DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 204: Nhị cường tương kiến

Sắc mặt Tô Quân trong nháy mắt biến đổi, Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ hắn tới đây quả thật là vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Hắn cười hắc hắc hai tiếng, đề phòng hỏi:
- Hạ đại sư, xin hỏi ngài muốn tìn Mộc Tẫn Thiên đại sư có việc gì sao?
Hạ Nhất Minh hơi cười, nói:
- Tại hạ nghe Mao huynh nói qua, Mộc Tẫn Thiên đại sư chính là cao thủ số một trong Bách Tán Thiên của Đồ Phiên Quốc, cho nên trong lòng nảy sinh ngưỡng mộ mà đến đây bái kiến.
Trong miệng hắn tuy nói đến bái kiến do ngưỡng mộ, nhưng thần thái lại không có chút nào kĩnh ngưỡng giống như các Tiên Thiên Cường Giả bình thường khi đề cập tới Mộc Tẫn Thiên.
Tô Quân rõ ràng nhận ra được sự quái dị trong đó, trong lòng hắn mặc dù tức giận vạn phần, nhưng khi ánh mắt dừng lại ở trên người Mao Liệt Quang, lập tức khôi phục lại bình thường, cười nói:
- Nếu Hạ Nhất Minh đại sư đã tự mình đến đây, như vậy Tô mỗ cũng phải đi vào thông báo một tiếng, về phần Mộc Tẫn Thiên đại sư có tiếp ngài hay không thì Tô mỗ không dám đảm bảo.
Hạ Nhất Minh không chút biến sắc, nói:
- Đây là điều hiển nhiên, như vậy đành làm phiền Tô đại sư.
Tô Quân hướng về phía bọn họ gật đầu một cái, sau đó quay người rời đi. Trong nháy mắt hắn xoay người rời đi, từ ánh mắt của hắn lộ ra một tia sắc bén.
Sau khi Tô Quân rời đi, trên mặt Mao Liệt Quang lộ ra vẻ mỉm cười, Hạ Nhất Minh hồ nghi nhìn lão, không nghĩ ra được tại sao lão lại vui vẻ như vậy.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Hạ Nhất Minh, gương mặt lão hơi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ đại sư, vị Tô Quân này chính là một trong bảy vị tiên thiên cường giả đi theo Mộc Tẫn Thiên. Hắn không chỉ có tu vi hơn xa Đồng Tể và chỉ thấp hơn Mộc Tẫn Thiên, hơn nữa hắn còn được Mộc Tẫn Thiên và hoàng thất Đồ Phiên quốc tín nhiệm nhất. Cho nên ở trong Đại Sư đoàn cũng chiếm được vị trí tương ứng.
Nói đến chỗ này, trên mặt lão lộ ra một tia đắc ý, nói:
- Hôm nay khi hắn biết được ý đồ của Hạ huynh đến đây, mà ngay cả dũng khí hỏi cũng không có, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy vui mừng.
Hạ Nhất Minh hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được Mao Liệt Quang khẳng định đã từng chịu đau khổ trước người này, cho nên mới có cảm giác như vậy.
Bất quá, từ thái độ của Tô Quân đối với hắn và Mao Liệt Quang, hắn lập tức hiểu được Đồ Phiên quốc đối với bản thân hắn coi trọng hơn cả Mao Liệt Quang.
Nhưng mà, hắn cũng không biết được, Tô Quân sở dĩ coi trọng hắn như vậy cũng là bởi vì có quan hệ rất lớn tới tuổi tác của hắn.
Vô luận thế lực nào, khi tra ra tuổi tác thật sự của Hạ Nhất Minh thì cũng đều có lựa chọn tương tự.
Mao Liệt Quang mặc dù lợi hại, nhưng nếu nói về tiền đồ ngày sau, như vậy thì dù có thêm hai người nữa cũng không thể so sánh được với Hạ Nhất Minh.
Sau một lát, hai tai của Hạ Nhất Minh hơi rung lên, ánh mắt hắn chợt bạo phát ra quang mang sáng ngời.
Dưới tác dụng của Thuận Phong Nhĩ, ở xa xa hắn đã nghe ra được.
Mấy đạo âm thanh do tiếng chân từ xa truyền tới, hơn nữa còn hướng về phía này truyền đến.
