DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 182: Con đường của mình

Viên Lễ Huân sau khi xếp gọn đống quần áo chăn đệm trên giường lại, nhất thời trên mũi ngửi được mùi thơm nồng đậm.
Viên Lễ Huân kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã thấy được Hạ Nhất Minh không biết đứng đó từ khi nào. Trên tay hắn lúc này còn xuất hiện một hộp đồ ăn còn lớn hơn cả ngày thường.
Nhẹ nhàng mở hộp đồ ăn, Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười:
Lễ Huân. Chúng ta cùng ăn đi.
Hạ Nhất Minh khi nãy nghe được thấy tiếng dạ dầy nhúc nhích bất giác phát hiện ra đó chính là bởi Viên Lễ Huân đang đói. Là một thiên cường giả đương nhiên hắn có thể nhịn ăn uống trong nhiều ngày. Nhưng nếu đòi hỏi Viên Lễ Huân cũng phải như vậy, đó chính là chuyện hết sức vớ vẩn.
Nhìn thấy hộp đồ ăn trên tay Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân có chút nao nao. Trong lòng nàng chợt thấy ấm áp, từ tận đáy lòng khẽ nói: "Mẫu thân, hài nhi theo chàng, đáng giá…"
Hạ Nhất Minh không biết, chính bởi hành động này của hắn mà hảo cảm của Viên Lễ Huân đối với hắn càng tăng thêm một bậc, hai người dưới ánh sang đèn lặng lẽ dùng cơm. Sauk hi ăn xong Viên Lễ Huân chủ động thu dọn sạch sẽ rồi mới lui ra ngoài.
Hạ Nhất Minh nhìn vóc dáng nhỏ nhắn thười tha của Viên Lễ Huân đang dần lui ra, trong lòng tràn ngập cảm giác thoả mãn.
Suy nghĩ của Hạ Nhất Minh dần tập trung lên thân thể hắn. Lúc này hắn lẳng lặng cảm nhận thay đổi trên thân thể sau khi có được cảm ngộ.
Cảnh giới linh ngộ khi nãy hoàn toàn có thể nói là ngoài ý muốn. Bất quá trên thế giới này, có thể nói tất cả các tiên thiên cường giả khi có được cảm ngộ đều cũng là ngoài ý muốn mà thôi.
Lĩnh ngộ là một cảnh giới toàn bộ các tiên thiên cường giả đều mong muốn. Nhưng căn bản sẽ không có bất kỳ tiên thiên cường giả nào có thể nắm bắt được thời điểm có được cảm ngộ. Đối với những người này mà nói, chỉ có trải qua vô số năm tháng tích luỹ, sau đó mới có thể ở mỗi hoàn cảnh đặc biệt khác nhau mà bạo phát khiến tu vị nhanh chóng đề thăng.
Ngày trước Thành Phó vượt qua vạn dặm, đi tới mòn gót giầy mới tới đựơc Nam Cương quần đảo. Tại đó khổ tu hai mươi năm, khi gặp núi lửa phun trào mới có được cảm ngộ. Từ đó lão mới sáng tạo ra một bộ Dung Nham công pháp.
Mà người sang tạo ra Vân Vũ ấn hẳn cũng đồng dạng như vậy. Nếu không phải nhiều năm quan sát tự nhiên cùng lĩnh ngộ, căn bản không cách nào tiến vào trạng thái thần kỳ như vậy.
Nhưng Hạ Nhất Minh cũng không giống người thường. Hắn mặc dù không có kinh nghiệm đi đây đi đó, thế nhưng không hiểu vì sao trong đầu hắn dường như đã khắc sâu thiên địa chi đạo. Khi có cơ hội gặp được cảnh tượng khiến hắn động tâm, lập tức sẽ đạt tới cảm ngộ, giúp hắn thuận lợi đạt tới cảnh giới mới.
Mà bức tranh sơn thuỷ kia chính là một cơ hội như vậy.
