DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 148: Ngũ đại Thủ ấn

Bước chân nhẹ nhàng, dường như không phát ra chút âm thanh nào, Hạ Nhất Minh đã quay lại thư phòng.
Cửa thư phòng vẫn đóng mà Hạ Nhất Minh cũng chưa vội tiến vào. Thấy Viên Lễ Huân đang đứng trước một chiếc bàn trong phòng, tay cầm bút viết gì đó, trong lòng lòng Hạ Nhất Minh có chút tò mò, cũng không có chút báo trước, thân hình hắn khẽ động một chút đã tới phía sau Viên Lễ Huân.
Trên mặt bàn, một quyển sách đã mở ra, trong đó ghi chép phương pháp rèn luyện chân khí cùng một chút đồ hình sinh động.
Hình vẽ sinh động, tự nhiên động lòng người, nhưng làm Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc cũng không phải là bởi những hình vẽ này.
Những hình vẽ này so với nguyên bản gần như giống nhau như đúc, ngay cả một chút khác biệt nhỏ cũng khó có thể tìm ra. Chỉ liếc mắt qua, Hạ Nhất Minh cũng biết, tài vẽ tranh của Viên Lễ Huân đích thực là hơn xa mình. Hơn nữa quan sát tỉ mỉ hình vẽ cũng có chỗ độc đáo riêng, so với nó hình vẽ của Hạ Nhất Minh quả thật là hơn rất xa.
Ánh mắt của Hạ Nhất Minh hơi chút tập trung tại một điểm, đó là chiếc cổ nhỏ nhắn của Viên Lễ Huân.
Trên bộ y phục lộ ra một chiếc cổ trắng như tuyết, dường như dùng đá cẩm thạch mài dũa mà thành, làm cho người khác không nhịn được muốn vuốt ve một phen. Hai vai cân xứng, bởi có cây bút trong tay đang viết mà cũng khẽ rung lên.
Viên Lễ Huân trong đầu dường như quá tập trung vào những động tác của mình, mà giờ phút này cũng không phát giác ra có người đang nhìn trộm mình.
Mà cũng chỉnh bởi nguyên nhân là nàng hết sức tập trung, làm thân thể Hạ Nhất Minh có chút nhộn nhạo, có một chút cảm giác khó hiểu, thậm chí còn làm Hạ Nhất Minh có chút thất thần.
Viên Lễ Huân dừng bút lại, nhẹ nhàng đem tờ giấy vừa sao chép xong xếp gọn vào một góc bàn.
Bàn chân nàng hơi kiễng lên, vòng eo khẽ chuyển động, hiện ra trước mắt Hạ Nhất Minh là một đường cong tuyệt đẹp.
Mắt thấy tay nàng sắp đụng phải thân thể mình, Hạ Nhất Minh khẽ lui về phía sau. Chẳng hiểu vì sao, Hạ Nhất Minh lúc này đột nhiên thập phần hưởng thụ cảm giác này, hắn thậm chí còn không đành lòng làm kinh động tới nữ tử đang toàn tâm sao chép bí tịch này.
Bỗng nhiên, lúc này Hạ Nhất Minh phát hiện bản thân mình vô tình đang sử dụng Bình Tức Thuật, mà dĩ nhiên lấy thực lực của hắn sử dụng công pháp này cả ngày đứng sau lưng Viên Lễ Huân, nàng ta cũng không thể phát hiện được.
Sắc mặt hơi đỏ lên, Hạ Nhất Minh thầm nghĩ trong đầu, chẳng lẽ mình có thú vui nhìn trộm sao?
Viên Lễ Huân tiếp tục cúi đầu xuống, đem một bản bí tịch khác tiếp tục sao chép.
Hạ Nhất Minh cứ thế lẳng lặng đứng sau Viên Lễ Huân, yên lặng quan sát cử động của nàng.
Hạ Nhất Minh cũng không biết vì sao chính mình lại phải làm như thế, chỉ là hắn mơ hồ có ý nghĩ, trong nội tâm của hắn dường như có chút rung động nhẹ nhàng.