Mặc dù khoảng các giữa hai nơi còn một đoạn lộ trình không nhỏ, tuy nhiên Hạ Nhất Minh vẫn cảm ứng được một cỗ khí thế cường đại đang theo đó mà hướng về phía hắn áp tới.
Đúng là bởi vì cảm ứng được khí thế cường đại như thế, cho nên trong lòng Hạ Nhất Minh càng nóng lòng muốn thử một chút.
Hắn có thể khẳng định, người này hẳn là một trong tám tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc, hơn nữa còn có thực lực cường đại nhất, được xưng là đệ nhất nhân trong Bách Tán Thiên - Mộc Tẫn Thiên.
Hai người mặc dù cũng chưa mặt đối mặt với nhau, nhưng thông qua liên lạc thần bí trong không khí, khiến cho hai người có cảm giác thích thú.
Ngoại trừ tiếng bước chân của người này, còn có vài thanh âm do người khác gây ra, trong đó có cả Tô Quân.
Đương nhiên, còn có mấy người hậu thiên tu luyện giả bình thường. Vô luận bọn họ có thân phận như thế nào thì cũng không được Hạ Nhất Minh để trong lòng.
Ngay khi Hạ Nhất Minh phát động công năng của Thuận Phong Nhĩ, một người ở trong trang viện kêu lên kinh dị một tiếng, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thần sắc vô cùng kinh ngạc. Sau đó lại nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị không ngừng.
Người này một thân mặc cẩm bào, gương mặt trắng trẻo, ánh tuấn, đôi môi hồng hào khiến cho người ta có cảm giác nho nhã như ngọc.
Hắn đột nhiên dừng cước bộ, nhất thời keo theo sự chú ý của những người xung quanh. Bọn họ không hẹn mà ngừng cước bộ theo, sau đó ánh mắt dừng lại trên người người này.
Ở trong mắt bọn họ, người này có địa vị như là thần linh vậy.
Khi vừa nhìn thấy hắn ngừng bước, mọi người cũng không tự chủ được mà dừng lại theo.
- Mộc huynh, huynh phát hiện điều gì sao?
Tô Quân hướng về phía tồn tại Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái, có lẽ hắn là
Mộc Tẫn Thiên hơi gật đầu, nói:
- Ta có cảm giác hành tung của chúng ta đang bị người ta dò xét.
Sắc mặt Tô Quân khẽ biến, nói:
- Không có khả năng, trừ phi là cường giả Nhất Đường Thiên, nếu không làm sao có thể dấu được Mộc huynh?
Mộc Tẫn Thiên do dự một chút, nói:
- Thiên hạ to lớn, kỳ công mật nghệ nhiều vô kể, ngay cả là cường giả Nhất Đường Thiên, cũng chưa chắc đã biết hết.
Hai người thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, trong nháy mắt Tô Quân hiểu được ý, nói:
- Thuận Phong Nhĩ?
Mộc Tẫn Thiên hơi gật đầu, sau đó cười nói:
- Thuận Phong Nhĩ thì thế nào? Tuyệt thế thính lực cũng không thể đại biểu cho tuyệt thế vũ lực.
Hắn nói những lời đó có niềm tin tưởng mười phần, niềm tin này được xây dựng trên cơ sở hắn đã chiến đấu với vô số cường giả cùng giai và giành chiến thắng.
Nếu Hạ Nhất Minh ở đây, như vậy khẳng định hắn sẽ phát hiện, chính mình cùng với Mộc Tẫn Thiên ở phương diện này có điểm tương tự.
Mộc Tẫn Thiên tiếp tục bước đi, giống như vừa rồi hắn chưa từng dừng lại chút nào.
Ở phía sau hắn, kể cả Tô Quân, ánh mắt đều nhìn về phía hắn lộ vẻ kính ngưỡng tới cực điểm.
Mặc dù bình thường các hậu thiên cao thủ không hiểu được câu chuyện của hai vị tiên thiên đại sư, nhưng những điều này vẫn không ảnh hưởng đến niềm tin của bọn họ dành cho Mộc Tẫn Thiên.
Chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra như chuyện gặp phải Chiêm Thiên Phong của Khai Vanh quốc, như vậy bọn họ không việc gì phải sợ hãi.
Sau một lát, bọn họ đã đi tới gian đại sảnh xa hoa.
Khi Mộc Tẫn Thiên bước chân vào trong đại sảnh, ánh mắt của hắn đầu tiên là dừng ở chỗ Hạ Nhất Minh. Cũng như vậy, ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe lên quang mang, đồng thời tập trung lại trên người Mộc Tẫn Thiên.
