DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 5 - Chương 4: Quyết chiến lai lâm

Dịch: Cong Tu Bac Lieu

Một trăm võ lâm cao thủ của Thiên Vũ đại lục đến được ma vực trong truyền thuyết, nhìn vùng tăm tối đầy ma diễm, chúng nhân hít một hơi khí lạnh. Vùng đất được coi là phần mộ của đế cảnh cao thủ hiện ra trước mắt, toàn thể đều chấn động. Nghe là một việc, tận mắt thấy lại là việc khác, nơi thần bí trong truyền thuyết phát ra dao động năng lượng khiến lòng người ớn lạnh.

Cát bay cuồng loạn, mây che kín trời, ma diễm ngùn ngụt, hắc vụ mờ mịt, xương trắng lạnh lùng, tử khí vô biên.

Đó là chốn địa ngục nhân gian, cánh cửa thống với ma giới, nguồn gốc của vạn ác, một thế giới tối tăm đối lập với cõi đời.

“Các vị xem màu trắng phiêu đãng kia là gì.”

“Là… là xương trắng… xương trắng vương dưới đất bị cuồng phong thổi tung lên.”

“A!”

“A!”

……

“Địa ngục! Không ngờ truyền thuyết lại là thật, vạn bộ hài cốt chất thành núi, màu trắng vô tận đúng là khô cốt.”

“Bóng tối vô tận, ma diễm ngút trời, tử khí âm u, đó… đó là vì sao? Trên đời sao lại có nơi đáng sợ như thế, vốn nó không nên xuất hiện trên đời.”

Chúng nhân lo lắng, nhao nhao bàn luận.

Một vương cấp cao thủ nói: “Các vị không nên lo lắng, ma vực tuy đáng sợ nhưng chỉ cần chúng ta không bước vào, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thương Tâm Nhân góp lời: “Không ngờ ma vực trong truyền thuyết lại là nơi thế này, trừ khiến người ta chấn động, còn thần bí vô cùng, quả muốn vào xem một phen.”

Một cao thủ cạnh đó giật mình: “Huynh đệ, không nói đùa chứ? Tại hạ không nghe lầm chứ hả?”

Thương Tâm Nhân tự giễu: “Ha ha, mỗ chỉ nói thôi, lấy đâu ra bản lĩnh ấy, mỗ tự biết phải trăm năm nữa mới có thể.”

Vương Đạo mỉm cười: “Thương Tâm huynh bất tất tự phỉ bạc, trên đời không gì không thể, với tư chất của huynh đài chưa biết chừng năm, ba chục năm nữa là vào được ma vực.”

Thương Tâm Nhân lắc đầu: “Trừ phi mỗ không còn thương tâm, triệt để chết cả cõi lòng, đến đây tự sát, còn không cả đời sẽ không tới.”

Nhìn ma vực tối om, Thủy Tinh ngơ ngẩn xuất thần, đồng thời với cảm giác bất an trong lòng, nàng lại hi vọng, đan xen với thất lạc. Lí Thi nhìn đồng bạn với vẻ lo lắng, mấy hôm nay nàng loáng thoáng thấy rằng Thủy Tinh không được bình tĩnh, hình như có tâm sự.

“Hai vị mĩ nữ sư muội không phải đang nghĩ tới huynh chứ? Ngàn vạn lần đừng nghĩ tới huynh, huynh đây không sợ gì, chỉ sợ người ta tương tư mình.” Dung nhan tuấn mĩ của Hoa Vân Phi nở nụ cười mê người, nghiêng người lướt đến cạnh hai đại mĩ nữ, cùng là truyền nhân thánh địa nên gã không ngại ngần gì, sẵn sàng đùa cợt với hai nữ tử như tiên tử.

Chúng nhân đã thích ứng với cách nói năng “nhăng cuội” của gã, không đến nỗi kinh ngạc, nhưng sau lưng vẫn có người nói lén: “Tên nhóc con, tiên tử dễ chạm vào thế sao.”

Lí Thi lạnh lùng liếc gã: “Hoa sư huynh, xin hãy nói năng tôn trọng một chút, tiểu muội không có hứng nói chuyện không đâu.”

Thủy Tinh cất tiếng lanh lảnh: “Hoa sư huynh sao lại mang tiếng lòng ra nói? Muội biết sư huynh thường hận vì sinh ra làm thân nam nhân, thường lén liếc Vương Đạo sư huynh, Thương Tâm Nhân sư huynh, còn cả những thanh niên anh tuấn khác. Nhưng sư huynh không cần trực tiếp nói mình thích nữ sắc đâu, tất cả đều biết, đều hiểu cho huynh.”

