DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 108: Tân xuân lai tín

Tuyết rơi chính là báo hiệu năm được mùa.
Trận tuyết rơi đầu tiên của năm mới thật lớn, khắp nơi đâu đâu cũng là tuyết, trong Hạ gia trang tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Mỗi lần năm mới đến, đối với từng người khác nhau thì có ý nghĩa khác nhau. Người trẻ tuổi lớn thêm một tuổi, tính tình cũng trầm ổn hơn trước, còn người già thì lại càng già nua hơn. Nhưng ở Hạ gia, trong lòng lão gia tử Hạ Vũ Đức lại tràn ngập niềm vui sướng, bởi vì hậu bối của lão đã trưởng thành, đủ để thay thế lão chống đỡ cho tình trạng của gia trang.
Cuộc sống một mình che mưa che gió cho Hạ gia của lão đã dần lui vào quá khứ.
Có lẽ đây chính là nguyện vọng cuối cùng của tất cả những người già a.
- Tân niên giác kỹ chính thức bắt đầu.
Theo giọng nói mười phần trung khí của Tam thúc Hạ Thuyên Nghĩam cả thao trường đều vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Năm nay so với năm ngoái có điểm bất đồng, trong đám thế hệ thứ ba của Hạ gia lại có thêm một người nữa tấn chức lên lục tầng nội kình.
Chính là trưởng nữ của Hạ Thuyên Nghĩa Hạ Nhất Linh năm nay vừa tròn hai mươi, xem như là một nữ cao thủ trong đám thế hệ thứ ba của Hạ gia. Nếu như là nữ tử của những gia đình bình thường tuổi này đã sớm lập gia đình, nhưng đối với người tu luyện mà nói hai mươi tuổi vẫn chưa phải là một bà cô khó tính mà là một bông hoa đương lúc nở rộ, trông thật động lòng người.
Cho nên khi Hạ Nhất Linh lần đầu tiên lên đấu tràng, lập tức được sự ủng hộ nhiệt liệt của mọi người bên dưới. Đối thủ ủa nàng chính là Nhị ca Nhất Hải, đối mặt với sự tấn công của muội muội, Hạ Nhất Hải chỉ đành cười khổ trong lòng. Cùng với muội muội giao thủ một hồi lâu, cuối cùng hắn mới nói "may mắn thắng được một chiêu" làm cho các vị trưởng bối của Hạ gia cười khan mãi không thôi.
Sau đó, Hạ Nhất Huyễn và Hạ Nhất Thiên đều lên đấu tràng, hai người đều tận lực thể hiện thành quả một năm qua mình tu luyện.
Dưới sự quái thai của Hạ Nhất Minh, tất cả mọi người trong Hạ gia đều tự mình yêu cầu bản thân cao hơn trước, khiến cho lực chiến đấu chỉnh thể của đám tiểu bối trong Hạ gia đều tăng lên một bậc.
Mặc dù năm nay bọn họ cũng không có ai đột phá cực hạn bích chướng để tiến giai, nhưng với thành tích tu luyện của bản thân cũng đủ làm hài lòng các vị trưởng bối trong nhà.
Về phần Hạ Nhất Minh khi vừa mới bước chân lên đấu tràng, những người đồng trang lứa đều lập tức lui lại, người nào cũng biết rõ chính mình sẽ thua nên chẳng ai chủ động lên bêu xấu cả.
Mà lấy thức lực của Hạ Nhất Minh đừng nói là đám tiểu bối trong Hạ gia trang, cho dù mọi người cùng lúc vây công cũng không có khả năng tạo thành quá nhiều phiền toái cho hắn.
Hạ Vũ Đức và mấy vị trưởng bối thấy vậy chỉ có thể lắc đầu cười khổ, chỉ là trong lòng bọn họ ai cũng cảm thấy vui sướng.
Hậu bối Hạ gia trang có được thành tựu như thế này thì hơn mười năm sau Hạ gia vẫn có thể đứng vững.
Lần tân niên giác kỹ năm nay, phu phụ Hạ Nhất Thiên và Trình Yên Lệ cùng với các vị trưởng bối đã tách ra thành một bàn tiệc riêng, xem như đã tách ra một chi mạch khác để lập môn hộ.
Phu phụ hai người đã lấy nhau được một năm trong thời gian này nếu không phải là thập phần ân ái, thì ít nhất cũng là tương kính như tân. Biểu hiện của hai người hôm nay hơn trông còn thân mật hơn cả ngày thường.