Cũng không biết vị Tiên thiên đại sư vẽ lên bức tranh có suy nghĩ gì khi đem toàn bộ cảm ngộ của mình về Vân Vũ nhất loạt lưu trên bức tranh.
Đương nhiên, nếu có thực lực không đủ hoặc tu luyện hệ khác tự nhiên không thể lĩnh ngộ huyền bí trong bức tranh này. Nhưng không ngờ Hạ Nhất Minh vừa giao chiến xong vô tình nhìn thấy, lại vừa trùng hợp lúc anh mặt trời chói chang chiếu xuống. Khiến Hạ Nhất Minh vô tình nhìn thấu huyền ảo trong đó.
Trong nháy mắt Hạ Nhất Minh lại có đựơc "cảm ngộ"
Một cỗ thiên địa chân khí hung hậu tiến vào cơ thể Hạ Nhất Minh, làm lượng tiên thiên chân khí thu nạp được đạt tới một mức độ khủng khiếp.
Lúc này, trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động. Cỗ chân khí khổng lồ kia như phong ba bão táp chảy khắp thân thể hắn, không ngờ đã tràn đầy hơn ba trăm khiếu huyệt.
Bất quá điều này so với miêu tả Vu Kinh Lôi có chút khác biệt. Trong những khiếu huyệt lúc này cũng không chứa những luông chân khí thuộc tính khác nhau. Cũng giống như đan điền hắn lúc này chỉ là một mầu đen kịt, thậm chí như biến thành một cái hắc động.
Quả thực hơn ba trăm khiếu huyệt lúc này đều như những hắc động chứa đầy lực lượng.
Trong cảm nhận của Hạ Nhất Minh, những hắc động này giống cái hang chứa đầy nước. Chỉ cần khai thông cửa toàn bộ nước trong hang sẽ tràn ra ngoài.
Đương nhiên điều này cũng chỉ là cảm giác của Hạ Nhất Minh. Hơn nữa có trời mới biết cái hang kia cần bao nhiêu thời gian để có thể khai thông. Dù sao hắn cũng chỉ có thể khẳng định, cần thời gian rất nhiều mới có thể làm được điều này.
Thở ra một hơi thật dài, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn phục hồi như cũ. Hắn hiểu được, có được cảm ngộ hôm nay, trên con đường võ đạo của mình hắn đã một mạch lướt qua hơn mười năm khổ tu rồi.
Chỉ cần sau cùng chân khí chứa đầy những khiếu huyệt còn lại vậy Hạ Nhất Minh có thể hoàn toàn đột phá rồi.
Đem bức tranh trong người lẩy ra, Hạ Nhất Minh một lần nữa quan sát lại. Hắn lẳng lặng liếc mắt qua tất cả, có núi, có song, có mây, có khói… phảng phất cả tiếng gió thổi trong không gian.
Thật lâu sau Hạ Nhất Minh mới đem bức tranh cuộn lại. Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác khâm phục
Mặc dù hắn không biết người nào vẽ bức tranh này là ai. Nhưng hắn có thể khẳng định một điểm, người này chắc chắn đã có được cảm ngộ, hơn nữa là một vị Tiên thiên đại sư cường đại vô cùng đáng sợ.
Trước mặt vị Tiên Thiên đại sư này, lực lượng mà Hạ Nhất Minh có được căn bản chỉ giống như trẻ nhỏ nhà ai đó, thật không đáng nhắc tới.
Hạ Nhất Minh cũng không có chút nào thổi phồng lên. Bởi vì vị Tiên thiên đại sư kia khi vẽ lên bức tranh này cũng không vẽ cảnh thực bên ngoài, mà vẽ lại phong cảnh trong trí tưởng tượng của mình. Trong đầu hắn có một mảnh thiên đại giao hoà, nhất nhất được thể hiện trên bức tranh này.
Cũng chỉ có như vậy, bằng tài năng của mình, vị Tiên thiên đại sư này mới có thể dùng ngòi bút vẽ lên đồng thời có thể lưu giữ tới tận bây giờ.