Sắc mặt Hoa Vân Phi lúc đỏ lúc tím, không ngờ Thủy Tinh không hay nói năng lại tung ra đòn hồi mã thương như thế, nhất thời có cảm giác không còn nơi nào để giấu mặt, thậm chí xấu hổ quá hóa giận. “Thủy Tinh sư muội… hừ.” Đoạn giậm chân bước sang bên.

Chúng nhân cười vang.

Bặc Vũ Ti che mặt cười: “Hoa huynh đệ, dáng vẻ vừa rồi rất giống nữ nhân, đến với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ yêu quý, để mọi người thấy được dương cương chi khí của đệ.” Đoạn mỉm cười quyến rũ, đưa cánh tay mảnh mai như ngọc ra, tư thế mê hoặc vô cùng.

Hoa Vân Phi thẹn quá hóa giận, sau cùng cũng bật cười, quả thật nhất tiếu bách mị sinh, “Được, mĩ nhân, huynh đến đây.” Rồi đi đến chỗ Bặc Vũ Ti.

Bặc Vũ Ti cười rộ, tránh sang bên: “Ha ha, đệ đệ ngốc, tỷ tỷ còn không biết lòng dạ đệ ư, mau tìm Vương Đạo sư huynh và Thương Tâm Nhân sư huynh đi.”

“Ha ha……” Chúng nhân cười to, vốn họ run sợ trước ma vực, trong lòng phi thường khẩn trương, giờ mấy người này đùa cợt, tất cả nhẹ nhõm hẳn.

Đợi khi tất cả bình tĩnh lại, một võ lâm cao thủ hỏi: “Kì quái, Độc Cô Bại Thiên phải đến rồi chứ nhỉ, sao không thấy bóng dáng hắn?”

Kì thật ai nấy đều mang nghi vấn này nhưng chúng nhân tránh không hỏi, họ sợ hắn vào ma vực rồi an toàn thoát ra. Dù khả năng này không lớn, nhưng vẫn lo lắng trong lòng.

Cả trăm cao thủ truy sát ma nhân lập tức yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió rít vù vù.

Bặc Vũ Ti đột nhiên kêu lên: “Các vị xem, đằng kia có người, phải Độc Cô Bại Thiên không?” Thị chỉ về phía ma vực.

Một bóng người cao lớn đứng bên rìa ma vực, phảng phất hòa tan vào bóng tối, cũng quỷ dị, thần bí như thế.

“Không sai, là Độc Cô Bại Thiên.”

“Là ma đầu đó.”

……

Chúng nhân kêu réo, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, sợ bóng người cao lớn kia bước vào ma vực rồi sẽ hoành không xuất thế như truyền thuyết.

Gió ngừng lặng, bạch cốt thi nhau rớt xuống đất, ma khí đen ngòm dịu đi.

Nam tử cao lớn ngạo nghễ đứng đối diện với ma vực, trên đống xương trắng lạnh lẽo.

Cách biệt không lâu, quần hùng lại thấy thanh niên quấy loạn cả võ lâm. Từ trận đại chiến ở Vân sơn, tru sát Thiên vương Doãn Phong, hỏa thiêu Nam Cung, đại chiến ở thảo nguyên, dẫn đàn sói vây công công võ lâm tinh anh, giờ hắn lại tìm thấy ma vực trong truyền thuyết, không hiểu hắn còn gây ra việc kinh thiên động địa gì nữa.

“Độc Cô Bại Thiên, ngươi muốn triệt để thành ma ư?” Một vương cấp cao thủ hỏi.

Độc Cô Bại Thiên từ từ quay lại đối diện quần hùng, tỏ ra bình tĩnh, mục quang kiên nghị. “Ta thành ma hay không, với các ngươi chẳng phải vẫn thế ư? Là kẻ đáng chết, là kẻ phải bị tru sát.”

“Ngươi đã biết kết quả còn muốn chống cự ư, ngươi tin rằng sẽ thoát được thiên hạ quần hùng truy sát ư?”

Độc Cô Bại Thiên cười lạnh không đáp.

“Ngươi đi đến đâu, chết chóc đến đó, tay ngươi dính chưa đủ máu người sao, lẽ nào còn chấp mê bất ngộ?” Vương cấp cao thủ nổi giận.

“Những kẻ đó chết chưa hết tội, ta vì muốn sống sót, không còn lựa chọn nào nữa, đều do các ngươi bức bách. Mỗi người đều có quyền lợi sinh tồn, các ngươi dựa vào đâu mà muốn ta chết, muốn nắm quyền sinh sát ta. Mấy tên khốn các ngươi muốn đoạt sinh mạng người khác, tất phải trả giá tương đương.”