Chỉ là, Hạ Nhất Minh lại mơ hồ cảm giác được phu phụ hai người ở giữa vẫn còn một chút khách khí.
Có lẽ, phải để thời gian dần dần trôi qua, hai người bọn họ mới có thể chính thức tiếp nhận được nhau.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể thập phần hoàn mỹ.
Điều duy nhất các vị trưởng bối trong nhà lên án phu phụ hai người Hạ Nhất Thiên chính là, hai người đã lấy nhau được một năm rồi mà vẫn không sinh cho Hạ gia một thế hệ thứ tư.
Các vị trưởng bối trong gia tộc mặc dù không nói ra nhưng từ vẻ mặt của bọn họ có thể nhìn ra được một chút tung tích. Chỉ là, bọn họ là những người có công phu che giấu rất cao, cho nên hai người Hạ Nhất Thiên với Trình Yên Lệ mới không thể phát hiện được.
Sau khi tân niên giác kỹ diễn ra, tất cả mọi người đều quây quần dùng bữa rồi mới giải tán.
Bất quá trong Hạ gia đại viện, Hạ Vũ Đức cùng với thế hệ thứ hai của Hạ gia, cùng Hạ Nhất Minh và Hạ Nhất Thiên cùng nhau tụ họp lại một chỗ.
Bọn họ muốn thảo luận kế hoạch phát triển cho Hạ gia vào khai xuân năm nay.
Ở những năm trước, cho dù là đứng đầu thế hệ thứ ba của Hạ gia là Hạ Nhất Thiên cũng chưa từng được tham gia việc này, nhưng hôm nay Hạ Vũ Đức lại đem mọi người cùng gọi lại đây để bàn chuyện, ý đồ trong đó thật quá rõ ràng.
Đệ tử thế hệ thứ ba của Hạ gia chính thức bắt đầu tham gia vào các hoạt động của gia tộc.
Mọi người ngồi xung quanh một cái bàn vòng tròn, nước trà trên bàn được hai người Hạ Nhất Minh và Hạ Nhất Thiên tiếp nước liên tục, đồng thời hai người ở bên cạnh lắng nghe các vị trưởng bối bàn bạc, đương nhiên cũng có thể nêu ra ý kiến của bản thân.
Hạ Thuyên Danh đem sổ sách thu chi một năm vừa qua để trên bàn, nói:
- Phụ thân, năm nay thu vào cũng không tồi. Các thành phẩm bán ra và chi tiêu trong cửa hang đến cuối năm vẫn còn thu vào được hai nghìn hai trăm lượng bạc.
Hạ Thuyên Nghĩa cũng cầm lên một cuốc sổ, nói:
- Chung quanh gia trang đã khai khẩn không ít đồng ruộng, lương thực thu vào cũng không tồi. Việc săn bắn, tìm kiếm đặc sản ở hậu sơn bán cho các cửa hàng bên trong thành thu hoạch cũng không kém.
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp:
- Nhưng mà trong gia trang có hơn trăm nhân khẩu, thêm vào đó tiền tiêu hàng tháng, và những khoảng chi phí phát sinh bất ngờ cộng lại cũng không phải là nhỏ, cho nên mặc dù có lợi nhuận những cũng không được nhiều lắm. Ngoài ra còn phải trùng tu kiến trúc và việc thu thập tài liệu để tương lai kiến lập một tòa thành bao quanh lại cần tiêu tốn rất nhiều tiền, tổng cộng phải chi ra năm nghìn hai trăm lượng bạc.
Hạ Nhất Thiên và Hạ Nhất Minh cùng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, mọi người trong gia tộc làm khổ nhọc một năm mà số thu vào vẫn không bằng được khoản chi ra.
Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu, trên mặt lão không có bất cứ biểu hiện nào, tựa hồ đối với việc này sớm đã đoán ra được.
- Lão Nhị sinh ý của các cửa hàng trong thành thế nào?
- Lão nhân bình tĩnh hỏi.
Gương mặt Hạ Thuyên Danh tràn ngập vẻ tươi cười nói:
- Phụ thân, năm nay các cửa hàng của gia tộc làm ăn phi thường thuận lợi, hàng hóa bán ra kiếm được về một ngàn hai lượng hoàng kim.