Với thân thể và ý chí của con người, vậy mà có thể chứa đựng một mảnh thiên địa như thế. Đây quả là chuyện rợn người tới mức nào. Cho dù là Vu Kinh Lôi cũng không thể làm được việc này.
Cũng bởi vì như thế, mặc dù Vu Kinh Lôi cùng Dược đạo nhân đứng trên đại thụ quan sát bức tranh sơn thuỷ này. Bọn họ đều có thể thấy bức tranh này không tầm thường. Nhưng bọn họ căn bản không giống như Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được tin tức ẩn giấu trong đó.
Cửa phòng khẽ được mở ra, Hạ Nhất Minh căn bản không cần quay lại nhìn cũng biết là ai đang tiến vào.
Viên Lễ Huân tới một góc phòng nhen bấc dầu lên. Nhìn làn khói lượn lờ toả ra, nàng nhẹ nhàng nói:
Thiếu gia. Hôm nay vẫn còn muốn tu luyện sao?
Hạ Nhất Minh điềm tĩnh gật đầu, nói:
Đương Nhiên vẫn phải tiếp tục.
Trong âm thanh của Hạ Nhất Minh lúc này còn mang theo chút vui mừng, nói:
Cảm ngộ hôm này đối với ta mà nói, thật vô cùng quan trọng. Không chỉ có tu vị tăng lên, mà ta còn cảm thấy có thể thông hiểu một số đạo lý.
Hắn có chút thở dài nói tiếp:
Đáng tiếc. Cơ hội như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu….
Viên Lễ Huân tao nhã gật đầu, nàng cảm khái nói với Hạ Nhất Minh:
Đúng vậy. Số lần cảm ngộ của chàng quá ít. Nếu mỗi ngày đều có thể cảm ngộ, con đường tu luyện cũng không vất vả như vậy.
Hạ Nhất Minh nao nao, sau đó cũng Viên Lễ Huân nhìn nhau cười. Mặc dù hai người bọn họ đều biết, đó chẳng qua chỉ là một ước mơ viển vông. Nhưng khi nói ra những lời này tâm tình của hộ nhất thời thoải mái hơn nhiều.
Viên Lễ Huân tới bên cạnh Hạ Nhất Minh, bắt chước dáng vẻ của hắn ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
Thiếu gia, chàng nghĩ thông suốt đạo lý gì?
Hạ Nhất Minh nghiêm trang nói:
Ta nghĩ qua trăm ngàn đạo lý. Làm theo ý mình mới chính là đạo lý.
Trong đôi mắt trong veo mỹ lệ lúc này đang mở to của Viên Lễ Huân tràn ngập những thắc mắc.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
Trước khi ta tiến vào Hoành Sơn, Thuỷ Huyễn Cận đại sư đã từng dặn dò qua. Kỳ công mật nghệ của các tiền bối lưu lại tời giờ vô số. Muỗn tu luyện tới cực hạn một thuộc tính đồng dạng cần vô tận thời gian. Mà tuổi thọ của ngưòi có hạn. Muốn thông hiểu toàn bộ đạo lý, đó vốn là một việc không thể đạt được. Cho nên Đại sư khuyên ta lựa chọn một trong số đó tu luyện. Như thế mới có thể đạt tới đỉnh phong.
Viên Lễ Huân nghiêm túc suy nghĩ một lát, hỏi:
Thuỷ đại sư nói có đúng không?
Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
Nhưng hôm nay khi ta nói chuyện với Hoành Sơn thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi sư thức. Ngừơi nói cho ta biết, bởi vì ta có được thiên phú tu luyện bốn trong năm loạ thuộc tính, nên có nhiều thuận lợi hơn trong con đường võ đạo. Đặc biệt khi nuôi dưỡng cùng đả thông khiếu huyệt đạt tới nhất đường thiên càng có ưu thế vượt trội hơn nữa.
Viên Lễ Huân vẻ mặt ngưng trệ, suy nghĩ trong chốt lát, nói:
Nếu đúng là Thái thượng trưởng lão đã nói, hẳn những điều này cũng có điểm đúng, Thiếu gia nên nhớ kỹ.
