DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 78: Hà vị thiên tài (Hết quyển 1)

Một tiếng quát lớn từ trong miệng Lâm Đào Lật chợt truyền ra, cùng lúc đó, hai tay hắn lần thứ hai kết thành thủ ấn tạo ra bức tường phòng thủ vững chắc, khiến cho không một ai có thể phá vỡ được bức tường ấy.
Thần tình Hạ Nhất Minh hơi khẽ động, thế nhưng một quyền vừa đánh ra cũng không có lập tức thu hồi lai, mà vẫn nhẹ nhàng va chạm với Phục Địa Ấn, cảm thụ những biến hóa nhỏ bất đồng sản sinh ra do nội kình va chạm với nhau. Sau đó, hắn mới thu quyền lại, chân khẽ dùng sức sức, lùi lại phía sau thật nhanh.
Khi hắn đứng vững được thân hình, đôi mắt mang theo vẻ hồ nghi nhìn về phía Lâm Đào Lật, thế nhưng ở hắn trong lòng từ lâu đã tràn ngập những suy nghĩ khác, hắn muốn mau chóng đi đến một nơi không người, hảo hảo nghiệm chứng một chút những thứ mình vừa thu hoạch được.
Không biết loại chiến kỹ kỳ khi được hắn sử dụng chủ tu công pháp bốn loại bất đồng thuộc tính thi triển ra sẽ có biến hóa như thế nào.
Đương nhiên, bây giờ ở trước mặt Lâm Đào Lật, thậm chí còn ở trước mặt đám đông, hắn vô pháp dám đem loại chiến kỹ này ra thử. Nếu để cho mọi người biết, hắn trong khi cùng Lâm Đào Lật giao thủ, đã tìm trăm phương ngàn kế học trộm công pháp của người ta, nếu không đem bọn họ hù chết, cũng sẽ bị bọn họ cho là yêu quái rồi đánh chết.
Lâm Đào Lật cũng là chậm rãi lui lại mấy bước, nhìn Hạ Nhất Minh, thần tình ngưng trọng nói:
- Hạ tiểu huynh đệ, vừa rồi ở trong bàn tiệc, Trình lão gia tử giới thiệu, nói ngươi là cao thủ tuổi trẻ số một trong Thái Thương huyện, cũng là tu luyện giả có thiên phú tốt nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây của cả huyện. Lâm mỗ vốn cũng không cho là đúng, nhưng hiện tại mới biết được...
Hắn dừng một chút, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, nói:
- Hiện tại mới biết được, ta còn là xem thường ngươi.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh mơ hồ đỏ lên, tuy rằng hắn bây giờ đã tương đối quen với việc những người xung quanh chú mục nhìn, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn ở trên lôi đài thể hiện ra bản lãnh của mình.
Suy nghĩ một chút, thật sự là không có gì nói có để nói, hắn không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai cung kính, nói:
- Lâm công tử, công tử quá khen.
Lâm Đào Lật khẽ lắc đầu, nói:
- Ta chưa bao giờ từng khen người khác, thế nhưng ta tin tưởng, ngươi tuyệt đối là thiên tài tu luyện số một của Lâm Lang quận chúng ta.
Trong đại sảnh có rất nhiều người đều đã biết chuyện của Hạ Nhất Minh, một người mười lăm tuổi đã là tu luyện giả bát tầng nội kình, lại nắm giữ tinh túy Kim hệ công pháp, vì vậy bọn họ đối với đánh gia của Lâm Đào Lật cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu như cao thủ như thế còn không được đánh giá cao thì tu luyện giả bình thường chẳng phải đều là một đám cặn bã sao?
Nhưng mà, những người thường ở dưới lôi đài theo dõi trận đánh thực sự kinh ngạc.
Ở trong lòng bọn họ, Lục thiếu gia của Hạ gia rất lợi hại, được đánh giá là thiên tài đệ nhất của Thái Thương huyện, từ khi nào đã trở thành thiên tài đệ nhất trong Lâm Lang quận? Điều này thật sự đã vượt qua trí tưởng tượng cực hạn của bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, sự yên tĩnh một cách quỷ dị đã bao trùm lên toàn bộ những người ở dưới lôi đài, cho dù là khe khẽ nói nhỏ cũng không thể nghe thấy.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, ánh mắt hắn hướng về phía lão cha ở dưới lôi đài, loại tình huống này nên ứng phó như thế nào?
Có vẻ như phụ tử tâm ý tương thông, khi thấy được ánh mắt Hạ Nhất Minh, Hạ Thuyên Danh cao giọng nói:
- Nhất minh, được Lâm công tử chỉ điểm vũ kỹ cho còn không mau đa tạ?
Hạ Nhất Minh cam tâm tình nguyện hướng về Lâm Đào Lật thi lễ, nói:
- Đa tạ Lâm công tử.
Cùng Lâm Đào Lật giao thủ một thời gian, Hạ Nhất Minh đối với Phục Địa Ấn đã có những lý giải sâu sắc, tuy rằng vị tất có thể hoàn toàn hiểu hết, nhưng đối với tu luyện của hắn cũng đã có trợ giúp rất lớn. Lúc này ở trong mắt Hạ Nhất Minh, Lâm Đào Lật thật đúng là một người tốt.