Ánh mắt hai người cùng lúc lóe lên tinh quang, giờ phút này, hai người chính thức thấy được mặt nhau, cũng đồng thời cảm ứng được lực lượng cường đại từ người đối phương phát ra.
Từ trên người bọn họ đều mơ hồ bộc phát ra khí thế, luồng khí thế này giống như núi lửa phun trào, bộc phát ra một cách mãnh liệt.
Không khí xung quanh trong nháy mắt cô đọng lại, phảng phất giống như một tòa núi lớn đang đè nặng lên mọi người.
Sắc mặt Tô Quân cùng Mao Liệt Quang đều thay đổi, Mao Liệt Quang đã chính thức chứng kiến thực lực của Hạ Nhất Minh, cho nên mặc dù gương mặt có chút biến sắc, nhưng trong lòng có đã sớm có chuẩn bị, còn Tô Quân thì sợ đến ngây người.
Căn cứ theo tư liệu do thám của Đồ Phiên Quốc, bọn họ đã biết được chi tiết của Hạ Nhất Minh.
Tiên thiên cường giả mười bảy tuổi, vô luận trong mắt kẻ nào, cũng đều những tồn tại khó có được. Nhưng mà, mặc dù bọn họ dò xét được một ít chiến tích liên quan tới Hạ Nhất Minh, nhưng không ngờ được thực lực của hắn đã đạt tới tình trạng này.
Thành Phó mặc dù cường đại, nhưng làm sao có thể so sánh được với thiên tài trăm năm khó gặp của Đồ Phiên quốc Mộc Tẫn Thiên.
Hạ Nhất Minh cùng với Mộc Tẫn thiên gặp mặt, tất cả mọi người đều tưởng rằng Hạ Nhất Minh còn xa mới địch lại Mộc Tẫn Thiên. Cho nên Tô Quân mới khách khí với Hạ Nhất Minh như thế, cũng không sợ hãi thực lực của hắn, mà là kiêng kỵ tiềm lực của hắn.
Nhưng giờ phút này, khi hắn tự mình cảm nhận được khí thế do hai người phát ra, hắn mới hiểu được. Nguyên lai Hạ Nhất Minh không chỉ có tiềm lực làm cho kẻ khác phải sợ hãi, mà ngay cả thực lực lúc này cũng vô cùng cường đại. Với thực lực này, thậm chí còn có thể chống lại đệ nhất cường giả dưới Nhất Đường Thiên là Mộc Tẫn Thiên.
Một loại cảm giác run sợ từ đáy lòng hắn nổi lên, hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh ánh mắt mang theo một tia sợ hãi mơ hồ.
Liếc mắt nhìn về phía Mao Liệt Quang, hắn hiểu được, với vũ lực cường đại mà tại sao lão lại theo sau Hạ Nhất Minh đến đây. Đây là vì lão muốn mượn sự trợ giúp của cường giả trẻ tuổi này để kiềm chế các tiên thiên cường giả Đồ Phiên quốc.
Dưới áp lực kinh khủng của nhị vị tiên thiên cường giả đã có vài người có biểu hiện không chịu nổi, nhất là các hậu thiên cường giả đi theo Mộc Tẫn Thiên.
Dưới áp lực cường đại của nhị vị tiên thiên cao thủ, bọn họ không thể tiếp tục tri trì được nữa.
Vài người trong số đó thân hình đã hơi lảo đảo, ngoại trừ một người hậu thiên cường giả thập tầng nội kình đỉnh phong, thì những người khác hoặc quỳ, hoặc ngồi hoặc ngã trên mặt đất, còn người có thập tầng tu luyện giả đỉnh phong kia cũng lắc lư muốn ngã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mộc Tẫn Thiên hơi nhíu mày, khi gặp Hạ Nhất Minh, tâm tình của hắn vô cùng phấn chấn, nhưng lại không ngờ được, khi bọn hắn bắt đầu phóng thích khí thế của mình đã tạo thành áp lực rất lớn đối với những người xung quanh.
Hắn thầm thở dài một hơi, không khỏi có chút tiếc nuối, ở sau lưng hắn, có một vị vương tử điện hạ đến từ Đồ Phiên quốc, cùng với hắn có quan hệ thân thích, nếu bởi vì nguyên nhân này mà bị thương, như vậy thì ngay cả hắn cũng khó có thể tránh được bị trách tội.