Cuối cùng Viên Lễ Huân buông bút, hai má nàng ửng hồng, chiếc miệng nhỏ khẽ cười lộ ra một tia thỏa mãn.
Hạ Nhất Minh chợt giật mình choàng tỉnh, thân mình hắn lại khẽ động một chút, vô thanh vô tức rời khỏi căn phòng.
Viên Lễ Huân tựa hồ có phát hiện gì đó, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, hướng xung quanh nhìn qua một lượt. Vừa rồi lẽ nào thấy bóng dáng của Hạ Nhất Minh, khẽ lắc đầu, cho rằng vừa rồi mình quá tập trung nên có chút hoa mắt rồi.
Hạ Nhất Minh đi tới hành lang bên ngoài thư phòng, hơi ra sức dưới chân, nhất thời phát ra tiếng bước chân di chuyển.
Viên Lễ Huân bản thân là một tu luyện giả đã đạt tới ngũ tầng nội kình, tuy rằng điều này cơ bản là không được Hạ Nhất Minh chú ý. Thế nhưng những bước chân hắn cố ý tạo ra này, không nghi ngờ là có thể làm nàng nghe thấy rất rõ.
Quả nhiên, khi Hạ Nhất Minh tới trước cửa thư phòng là lúc Viên Lễ Huân đã sắp xếp lại mọi thứ, mỉm cười chờ hắn tới.
- Nàng đang làm gì vậy?
Hạ Nhất Minh biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
- Thiếu gia, thiếp vừa thấy chàng sao chép bí tịch này, nhưng nửa chừng lại phải tiếp Lâm công tử tới, nên thiếp vì chàng mà sao chép nốt.
Viên Lễ Huân hơi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói.
Trải qua mấy tháng sống cùng nhau, hai người đều có những hiểu biết thêm về nhau. Viên Lễ Huân biết rõ, tuy rằng Hạ Nhất Minh là một tiên thiên cường giả nhưng tính tình không có chút nào cổ quái, vẫn luôn rất tốt. Cũng chính bởi điều này, nàng mới có thể chủ động vì hắn sao chép bí tịch.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn đi tới trước chiếc bàn, nhưng khi hắn thấy được những bản sao chép này, sắc mặt không khỏi có chút đỏ lên.
Những phần bí tịch hắn sao chép lúc trước, nếu cùng những phần bí tịch trên bàn vừa được sao chép này quả thật không thể so sánh được.
Ánh mắt Viên Lễ Huân cũng nhìn lên nội dung những bí tịch vừa sao chép, sắc mặt của nàng khẽ động, trong lòng có chút thấp thỏm.
Một lát sau, Hạ Nhất Minh cầm phần bí tích đã sao chép lúc trước của mình, hai tay khẽ xoa vào nhau, nhất thời có một làn khói nhẹ tỏa ra từ hai tay hắn.
Sau đó Hạ Nhất Minh hé miệng khẽ thổi, một cỗ khí tức mềm mại thoát ra đem những trang giấy đã hóa thành bột bay khắp căn phòng.
Viên Lễ Huân kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp, trong mắt nàng lộ ra vẻ ao ước.
Vũ kĩ luyện tới mức độ này, quả thật là vô cùng kì diệu rồi.
Hạ Nhất Minh lại cầm những trang giấy Viên Lễ Huân vừa sao chép khi nãy, nhất thời Viên Lễ Huân trong lòng xao động, không biết hắn sẽ xử lý ra sao. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Những nét vẽ của nàng rất đẹp, hình vẽ cũng sinh động, là theo ai học vậy?
Hạ Nhất Minh dò hỏi.
Viên Lễ Huân trút bỏ được thấp thỏm trong lòng, vội vàng nói:
- Thiếp cùng đệ đệ cùng nhau học vẽ tranh từ lão nhân trong gia tộc.
- Đệ đệ của nàng?