Huynh đệ Hạ Nhất Thiên trừng mắt ra nhìn, cơ hồ không tin vào chính lỗ tai của mình.
Hoàng kim và bạc trắng mặc dù đều là tiền tệ, nhưng hai cái có giá trị hơn kém nhau quá xa, một lượng hoàng kim ở vùng Tây Bắc đại lục này tuyệt đối có thể đổi được mười hai lượng bạc trắng.
Một ngàn hai trăm lượng hoàng kim lợi nhuận chính là gấp đôi so với thu nhập của gia trang a.
Hạ Vũ Đức hài lòng cười, đột nhiên nói:
- Nhất Thiên, Nhất Minh, bây giờ hai cháu đã biết rồi chứ. Mặc dù Hạ gia ta có cửa hàng ở bên trong thành nhưng bởi vì gia trang không ngừng xây dựng, cho nên trong vòng mười năm sau chỉ sợ vẫn không thể bổ khuyết sự thiếu hụt về tài chính. Chúng ta phải không ngừng mở rộng gia trang, hơn nữa không ngừng tích góp của cải cùng với việc làm ăn với Viên gia mới chính thức là con đường để Hạ gia ta phát triển.
Hạ Nhất Thiên chần chời một chút, nói:
- Gia gia, người nói Viên gia có phải là Viên gia của Kim Lâm quốc?
- Không sai, chính là Viên gia của Kim Lâm quốc.
Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu, nói tiếp:
- Bọn họ ở trong Kim Lâm quốc mặc dù không có bao nhiêu thế lực, nhưng người đông, hơn nữa gia chủ Viên gia Viên Tắc Vũ lúc còn trẻ từng cùng ta xông pha thiên hạ. Bọn họ là đối tượng tốt nhất để Hạ gia chúng ta hợp tác làm ăn.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn mọi người hỏi:
- Phụ thân. Hạ gia chúng ta cùng với Viên gia hợp tác buôn bán cái gì? Sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy?
Hạ Thuyên Danh do dự một chút nói:
- Buôn lậu.
- Buôn lậu?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Hạ gia chúng ta còn cần phải dựa vào việc buôn lậu để duy trì sao?
- Đương nhiên.
Hạ Thuyên Danh trầm giọng nói:
- Kỳ thật tất cả các đại gia tộc đều âm thầm kinh doanh các loại mạch hàng không hợp pháp, mặt hàng Hạ gia chúng ta kinh doanh được xem như là loại sạch sẽ nhất rồi.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, không nghĩ ra trong lòng phụ thân mình lại coi việc buôn lậu là chuyện đương nhiên.
Hạ Vũ Đức ho nhẹ một tiếng, nói:
- Nhất Minh. Nếu Hạ gia chúng ta một ngày có thể kiến tạo một tòa thành giống như Từ gia bảo, như vậy mỗi năm có thể loại bỏ được rất nhiều hạng mục phải chi tiêu.
Hạ Nhất Minh ứng tiếng vâng lời, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Từ gia bảo đã truyền thừa trăm năm, quả thật so với Hạ gia thì mạnh hơn nhiều."
Hạ Thuyên Nghĩa nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:
- Nhất Minh. Kỳ thật Từ, Trình hai nhà cùng với Hạ gia chúng ta đều có hoạt động giống nhau. Chỉ bất quá, hai nhà đó bây giờ đã thu liễm hơn trước rất nhiều. Nhưng nếu là trăm năm trước, bọn họ vừa mới phát triển, thì so với chúng ta bây giờ có lẽ còn điên cuồng hơn. Nếu không như thế, ngươi cho rằng gia nghiệp khổng lồ của bọn họ từ đâu mà có được?
Hạ Nhất Minh cũng chỉ suy nghĩ chốc lát rồi cũng gật đầu, toàn bộ khúc mắc trong lòng đã hoàn toàn tiêu biến.
- Tốt lăm.
Hạ Vũ Đức vung tay lên, nói:
- Không thoải luận này nữa, bây giờ nói một chút chuyện Nhất Linh đi.
Nghe thấy lão gia tử nói vậy, mọi người nhất thời nhíu mày lại.
Tuy nói Hạ Nhất Linh là một tu luyện giả, nhưng thiên phú tu luyện của nàng cũng không phải là cao, cho đến khi hai mươi tuổi mới có thể đột phá lục tầng nội kình.