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
Người này nói cũng đúng, người kia nói không sai. Nàng bảo ta phải lựu chọn thế nào đây?
Viên Lễ Huân nhất thời nhíu mày. Với hiểu biết của nàng về võ đạo, muốn trả lời câu hỏi này tuyệt đối không thể.
Hạ Nhất Minh đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang nhíu lại của Viên Lễ Huân nói:
Không cần lo lắng nhiều như vậy. Đáp án kỳ thật rất đơn giản. Đó là hài người này ta đều nghe theo, cũng lại không thể nghe theo.
Vẻ kinh ngạc hiện lên rõ rang trong ánh mắt của Viên Lễ Huân. Nàng suy nghĩ thế nào cũng không thể ngờ đáp án lại lập lờ như vậy.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh giải thích. Âm thanh của hắn lúc này không to mà nhẹ nhàng mềm mại mang theo sức hấp dẫn huyền bí như đưa người ta vào trong giấc mộng.
Thân thể của mỗi người đều là duy nhất. Những tiền bối sang tạo ra công pháp, cho dù bọn họ có cường đại cỡ nào, cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng đặc thù của mình mà tạo lên. Những hâu bối cho dù là tu luyện tới cảnh giới cức cao cũng không thể vượt qua người đã sang tạo ra những công pháp đó. Hơn nữa mỗi người khi tu luyện đều có những linh ngộ khác nhau đối với thân thể mình. Những linh ngộ này tốt nhất với bản thân họ nhưng chưa hẳn đã tốt với ngưòi khác.
Quả thật trên đời này chưa tùng xuất hiện hai người hoàn toàn giống nhau. Cho dù là song sinh cũng có điểm nào đó khác biệt
Cũng giống như vậy, cùng một người chỉ dậy nhưng trong số đệ tử của hắn lại có người giỏi người kém.
Hạ Nhất Minh sau khi nói chuyện với Vu Kinh Lôi, cùng với trải qua cảm ngộ vừa rồi mới có đựơc hiểu biết như vậy. Nếu chưa từng có cảm ngộ lần này, hắn với lựa chọn trên con đường võ đạo của mình hắn vẫn còn mịt mờ chưa thôi.
Bức tranh cuộn lại cầm trên tay, lúc này đôi tay Hạ Nhất Minh dần nóng lên. Bức tranh này cũng chỉ vẽ bằng giấy thông thường mà thôi. Vì thế dưới nhiệt độ đang cao dần, bức tranh dần nhăn nhúm lại sau đó bốc cháy. Cuối cùng bức tranh chỉ còn lại một lớp tro bụi.
Viên Lễ Huân kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh. Nàng đương nhiên biết được giá trị của bức tranh này, cũng biết cảm ngộ Hạ Nhất Minh hôm nay có đuowjc cũng nhờ vào nó. Nhưng nàng không nghĩ ra, vì sao hắn lại phá huỷ bức tranh này.
Bất quá, Viên Lễ Huân cũng không có dò hỏi mà chỉ lặng lẽ quan sát.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng nhìn đám tro bụi tiêu tán. Âm thanh của hắn lúc này vẫn nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết tới khó ngờ:
Từ nay về sau, ta muôn xem qua tất cả các kỳ công mật nghệ. Ta muốn sáng tạo lên một con đường, con đường của riêng mình.
Hai mắt Viên Lễ Huân nhất thời sang lên. Đến lúc này nàng mới hiểu đựơc dụng ý của Hạ Nhất Minh. Thì ra nam nhân tuổi còn rất trẻ này muốn sang tạo nên một con đường võ đạo chỉ thuộc về hắn.
Nhất thời ánh mắt Viên Lễ Huân tràn ngập ngưỡng mộ. Nàng nhìn nam nhân đang đứng trước mặt như nhìn cả thế giới của chính nàng.