Hạ Nhất Minh giật mình, trong lòng khó chịu, ở cùng nàng đã mấy tháng, vậy mà chuyện nàng có đệ đệ cũng không biết.
- Vâng, là đệ đệ của thiếp.
Viên Lễ Huân sắc mặt nhanh chóng ủ rũ, hiển nhiên vị đệ đệ này chiếm một vị trí không nhỏ trong tâm trí nàng.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi có chút suy tư, bất quá ngay lập tức bị hắn gạt bỏ, nói:
- Đệ đệ của nàng tên là gì, trong nhà sinh hoạt ra sao?
Viên Lễ Huân trong mắt hiện lên một vẻ nhớ mong, âm thânh mang theo chút mờ mịt nói:
- Đệ đệ của thiếp là một tiểu hài tử đáng yêu, tên gọi là Viên Lễ Tường, trong gia tộc…
Ngừng lại một chút, nàng do dự nhưng cuối cùng cũng nói:
- Hiện tại sinh hoạt của đệ đệ hẳn là rất tốt.
Hạ Nhất Minh với đạo lý đối nhân xử thế tuy rằng còn nhiều điều chưa rõ, nhưng những ý tứ trong lời nói này hắn hiểu rõ ràng.
- Lẽ nào trước đây không tốt sao?
Viên Lễ Huân do dự một chút, nói:
- Trước đây có thể là không tốt, nhưng hiện tại có thể nói là rất tốt.
Nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cùng thần sắc có chút kiên định, nói:
- Chỉ cần thiếp có thể một mực bên cạnh hầu hạ chàng, như vậy sinh hoạt của đệ đệ khẳng định là rất tốt.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nhìn những bí tịch trên bàn, nói:
- Những bí tịch này nàng giúp ta sao chép một bản a.
Hạ Nhất Minh xoay người, đi tới cửa phòng, đột nhiên ngừng lại nói:
- Nét vẽ của nàng rất đẹp, sau này những bí tịch mà ta có được, toàn bộ do nàng quản lý và sao chép, nhất định không được có sai sót a.
Viên Lễ Huân lúc đầu kinh ngạc, sau đó giống như hiểu rõ, mồ hôi lấm tấm trên trán, âm thanh nhỏ như côn trùng nói:
- Vâng, thiếu gia.
Nàng trước đây luôn gọi hai tiếng " Thiếu gia" này, bởi vì từ lâu đã chấp nhận như thế, tự nhiên là không có cảm giác gì. Thế nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao, gọi hai tiếng này có chút cảm giác khác lạ.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng khẽ hồng lên, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên bất chợt phát hiện Hạ Nhất Minh đã không còn ở đó nữa.
Kinh ngạc nhìn về phía đó, một lát sau Viên Lễ Huân khẽ di chuyển tới trước chiếc bàn, tiếp tục đem phần trước đây của bản bí tịch sao chép. Chỉ là lúc này nàng cũng mất một khoảng thời gian gấp đôi lúc trước. Khi nàng sao chép xong toàn bộ bí tịch đồng thời sắp xếp lại, trên khuôn mặt đã hơi hồng hào thêm.
Trong lòng của Viên Lễ Huân phảng phất câu nói kia của Hạ Nhất Minh, rốt cuộc có hay không chính là một lời hứa hẹn?
Nghĩ tới điều này, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên, chính mình sao lại có suy nghĩ như vậy chứ.
Tiến vào căn phòng của mình, Hạ Nhất Minh đem bản bí tịch Lâm Đào Lật đưa tới bỏ ra.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh dừng lại trên bí tịch, đột nhiên hắn phát hiện lòng mình có chút khẩn trương. Hắn khẽ rùng mình, hít sâu một hơi, đem ý chí mạnh mẽ đè nén tất cả xuống, chỉ một lát tâm tình hắn đã toàn bộ tập trung.
Đem hai bản bí tịch đặt trên bàn, Hạ Nhất Minh nhất thời mở ra, đầu tiên hắn kiểm tra hai bản bí tịch này có chút gì sai khác hay không.