Lâm Đào Lật mỉm cười, hắn nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói:
- Không có gì, Hạ tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết ta vì sao phải kêu ngươi dừng lại không?
- Nhất Minh không biết.
Lâm Đào Lật thu liễm dáng vẻ tươi cười trên mặt, nói:
- Kim hệ Cổn Thạch Quyền của ngươi, đã tu luyện tới cảnh giới cuối cùng, đã có thể phát huy uy lực của bộ chiến kỹ này vô cùng nhuần nhuyễn, loại chiến kỹ này ở trước mặt ngươi đã không còn cái gì để nghiên cứu nữa. Ngay cả là ta, muốn phá chiến kỹ này của ngươi, cũng phải không chuyện dễ.
Hắn dừng một chút, biểu tình trên mặt ngưng trọng hẳn lên:
- Bất quá, ta đã từng tu luyện một loại chiến kỹ, loại chiến kỹ này có uy lực to lớn không có gì so sánh nổi, một khi thi triển, cho dù là ta cũng không thể khống chế hoàn toàn.
Những lời của hắn này tuy rằng có vẻ cuồng ngạo cực kỳ, tuy nhiên lại mang ý tứ sợ làm bị thương Hạ Nhất Minh, cho nên mới yêu cầu đình thủ. Thế nhưng dưới lôi đài lại không có một ai tỏ vẻ hoài nghi.
Với thân phận và địa vị của Lâm gia ở Lâm Lang, nếu là không có chiến kỹ đặc biệt cường đại gì, mới khiến cho người khác không thể tin tưởng được.
Con mắt Hạ Nhất Minh nhất thời sáng ngời, hắn kinh hô một tiếng, hỏi:
- Lâm công tử, ngài nói loại chiến kỹ này, không giống với cái vừa nãy ngày thi triển..."
Hắn gãi đầu, đưa hai tay ra, kết lại thành một thủ ấn, cái thủ ấn này do hắn tận lực khống chế, chỉ tương tự như Phục Địa Ấn, nhưng trong đó lại không có một chút nội kình nào được quán nhập vào, thuần túy chỉ là một động tác võ thuật đẹp mắt, chỉ có một chút khác biệt mà thôi.
Trong mắt Lâm Đào Lật hiện lên một tia kinh ngạc, Phục Địa Ấn phòng ngự uy lực tuy rằng cường đại, thế nhưng muốn học được thì độ khó của nó có tỷ lệ thuận với uy lực khi luyện thành, cho dù là ở trong toàn bộ Lâm gia, số người có thể tu luyện hoàn thành cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này chỉ tiếp xúc qua vài lần, cũng đã bày ra được hình dạng của nó.
Tuy rằng bộ dáng này ở trong mắt hắn có chút buồn cười, thế nhưng người sức quan sát bực này đã đủ để kẻ khác phải ước ao.
Hơi gật đầu, Lâm Đào Lật trầm giọng nói:
- Không phải, cái này ấn pháp xưng là Phục Địa Ấn, là một loại chiến kỹ phòng ngự của Lâm gia chúng ta, mà ta nếu muốn phá Cổn Thạch Quyền của ngươi, như vậy nhất định phải sử dụng loại khác.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời là kịch liệt nhảy lên, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng. Vốn tưởng rằng chính mình chỉ có thể học tập một loại ấn pháp cũng đã là quá tốt, thế nhưng nghĩ không ra vẫn còn một loại ấn pháp khác.
Hắn vốn đã đè nén tâm tư xuống, lại một lần nó lại dâng trào.
Nếu bỏ qua cơ hội này này, sẽ không còn dịp nào nữa.
Thần tình Hạ Nhất Minh ngưng trọng, thật cung kính, nói:
- Lâm công tử, xin thứ cho Nhất Minh vô lễ, không biết có thể hay không cho Nhất Minh chứng kiến loại chiến kỹ này
Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên chăm chú đích nhìn về phía Lâm Đào Lật.
- Nhất minh, không được hồ đồ.
Hạ Thuyên Danh ở dưới lôi đài nhất thời toát ra mồ hôi lạnh.
Lâm Đào Lật đã nói qua, loại chiến kỹ này ngay cả bản thân hắn cũng không thể khống chế, nếu là thi triển ra, chỉ sợ lập tức sẽ có người thụ thương. Dưới tình huống như vậy, Hạ Nhất Minh lại như trước tiến lên yêu cầu, đây chẳng phải là tự tìm tử lộ, ngay cả là bị người ta giết ngay tại chỗ, cũng là không thể oán trách.
Hạ Nhất Minh không một chút nào động đậy, vẫn như trước là lẳng lặng nhìn Lâm Đào Lật, nhưng mà hắn cũng đáp lại:
- Cha, cơ hội khó có được, nhi tử sẽ không buông tha đâu.