Sau khi Hạ Nhất Minh nói ra tuyên bố hào hùng, tâm tình hắn lập tức buông lỏng. Nhìn những tro bụi còn sót lại của bức tranh trên mặt đất, hắn thầm nghĩ: "Rốt cuộc một ngày, ta cũng có thể vẽ ra một thiên đia như thế…"
Thoáng chốc hai tháng trôi qua.
Trên Linh Dược Phong một mành bình yên. Mặc dù đã được sự cho phép của Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi, Hạ Nhất Minh có thể tuỳ ý lựa chọn một đỉnh núi gần đó kiến tạo một động phủ thuộc về mình.
Trong quá trình này, Hoành Sơn nhất mạch từ trên xuống dười có hơn ngàn người tuỳ ý có thể sai bảo. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng không điều động nhân lực làm việc đó mà như cũ lựa chọn sống trên đỉnh Linh Dược Phong.
Hạ Nhất Minh mỗi ngày ngoài trừ tu luyện ra, thời gian còn lại cũng hcỉ tìm Dược đạo nhân xin chỉ bảo kinh nghiệm luyện chế đan dược. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dược đạo nhân sắm chìm vào luyện chế đã hơn trăm năm, thấy đựơc Hạ Nhất Minh có hứng thú như vậy, dĩ nhiên là vô cũng mừng rỡ. Có chút kinh nghiệm cất đáy hòm nào, lão toàn bộ mang ra truyền thụ. Có lẽ điều này lão lo lắng nhất lúc này chính là Hạ Nhất Minh tự nhiên mất đi hứng thú. Như vậy một thân tuyệt học của lão hẳn thất truyền từ đây.
Trơng hai tháng này, Phong Hoả Phong Liên Ý trưởng lão cũng thuận lợi trở về từ rừng sâu.
Chẳng qua vận khí của lão cũng không đựơc tốt cho lắm. Tuy rằng khi trở về cũng mang theo một viên nội đan linh thú, nhưng cũng không phải tiên thiên nội đan năm trăm năm. Đối với nơi linh khí dồi dào như Hoành Sơn mà nói, loại nội đan này cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Bởi vì nơi này, chỉ cần tư chất vượt trội, đệ tử tu luyện tới thập tầng nội kình rất nhiều. Điều này quả thực khiên đệ tử trong các thế gia tại địa phương hâm mộ không thôi.
Liên Ý sau khi biết Hạ Nhất Minh đã gia nhập vào Hoành Sơn, lão vô cùng mừng rỡ. Hoành Sơn nhất mạch tam đại trưởng lão từ một vị dựa vào phục dụng kim đan mà tấn giai tiên thiên Vu Hi Thần chưa trở về ra, còn lại đã tập trung đông đủ
Bất quá đám người Vũ Kinh Lôi cũng không chờ đợi, sau khi Hạ Nhất Minh cũng mấy vị trưởng lão nói chuyện đã quyết định để Dược đạo sư phục trách việc luyện chế kim đan.
Thời điểm này, những hiểu biết của Hạ Nhất Minh về luyện chế kim đan mặc dù đã khá nhiều so với trước kia. Nhưng trong quá trình chuẩn bị luyện chế Tiên thiên kim đan hắn vẫn như trước không thể nhúng tay vào.
Có bài học bốn mươi năm trước, lúc này toàn bộ nguyên liệu luyện chế đều do đích thân Dược đạo chân nhân chọn lựa.
Cũng bởi vì thế Dược đạo nhân đặc biệt kiểm tra rất nhiều lần đến khi không còn một chú sơ sót mới thôi.
Sau khi thấy được những nguyện liệu đã được chuẩn bị này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được vì sao gia gia hắn nhất định đem hai viên tiên thiên nội đan tặng đi.
Nguyên nhân chính bởi vì những nguyên liệu đựơc chuẩn bị này thật sự quá đắt. Trong đó không thiếu được những dược liệu phải trải qua hang ngàn năm mới đủ tiêu chuẩn. Bất quá, những nguyên liệu này không quý giá bằng tiên thiên nội đan. Nhưng đối với người thường, thậm chỉ là hoàng thất của các quốc gia vùng Tây Bắc chúng đều là những báu vật, có thể gặp chứ không thể cầu.