Tuy rằng khả năng này cũng không lớn, nhưng Hạ Nhất Minh cũng phải đề phòng.
Động tác của Hạ Nhất Minh rất nhanh, do hết sức tập trung nên bất quá chỉ nhìn qua vài lần là biết nội dung có gì khác biệt hay không.
Bất quá sau nửa canh giờ, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn xác định, hai bản bí tịch này giống nhau như đúc, không có một chút sai khác. Ngay cả đồ hình trong đó cũng là độc nhất vô nhị, chú ý quan sát là có thể thấy được điều đó.
Đem bản gốc thu lại, Hạ Nhất Minh chậm rãi mở bản sao chép ra xem.
Cẩn thận quan sát, trong bản bí tịch tổng cộng ghi lại năm loại công pháp thủ ấn. Trong đó Thổ hệ có ba loại là Phục Địa Ấn, Phiên Thiên Ấn và Kình Thiên Ấn, Thủy hệ có hai loại là Lưu Thủy Ấn và Vân Vũ Ấn.
Thấy được tên năm loại công pháp này, nhất thời trong mắt Hạ Nhất Minh lộ ra vẻ kích động.
Hạ Nhất Minh từ Lâm Đào Lật học trộm được tâm pháp Phục Địa Ấn cùng Vân Vũ Ấn, kết hợp với trí tuệ của mình sáng tạo ra Tàng Châm Ấn.
Nhưng mà công pháp này khi Hạ Nhất Minh tiến giai tiên thiên, sử dụng nhiều lần, mỗi lần đều cảm thấy có thiếu sót một điểm nào đó. Đặc biệt là khi lĩnh ngộ trên núi, sáng tạo ra Vân Vũ Phi Đằng thuật, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Do đó Hạ Nhất Minh luôn muốn có cơ hội được nhìn qua một lần trọn vẹn công pháp thủ ấn, hôm nay rốt cuộc tâm nguyện đã được hoàn thành.
Từ bí tịch công pháp này, Hạ Nhất Minh từng chút, từng chút quan sát, đồng thời tưởng tượng đến thời khắc mình vận hành chân khí so sánh.
Lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh đột ngột đứng lên, hắn cứ như vậy, hai chân bất động tại chỗ, hai tay hắn giơ lên, đôi tay biến hóa không ngừng.
Ngay khi bắt đầu tốc độ đã cực nhanh, thậm chí còn xuất hiện vài đạo tàn ảnh, cơ bản là không thể nhìn rõ.
Động tác kết ấn đối với Hạ Nhất Minh tự nhiên là nắm rõ, nhưng đột nhiên tốc độ kết ấn trở lên chậm lại.
Nếu nói ban đầu động tác của Hạ Nhất Minh nhanh hơn bình thường tám, thậm chí là mười sáu lần thì lúc này động tác ấy lại chậm hơn tám, thậm chí là mười sáu lần so với bình thường.
Mỗi động tác của Hạ Nhất Minh đều giống như suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm, cảm giác rất kỳ lạ giống như vô lực.
Nhưng lúc này, trên người Hạ Nhất Minh dường như có một loại cảm giác nhộn nhạo. Động tác hắn tuy chậm, nhưng lại có một vẻ dị thường, hai bàn tay hắn giống như một bức tường lớn, chuyển động trước thân thể hắn phảng phất như tường thành vĩnh cửu.
Nếu để người của Lâm gia nhìn thấy động tác này của Hạ Nhất Minh, khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì Hạ Nhất Minh thi triển lúc này chính là Phục Địa Ấn, hơn nữa chính là tiên thiên công pháp Phục Địa Ấn.
Ấn pháp này vốn hậu thiên cao thủ không thể phát huy uy lực thực sự, người Lâm gia cũng như vậy. Nhưng trên tay Hạ Nhất Minh thi triển ra, uy lực hoàn toàn bất đồng.
Cổ tay Hạ Nhất Minh rung lên, thủ ấn đột nhiên dừng lại.