Lâm Đào Lật khẽ cau mày, hắn vốn tưởng rằng Hạ Nhất Minh không tin lời hắn nói, cho rằng hắn là nói khoác, cho nên mới đưa ra lời khiêu chiến. Thế nhưng lúc này nhìn về phía ánh mắt Hạ Nhất Minh, lại làm cho hắn nao nao.
Đây là một cặp nhãn thần trong suốt, ngoại trừ biểu hiện sự khát vọng, ngoài ra không còn hám ý khác. Nhãn thần như vậy, hắn đã từng gặp qua, hơn nữa có ấn tượng sâu sắc.
Nguyên phối phu nhân của hắn vì hắn sinh hạ một hài tử, hài tử được hắn rất yêu thương, hắn nhớ rất rõ ràng, lúc hài tử còn nhỏ mỗi khi cảm thấy đói bụng muốn ăn, tựa hồ cũng có nhãn thần tương tự như thế này. Bất quá loại nhãn thần này của hài tử thường kèm theo với những tiếng khóc của nó.
Từ từ, trên mặt Lâm Đào Lật biểu hiện ra bộ dạng ôn hòa.
- Cũng được, ta sẽ thanh toàn ngươi.
Lâm Đào Lật cất cao giọng nói:
- Bất quá ngươi phải cẩn thận, nếu là thực sự bởi vậy mà thụ thương, cũng không nên oán trách ta mạnh tay a.
Hạ Nhất Minh hưng phấn gật đầu một cái, cái loại vui sướng này rất dễ làm người khác hiểu lầm ở đó cũng không phải sắp sửa phát sinh ra một trận chiến.
Lâm Đào Lật chậm rãi vươn hai tay ra, cứ như vậy liên tục hoán chuyển cho nhau.
Lúc này đây hay cánh tay hoán chuyển cho nhau cũng hoàn toàn bất đồng, nếu như nói lúc nãy sau khi biến hóa sẽ tạo thành tường đồng vách sắt, thì lúc này đây lại tạo thành tình huống rất quỷ dị, khiến người khác khó có thể hình dung được.
Hai mắt Hạ Nhất Minh mở trừng trừng có thể so với chuông đồng, hắn đem mỗi một động tác của đối phương, mỗi một chi tiết đều ghi nhớ rõ ràng. Thế nhưng hắn cũng hiểu được, đấy cũng chỉ là cái bề ngoài mà thôi, nếu là muốn hiểu được sự huyền ảo trong đó, nhất định phải tự mình đi nếm thử loại sự lợi hại của loại ấn ký này, cảm ngộ sự biến hóa ở bên trong đó.
Tuy rằng không cách nào tránh khỏi nguy hiểm, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Bất quá, vào thời khắc loại ấn ký này hoàn thành, Hạ Nhất Minh cũng có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, khiến cho hắn hiểu được, Lâm Đào Lật nói cũng không có chút nào là khoa trương.
Lâm Đào Lật đứng ở trước mặt Hạ Nhất Minh, khí thế trong người hắn không ngừng tăng lên.
Bát tầng, bát tầng đỉnh phong, tới lúc này hắn cũng không có ý nghĩ sẽ dừng lại.
Cũng không phải hắn không muốn dừng lại, mà hắn không thể nắm giữ được uy lực của loại chiến kỹ này, một khi thi triển ra, sẽ chủ động kích phát toàn bộ nội kình.
Tuy rằng không có khả năng giống một đòn lúc đầu của Hạ Nhất Minh, đem toàn bộ tĩnh chất của nội kình mình tu luyện kích phát ra ngoài, nhưng cường độ của cửu tầng nội kình là không thể tránh khỏi.
Đương nhiên, trong lòng Lâm Đào Lật đã có chủ ý, một kích này không nhằm vào Hạ Nhất Minh, chỉ khiến hắn phải chịu một chút dư lực, nên có thể ứng phó.
Nhưng mà, hắn lần thứ hai kinh ngạc phát hiện, ngay cả khi hắn đề tụ nội kình lên tới cửu tầng thì khí thế vẫn không thể áp đảo đối phương.
Hạ Nhất Minh, một thiếu niên nho nhỏ, giống như những trụ cột vững chắc, đối với khí thế cường đại không một chút để ý.
Ngay thời khắc này, cho dù là Từ Ẩn Kiệt ở dưới lôi đài, đều là khó có thể tin được phải đứng lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Khô Mộc Công chủ yếu tu luyện tâm tính như khô mộc, vậy mà giờ phút này cũng bị Hạ Nhất Minh dọa cho phải đứng bật dậy.
- Cửu tầng, dĩ nhiên lại là cửu tầng nội kình…
Trong miệng lão thì thào những tiếng rất nhỏ, nhưng những người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Trong mắt Hạ Thuyên Danh lộ ra vẻ khiếp sợ, cặp môi mơ hồ run. Nhất Minh tu vi nội kình cũng không phải là bát tầng, mà là đạt tới cảnh giới cửu tầng nội kình.
Cái này...
Lúc này, tựa hồ như trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một ý niệm.
Cái gì mới được gọi là thiên tài?
Thiên tài ở đây...

Đọc truyện chữ Full