Nếu không phải trên Linh Dựoc Phong có một hoàn cảnh đặc thù, cùng một vườn dược liệu vô cùng quý giá, thì ngay cả Hoàng Sơn nhất mạch cũng không cách nào tìm đủ những loại nguyên liệu quý giá này.
Để chuẩn bị những dược liệu này, nhất nhất phải trải qua toàn bộ quá trình từ phơi khô, xao, nghiền… Toàn bộ quá trình này đã hao phí hơn nửa tháng thời gian.
Khi nắm mới sắp đên cũng là lúc đám người Dược đạo nhân hoàn thành công tác chuẩn bị, bắt đầu bế quan luyện chế kim đan.
Cửa động châm rãi khép lại trong sự quan sát của mọi người. Ngay cả Vũ Kinh Lôi với thân phạn Thái thượng trưởng lão lúc này cũng không được phép bước vào trong đó nửa bước.
Trên Linh Dược Phong, tại thời điểm say cùng khi luyện chế Tiên Thiên kim đan, Dược đạo nhân khẳng định là lớn nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể làm trái ý lão.
Trong Luyện đan phủ lúc này, Dược đạo nhân cũng Hạ Nhất Minh sánh vai đứng cùng. Ánh mắt họ quan sát đỉnh đồng trước mặt đều nhất nhất mang theo một vẻ thành kính.
Vỗn dĩ trước đây khi luyện chế đan dược thường có mặt của Hạ Vũ Cận cùng dược đồng. Nhưng hôm nay có Hạ Nhất Minh tại đây tự nhiên không cần sự xuất hiện của lão. Hơn nữa trong quá trinh luỵên chế Tiên thiên kim đan, nhiệt độ trong phòng khẳng định cao tới kinh người, cũng không phải hậu thiên cao thủ như Hạ Vũ Cận có thể chịu đựng lâu dài.
Cũng chính vì lý do này mà cuối cùng Dược đạo nhân quyết định để Hạ Nhất Minh thay thế Hạ Vũ Cận học hỏi kinh nghiệm luyện chế lần này.
Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, đây là một cơ hội khó thể có được, hắn đương nhiên phải đồng ý ngay lập tức.
Lúc này hai người bọn họ đứng trước đỉnh đồng kiểm tra lại lần cuối cùng.
Hạ Nhất Minh tay vuốt vuốt ngực, hạ quyết tâm hỏi:
Dược đạo nhân. Lần luyện đan này, ngài nắm chắc bao nhiêu phần thành công?
Dựơc đạo nhân cười nói:
Luyện chế Tiên thiên kim đan, cho tới giờ chưa ai dám nói tuyệt đối thành công. Bất quá người mang tới là tiên thiên nội đan biến dị do vậy khả năng thành công hẳn sẽ cao hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, đột nhiên từ trong người lấy ra một vật, nói:
Dược đạo nhân. Ngài xem vật này có thể sử dụng không?
Dược đạo nhân kinh ngạc quan sát, bỗng nhiên hai mắt lão trợn tròn lên. Cánh tay khẽ đưa ra tức khắc nắm lấy vật này, chăm chú quan sát, lão nửa mừng nửa lo nói:
Vô mọng quả. Ngươi sao lại có thức tốt thế này?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
Vô tình có được. Ngài xem có thể sử dụng không?
Đương nhiên là được.
Dược đạo nhân không chút do dự gật đầu nói:
Lúc trước ta chỉ nắm chắc năm phần thành công luyện chế hai viên Tiên thiên kim đan. Nhưng có vô mọng quả, ít nhất khả năng thành công đạt tới bẩy, tám phần.
Hạ Nhất Minh đưa tay gãi đầu, hắn rốt cuộc cũng biết được giá trị của vật này.
Trách không được Tạ Noãn Ý sau khi có được Vô mọng quả này lại vô cùng cao hứng. Thì ra thứ quả này có tác dụng kỳ diệu như vậy

Đọc truyện chữ Full