Hoa Vân Phi hỏi: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi tin rằng thoát được vòng vây của hơn trăm vị giang hồ hảo thủ sao?”

“Tên nhóc ngươi không cần lo lắng, ta muốn đi là đi, ai ngăn được?”

Hoa Vân Phi vừa bị Thủy Tinh và Bặc Vũ Ti trêu chọc, vốn đã điên tiết, không ngờ bị thêm một câu “tên nhóc” liền giận phát điên. “Độc Cô Bại Thiên ngươi không thể chết yên lành được, ta phải chẻ ngươi làm tám khúc, để ngươi tan nát hình thần, vĩnh viễn không được siêu sinh.”

“Tên nhóc ngươi ác độc lắm. Con mẹ nó chứ, lão tử nguyên người cả đời này là nhân yêu, kiếp sau sẽ mọc tai dài mắt đỏ, là con gái.”

“Ta giết ngươi, Độc Cô Bại Thiên đáng chết.” Hoa Vân Phi tuốt kiếm, bất chấp tất cả lao tới.

Nhưng cao thủ khác cũng nắm đao tuốt kiếm, từ từ tiến tới, bên ngoài ma vực đầy sát khí.

Thoáng sau, Hoa Vân Phi đến trước mặt hắn, bảo kiếm vạch ra một vòng cung tuyệt đẹp, kiếm mang như dải lụa cuốn tới.

Độc Cô Bại Thiên không tuốt Khấp Huyết thần kiếm, hữu thủ khẽ giơ lên, quang mang đỏ tía bắn ra, va vào dải lụa.

Sóng khí ào ào, Hoa Vân Phi lùi mấy bước dài. “Ngươi… phát được kiếm khí bằng tay không… ngươi đạt đến cảnh giới vương cấp đại thành? Đêm đó xảy ra việc gì, có phải vì cơn mưa đó mà ngươi…” Gã ngừng lời, nhớ lại khí thế kinh khủng của Độc Cô Bại Thiên thể hiện, quả thật gã không với tới được.

Cả trăm người lặng ngắt, thanh niên này khiến họ quá chấn động. Chỉ mấy ngày không gặp, hắn lại đột phá, khiến người ta lạnh buốt cõi lòng.

Cùng lúc, Hoa Vân Phi quay lưng về phía quần hùng, nhỏ giọng nói với Độc Cô Bại Thiên: “Quả dưa ngốc ngươi định vào ma vực? Ta khuyên ngươi mau đào tẩu, nếu tiến vào chỉ thêm một oan hồn trong đó mà thôi.”

“Nhân yêu, ngươi thật ra là ai, vì sao mấy lần giúp ta?” Độc Cô Bại Thiên không máy môi, ngầm truyền âm, lại mắng: “Nhân yêu…”

“Độc Cô Bại Thiên, ta XXX, ta không phải nhân yêu gì hết, con mẹ ngươi nói năng tôn trọng một chút.” Hoa Vân Phi lại truyền ầm: “Với tu vi hiện tại của ngươi, cộng thêm Thần Hư bộ nhất định có cơ hội thoát được vòng vây, ngươi có chịu chạy không?”

“Muốn trốn chạy thì ta không đến đây.”

Cùng lúc đó, mười mấy võ lâm cao thủ đến sau lưng Hoa Vân Phi, đứng thành một hàng, trường kiếm chỉ vào Độc Cô Bại Thiên. Sát khí lạnh lẽo dâng tràn, kình khí vô hình khiến bạch cốt dưới đất lạo xạo, sát ý lan khắp toàn trường.

Một vương cấp cao thủ lớn tiếng: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi quấy loạn võ lâm, hôm nay chúng ta kết liễu.”

“Hừ, các ngươi không sợ ta bước vào ma vực, rồi lại xuất hiện giống Bất tử chi ma trong truyền thuyết ma tôn thiên hạ ư?”

“Với tu vi hiện tại của ngươi nếu vào ma vực mà không chết thì là ý trời, võ lâm chịu được họa loạn Bất tử chi ma trong truyền thuyết, không sợ xuất hiện thêm một Bất tử ma vương, từ cổ tà không thể thắng chính! “

“Hắc hắc…ta là tà, các ngươi là chính.” Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Hừ. Đạo cao một thước, ma cao một trượng!”

Trên vùng đất đầy xương trắng, tử khí vô biên sắp khai màn một trường đại chiến.

Đọc truyện chữ Full