Chính vì vậy có thể thấy được thành tựu của nàng ngày sau rất có hạn, hơn nữa nữ nhân so với nam nhân thì việc tiến giai tiếp tục càng khó khăn hơn, cơ hội có thể thành công là rất thấp.
Ở dưới những tình huống này, đa phần những nữ tu luyện giả đều lựa chọn sẽ buông tha cho việc tu luyện gian khổ này, nếu ở trong các thế gia thì lại bị các trưởng bối gả ra ngoài.
Trưởng bối của Hạ gia cũng đang vì chuyện này mà đau đầu vạn phần.
Vô luận Từ gia hay Trình gia cũng đều phái người đến cầu hôn Hạ Nhất Linh.
Nếu là trước kia, Hạ Nhất Minh đối với việc này khẳng định sẽ không quan tâm đến, nhưng sau khi đi ra ngoài lịch lãm một thời gian đã khiến cho hắn hiểu được nhiều chuyện hơn.
Muốn cho gia tộc có thể đững vứng được, hơn nữa còn có thể truyền thừa lại cho mai sau thì không phải là chuyện dễ dàng.
Ngay cả lúc này Hạ gia trang có được thực lực cường đại chưa bao giờ thấy nhưng cũng không có khả năng chính diện đối mặt với hai các thế lực của Huyền thành. Nếu không qua một thời gian dài, khi thực lực của Hạ gia bị suy thoái, thì sẽ là lúc bị các lực lượng đối lập phản công khiến cho diệt vong.
Từ gia, Trình gia là hai nhà được xem là thế gia lâu đời nhất của Thái Thương huyện, lúc đầu tồn tại cùng với hai nhà còn có vài thế gia nữa nhất thời phát triển cực thịnh. Thế nhưng, trăm năm sau, mấy nhà này đã hoàn toàn bị suy yếu, thậm chí còn có nhà đã bị đoạn tuyệt.
Chỉ còn lại Từ, Trình hai nhà vô thanh vô tức chậm rãi phát triển, dần dần cắm rễ ở Thái Thương huyện.
Tình huống này cũng tương tự như tứ đại thế gia của Hỏa Ô quốc, nếu gia tộc muốn truyền thừa ngàn năm không bị sụp đổ, vậy không thể dựa vào thế lực của một gia tộc được.
Quật khởi càng nhanh thì sụp đổ cũng càng nhanh.
Chỉ có khai chi tán diệp không ngừng làm cho người trong gia tộc mạnh mẽ, hơn nữa cùng với các thế lực xung quanh giao hảo, dần dần đem căn cơ của gia tộc mình dung nhập vào nơi đó.
Nếu như thế thì gia tộc có thực lực cường thịnh, tự nhiên có thể gia tăng địa vị của gia tộc và hấp thụ những thế lực kém hơn.
Đồng dạng, nếu gia tộc một ngày nào đó bị suy thoái thì có thể thì vẫn có thể thoái ẩn, phụ thuộc một thế lực nào đó. Chỉ cần huyết mạch không bị đứt đoạn thì vẫn còn cơ hội Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.
Thế hệ thứ ba của Hạ gia trưởng thành mặc dù cũng được mọi người trong Thái Thương huyện thừa nhận là mạnh nhất trong tam đại thế gia của Thái Thương huyện. Nhưng bọn họ căn cơ vẫn chưa đủ, khong thể sánh cùng với hai gia tộc còn lại, nếu không phải Hạ gia có vũ lực cường đại chống đỡ cho thì không đủ tư cách là một trong tam đại thế gia của Thái Thương huyện.
Bất quá, thế hệ thứ ba của Hạ gia chậm rãi xuất hiện nhiều nhân tài, hơn nữa còn có xu thế hướng đến sự quanh vinh về sau. Bọn họ rốt cuộc đã nhận được tán thành của hai thế gia còn lại.
Sau khi cùng với Trình gia chở thành thông gia, hai nhà không hẹn mà cùng trợ giúp cho nhau.
Hạ Vũ Đức thấy mọi người xung quanh im lặng, không khỏi than nhẹ một tiếng, nói:
- Thuyên Nghĩa, con là phụ thân của Nhất Linh, con nói nên chọn nhà nào trong hai nhà Từ, Trình?
Lão gia tử đã nói như vậy, nhất thời đã quyết định vị hôn phu tương lai của Hạ Nhất Linh cũng chỉ có thể trong hai nhà này mà tuyển chọn.
