bốn mươi năm không được kiếm Lý Lâm báo cừu. Ngươi nói xem ta nuốt trôi được chuyện đó không?”

Tần An nói: “Ô, lão mắc dịch ngươi không quên được chuyện đó, liền nhắm vào ba người bọn ta. Muốn trút cái sỉ nhục năm đó lên người bọn ta. Hay thiệt a! Lão mắc dịch, hèn chi mà lửa giận lại lớn thế.”

Lý Xương cười bối rối: “Ai bảo tiền bối của Thanh Phong đế quốc các ngươi khi người thái quá. Lại còn cái lão Dương, ngươi định ra cái quy củ rắm chó gì đó, nói cái gì mà khi ta không thắng được ngươi, thì không được kiếm Lý Lâm báo cừu. Ngươi cũng coi thường ta quá. Ngươi nghĩ là ta không biết ngươi bẻ câu uốn chữ sao. Ta còn không biết cái trò tiểu xảo của ngươi à.”

Dương Thụy cười ngượng nghịu: “Đó là nguyên nhân ngươi trút cơn giận của ngươi lên người ta? Ta cứ nghĩ là lão mắc dịch ngươi thật sự muốn liều cái mạng già với ta kia chứ.”

Mọi người bật cười ha hả.

Một trường phong ba vì thế mà bình ổn, khắp nơi hoan hỉ.

Tiền viện hoang tàn, mọi người đi tới hậu viện.

Độc Cô Bại Thiên nhìn tiền viện sau cuộc chiến giữa hai đại cao thủ, tâm thần ngất ngây. Một cỗ hào tình ngất trời nổi lên trong tâm hắn, cảm giác trào lên mạnh mẽ trong người. Hắn đã tìm ra mục tiêu đầu tiên trong vũ đạo, hắn phải nhanh chóng đạt đến cảnh giới vương cấp. Hắn cảm thấy máu huyết bừng bừng. Đó chính là máu huyết của Độc Cô gia truyền lại từ nghìn năm đang trỗi dậy. Đó là truyền thống bất bại. Một lòng tin vô cùng to lớn đang trào dâng lên trong lòng hắn.

Đọc truyện chữ Full