Trong chốc lát, bức tường thành vĩnh cửu nhất thời tiêu biến như mây khói.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ cười khổ. Hắn phát giác chính mình cũng chưa hoàn toàn nắm vững công pháp này.
Tiên thiên công pháp muốn triệt để nắm vững, cũng không phải chỉ vận dụng tiên thiên chân khí, mà còn phải dựa vào cảm ngộ với công pháp đó. Nếu không thể cảm ngộ được bản chất của công pháp, như vậy có dùng cường đại chân khí thi triển, cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của tiên thiên công pháp.
Hạ Nhất Minh tuy thân thể có điểm đặc biệt, thế nhưng cũng chưa thể khai phá được điều này, cho nên khi thi triển Phục Địa Ấn vẫn có một chút sai lầm như trước.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, tập trung tinh thần, nghĩ tới ấn pháp này quả thật vô cùng cao siêu, nếu muốn hoàn toàn hiểu rõ, chỉ sợ chính mình nghiên cứu Vân Vũ Ấn còn dễ dàng hơn.
lượng bỏ chất, hôm nay đích thực là đúng như vậy.
Chỉ là Hạ Nhất Minh cũng không biết, nếu đem tốc độ tu luyện Phục Địa Ấn của hắn truyền ra ngoài, như vậy khẳng định là dọa chết phần lớn tiên thiên cao thủ a.
Lần đầu tiên thi triển tiên thiên thủ ấn mà có thể ngưng khí thành tường, điều này không phải là việc tiên thiên cường giả có thể tưởng tượng được. Cho dù là thiên tài tu luyện Thổ hệ công pháp cũng không thể làm được điều này.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay Hạ Nhất Minh lại tiếp tục vung lên, bất quá thủ ấn hắn thi triển lúc này cũng không phải là Phục Địa Ấn mà cái " đến vô tung, đi vô ảnh, hư vô mờ mịt" Vân Vũ Ấn kia.
Thủ ấn trong tay Hạ Nhất Minh kết ra dường như mây trôi nước chảy, vô cùng tự nhiên mềm mại, phảng phất trong không gian như không có chút ngưng nghỉ.
Hai mắt Hạ Nhất Minh như phát sáng, tựa hồ toàn bộ tinh thần đã tập trung vào trong bộ ấn pháp này.
Chậm rãi, hai chân Hạ Nhất Minh cũng bắt đầu chuyển động, tại một không gian trong phòng không lấy gì làm rộng rãi bắt đầu những bước di chuyển huyền ảo. Kết hợp với thủ ấn trên tay phối hợp, thân hình hắn lúc này như tiêu biến. Mà toàn bộ không gian trong phòng như tràn ngập một đám mây mù không ngừng chuyển động.
Giờ khắc này, Hạ Nhất Minh trong lòng xuất hiện cảm giác, hắn mơ hồ hiểu được phương pháp đột phá quan trọng trong quyền pháp.
Khoảng thời gian trước, Hạ Nhất Minh tìm đủ mọi cách dung nhập sự mờ ảo, hư vô của Vân Vũ Ấn vào quyền pháp. Nhưng vô luận thế nào hắn cũng không thể làm được điều này.
Cho dù lúc Hạ Nhất Minh sử dụng Đại Khảm Đao cũng có thể làm được điều này, nhưng khi sử dụng quyền pháp lại không có thành công như vậy.
Bất quá hôm nay Hạ Nhất Minh triệt để nắm rõ nội dung bí tịch công pháp này là lúc hắn có một loại cảm giác về nó.
Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy, chính mình đã chạm tới sát với cánh cửa mở ra cảm ngộ, chỉ cần tác động thêm một chút là có thể đắm chìm vào cảm ngộ về công pháp này.
Nếu đặt trong cảm ngộ này mà thi triển quyền pháp, như vậy nhất định Hạ Nhất Minh hắn sẽ có thể thuận lợi dung nhập sự mờ ảo, hư vô vào trong quyền pháp giống như đã từng dung nhập vào đao pháp.