Hạ Thuyên Nghĩa cười khổ một tiếng, nói:
- Phụ thân, chuyện này do người làm chủ đi.
Hạ Vũ Đức định nói tiếp, đột nhiên ngưng lại, chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài. Sau một lát, tất cả mọi người đều nghe được tiếng chân dồn dập từ xa truyền lại.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều không khỏi có một tia nghi hoặc, bây giờ dám có người đến kinh động bọn họ, chẳng lẽ là đã phát sinh ra đại sự gì?
Hạ Nhất Nghĩa lập tức đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau một lát, hắn đi vào mang theo vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Phụ thân, Kim Lâm Viên gia cho người mang thư đến.
Hạ Vũ Đức ngẩn ra nói:
- Người của Kim Lâm Viên gia bây giờ tới đây làm gì? Năm nay không phải là bọn họ định tặng lễ vật gì cho chúng ta chứ?
Hạ Thuyên Nghĩa cười khổ nói:
- Phụ thân, điều này con cũng không biết, người tự mình xem đi.
Hắn khẽ xoay cổ tay, trong tay lúc này đã có thêm một phong hắc bì tín. Thấy được phong thư này, trong lòng mọi người đều có chút trầm xuống.
Đầu năm mà lại sử dụng loại phong bì này thì nhất định không phải là chuyện gì có lợi. Bởi vậy có thể thấy được Viên gia khẳng định đã gặp phải phiền toái rất lớn a.
Khuôn mặt Hạ Vũ Đức cũng ngưng trọng, Kim Lâm Viên gia cùng với Hạ gia câu kết buôn lậu, nếu Viên gia xảy ra chuyện gì, vậy đối với Hạ gia khẳng định sẽ gây ra đả kích vô cùng trầm trọng. Dẫu sao, muốn tìm được một gia tộc thế lực không phải là cao nhưng nhân số lại đông đảo cũng không phải là việc dễ.
Hơn nữa, Hạ, Viên hai nhà phối hợp buôn bán nhiều năm với nhau, đã trở nên vô cùng ăn ý, Hạ Thuyên Danh cũng không muốn tùy ý thay đổi đối tác.
Cầm phong thư, Hạ Vũ Đức mở ra, cẩn thận đọc từng chút một.
- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Thuyên Danh là người đầu tiên đứng ra hỏi.
Hạ Vũ Đức trầm ngâm một chút nói:
- Kim Lâm Viên gia gặp phải phiền toái rất lớn.
Lão than nhẹ một tiếng, nói:
- Ở Trịnh Đồng quận của Kim Lâm quốc mới nổi lên một thế gia. Thế gia này làm việc lòng dạ vô cùng độc ác, đối với địch nhân luôn luôn đuổi tận giết tuyệt, không chừa lại cho họ con đường sống. Bọn chúng nhìn thấy tư nguyên và nhân mạch của Viên gia nên nổi lên ý định muốn thay thế. Hắc hắc cho nên Viên gia mới hướng tới chúng ta cầu viện, nếu chúng ta có thể giúp họ vượt qua lần đại nạn này, chúng hứa sẽ dâng tặng Hạ gia chúng ta một vạn lượng hoàng kim, hơn nữa ngày sau còn chia thêm một thành lợi nhuận.
Lão nói ra những lời này có vẻ cực kỳ bình thản, nhưng đám người Hạ Thuyên Tín nghe thấy vậy thì động tâm a.
Đừng nói là một vạn lượng hoàng kim, cho dù là một thành lợi nhuận sau mỗi lần giao dịch kia cũng là một con số vô cùng khổng lồ. Đối với việc Hạ gia muốn không ngừng phát triển thế lực ở Thái Thương huyện mà nói thì đây quả là một bút tích quan trọng.
- Thế gia mới quật khởi? Vũ lực của bọn họ như thế nào?
Hạ Thuyên Tín trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Thiên cùng Hạ Nhất Minh đưa bốn mắt nhìn Đại bá, đã hiểu được ý tứ trong đó.
Đại bá ở trong gia tộc mặc dù có tu vi chỉ sau lão gia tử, nhưng cả đời hắn tinh lực dồn toàn bộ vào việc tu luyện, đối với chuyện sinh ý của gia tộc không mấy khi nhúng tay vào.