Nhưng mà giữa lúc thủ ấn trong tay Hạ Nhất Minh liên hoàn xuất hiện, đồng thời sắp đạt đến cảm ngộ đó là lúc động tác của hắn một lần nữa ngưng lại.
Bởi vì Hạ Nhất Minh đột nhiên cảm thấy, Vân Vũ Phi Đằng thuật do mình sáng tạo cùng Vân Vũ Ấn rất tương hợp dường như là có chút xung đột.
Thi triển thân pháp này là cho thân thể nhẹ nhàng, nhanh nhẹn. Giống như mưa rơi tí tách, liên miên không dứt, lại giống như mưa phùn, mềm mại nhưng nháy mắt bao phủ rộng khắp.
Mà thân thể cũng thay đổi dị thường, giống như đám mây thay đổi liên tục, không có hình thái cố định. Nhưng chính vì nguyên nhân như vậy thân pháp này cùng Vân Vũ Ấn kết hợp mới có thể phát ra tột cùng uy lực của ấn pháp này.
Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm nhận được, nếu có thể dung nhập hai công pháp này, như vậy uy lực có thể đề cao vượt bậc.
Nhưng vấn đề là, dung nhập hai tiên thiên công pháp bất đồng như vậy, sao có thể nói là một việc dễ dàng.
Huống hồ, hai loại công pháp này làm Hạ Nhất Minh có cảm giác, dường như có thể dung nhập nhưng lại thiếu một điểm nào đó quan trọng.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh đem bản bí tịch trên bàn thu lại, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ, thực sự tu luyện càng nhiều thì phiền não cũng càng nhiều a.
Hạ Nhất Minh đẩy cửa, lững thững bước ra khỏi gian phòng, đột nhiên lỗ tai khẽ động, thân hình chớp lên nhất thời đi ra bên ngoài.
Lúc này trước cửa có phòng Hạ Nhất Minh, có một bóng người quen thuộc đang lo lắng đi tới. Thấy được Hạ Nhất Minh trước mặt, hắn không khỏi có chút vui mừng, vội vàng nói:
- Hạ đại sư, cuối cùng ngài cũng đi ra rồi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Tiết tiên sinh, có việc gì gấp tìm ta sao?
Tiết Liệt liên tục gật đầu, nói:
- Hạ đại sư. Khai Vanh quốc có sứ giả tới Thiên La quốc, bọn họ sau khi yết kiến bệ hạ, lại xin cầu kiến Hộ quốc đại sư của nước ta. Bệ hạ đã đồng ý, buổi trưa ngày mai tại hoàng cung thiết Quốc yến khoản đãi, đồng thời mời gia sư tới dự.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, nói:
- Thân phận của những người đó rất đặc biệt sao?
- Trong những người đó có Khai Vanh quốc Tam hoàng tử Chiêm Chí Siêu, Ngũ công chúa Chiêm Chí Diễm, còn có…
Tiết Liệt ngập ngừng một chút, cẩn trọng nói:
- Còn có một vị Hộ quốc đại sư của Khai Vanh quốc cùng đi.
Hạ Nhất Minh hai mắt nhất thời sáng ngời, nói:
- Người đó là ai vậy?
- Thành Phó, người này đã bước chân vào tiên thiên cảnh giới được hơn hai mươi năm, trong những tiên thiên cường giả mới là một người nổi bật.
Tiết Liệt lo lắng nói:
- Hạ đại sư đã gặp qua gia sư, hẳn đã biết thân thể lão nhân gia có chút biến đổi, mà lúc này Thành Phó đột nhiên tới thăm, ta sợ…
Hạ Nhất Minh vung tay lên, nói:
- Ta hiểu. Tiết tiên sinh, xin báo lại với lệnh sư, tại hạ cũng muốn được gặp vị Hộ quốc đại sư đến từ Khai Vanh quốc này. Xin lệnh sư cho phép ta cùng đi theo ngày mai.
Tiết Liệt lui về sau một chút, lặng lẽ vái chào cáo từ…

Đọc truyện chữ Full