Bây giờ ngay cả hắn cũng bị chuyện này gây chú ý, như vậy ý tứ của hắn tự nhiên tất cả mọi người xung quanh đều rõ.
Hạ Vũ Đức nhẹ nhàng cười, nói:
- Có một vị gia chủ tu vi thập tầng nội kình đỉnh phong, thực lực coi như không tồi. Nếu họ quả thật trở mặt với Viên gia thì cũng chưa chắc đã có thể chiếm thượng phong.
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, lúc này đối với Hạ gia trang thập tầng nội kình cao thủ cũng không tính là gì. Nhưng đối với một thế gia vừa quật khởi đã có cao thủ thập tầng nội kình tọa trấn thì cũng là không tồi.
Điểm này cũng giống với lúc đầu của Hạ gia, Hạ Vũ Đức với một bàn tay trắng lập nên Hạ gia mà đem so sánh với ba vị thập tầng nội kình của Tạ gia của Hỏa Ô quốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc còn trẻ mà đã có thể tu luyện nội kình tới tình trạng này, người này tuyệt đối là có tư chất hiếm thấy, vạn người mới được một a.
Hạ Thuyên Tín đứng lên, nói:
- Phụ thân, chuyện này để cho con xử lý đi.
Hạ Thuyên Danh cùng với Hạ Thuyên Nghĩa đều gật đầu, nếu đối thủ có tu vi thập tầng nội kình thì người trợ giúp cũng phải có cùng cấp bậc tu vi a.
Tuổi của Hạ Vũ Đức dù sao cũng đã hơn tám mươi, so với Hạ Thuyên Tín thì để hắn ra tay là hợp lý.
Hạ Vũ Đức trầm ngâm chốc lát, nói:
- Thuyên Tín, con lần này đi mang theo Nhất Minh và Nhất Thiên, để cho bọn chúng có thể gia tăng kinh nghiệm một chút.
Hạ Thuyên Tín khẽ gật đầu, nói:
- Hảo. Có Nhất Minh đi theo thì chuyện này chắc chắn sẽ thành công.
Tất cả đều gật đầu đồng ý, ở trong lòng bọn họ, Hạ Thuyên Tín và Hạ Nhất Minh đều có tu vi thập tầng nội kình, mà thế gia mới quật khởi kia lại chỉ có một người đạt tu vi thập tầng nội kình nên bọn họ thập phần tin tưởng.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh làm vẻ mặt đau khổ, nói:
- Cháu vừa mới trở về, như thế nào lại phải đi tiếp?
Tất cả mọi người đều mỉm cười, chỉ có sắc mặt Hạ Thuyên Danh hơi trầm xuống, nói:
- Nhất Minh không nên nói đùa. Lúc này đây là sự tình trọng đại, nếu không thể giúp đỡ được Viên gia thì sang năm ngươi đừng mong ta hàng tháng cấp tiền cho.
Hạ Nhất Minh vội vàng thu liếm lại vẻ mặt, nói:
- Phụ thân, người yên tâm. Đại bá và con chắc chắn sẽ thuận lợi giải quyết việc này, tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì khác phát sinh đâu.
Hạ Thuyên Tín do dự một chút, đột nhiên nói:
- Phụ thân, nếu khi bọn con tới nơi mà bọn họ không thể chi trì nổi nên bị suy bại thì phải làm sao?
Hạ Vũ Đức giật mình, rốt cục nói:
- Viên gia sẽ tận lực chống đỡ, nhưng nếu họ bị như vậy thì đành phải nghĩ biện pháp cùng với gia tộc khác để hợp tác. Tóm lại, chúng ta cùng với Kim Lâm quốc không thể đoạn tuyệt quan hệ làm ăn. Nhưng con phải nhớ kỹ, đó là tận lực trợ giúp VIên gia, không được để trực hệ đệ tử của bọn họ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hạ Thuyên Tín cung kính đáp ứng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh vừa động, hỏi:
- Gia gia. Gia tộc mới quật khởi đó tên là gì?
Hạ Vũ Đức nhìn lại bức thư trong tay, nói:
- Kim Lâm Phạm gia.
- Phạm gia?
Hạ Nhất Minh đột nhiên nghĩ đến lúc đi qua Kim Lâm quốc, người dẫn đầu đội ngũ đó cũng là họ Phạm a, không phải là khéo như vậy chứ?

Đọc truyện chữ Full