Khí thế trên người Mộc Tẫn Thiên chợt yếu xuống, bất quá cũng không vì vậy mà yếu thế hơn, mà cùng với Tàng Châm Ấn của Hạ Nhất Minh có công hiệu tương tự.
Hạ Nhất Minh thầm cảm thán, ánh mắt hắn liếc qua trên người Mộc Tẫn Thiên một cái, khí thế trên người cũng chậm rãi thu liễm lại.
Tô Quân cùng Mao Liệt Quang liếc mắt nhìn nhau, hai người âm thầm cười khổ, cả đám đều bị hai vị tiên thiên cường giả này làm cho khiếp sợ.
Nếu như không ngừng đem khí thế tích lũy đề cao hơn, thì bọn họ cũng sẽ không yếu hơn, nhưng hai người Hạ Nhất Minh và Mộc Tẫn Thiên lại chỉ cần trong nháy mắt đã có thể kích phát khí thế tới cực điểm, hơn nữa khi khí thế lên tới đỉnh lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà thu liễm.
Trình độ khống chế khí thế cùng chân khí như vậy, đủ để hai người Tô Quân và Mao Liệt Quang đồng thời nổi lên cảm giác mặc cảm.
Khi khí thế của hai người tiêu tan, mấy người hậu thiên cường giả đi theo sau Mộc Tẫn Thiên mới từ từ đứng thẳng lên.
Bất quá, giờ phút này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hạ Nhất Minh như là gặp quỷ vậy, bao hàm sự sợ hãi trong đó.
Mộc Tẫn Thiên khẽ cười một tiếng, nói:
- Đại danh của Hạ huynh Mộc mỗ đã sớm nghe qua, nhưng đến hôm nay mới được gặp mặt, thế mới biết được nhưng điều nghe được vẫn còn kém xa sự thật.
Hạ Nhất Minh thầm xấu hổ, nếu không có hành trình lên Hoành Sơn ngày ấy, như vậy ở trước mặt người này, chỉ sợ hắn không có khả năng biểu hiện ra khí thế cường đại như vậy.
- Mộc huynh quá khen. - Hạ Nhất Minh hoàn lễ, nói:
- Danh tiếng uyệt đỉnh thiên tài Đồ Phiên Quốc ngàn năm mới xuất hiện, đệ nhất nhân dưới cường giả Nhất Đường Thiên như sấm ở bên tai Hạ mỗ.
Mao Liệt Quang ngẩn người ra, ánh mắt lão không khỏi có vài phần cổ quái.
Gì mà như sấm ở bên tai? Nếu không phải lão yêu cầu, Hạ Nhất Minh căn bản còn không biết được Mộc Tẫn Thiên là nhân vật phương nào.
Mộc Tẫn Thiên đưa tay ra mời, làm chủ nhân đưa bọn họ vào trong đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía sau, nói:
- Hạ huynh, vị này chính là hoàng tử Đồ Phiên quốc Bộ Hãnh Thông điện hạ.
Từ trong đám hậu thiên tu luyện giả có một người đi ra, người này nhìn hình dáng thì trên dưới ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, diện mạo có chút anh tuấn, màu da cổ đồng trông rất có khí chất nam nhi.
Nhưng Hạ Nhất Minh chỉ cần thoáng nhìn qua một cái, lập tức biết được người này mặc dù nhìn bên ngoài dũng mãnh, tu vi nội kình đạt tới cửu tầng.
Tuy nhiên, hắn lại biết được nội kình của người này là do phục dụng đại lượng kim đan mà đạt được, nhưng ý chí của người này lại thuộc về loại thấp kém.
Bởi vì biểu hiện vừa rồi của người này quá mức tầm thường, là người duy nhất trong đám hậu thiên cường giả không chịu nổi áp lực đến nỗi phải quỳ rạp trên mặt đất, biểu hiện kém hơn cả người có tu vi thất tầng nội kình.
Đối với những người như thế này, Hạ Nhất Minh tự nhiên không lưu tâm đến. Dù sao, trên thế giới này cũng chỉ có cường giả chân chính mới được mọi người tán thành và tôn kính. Còn loại từ khi sinh ra đã có địa vị cực cao, nhưng ý chí bản thân và nhân phẩn lại kém thì có lẽ cũng được người bình thường tôn kính, nhưng ở trong mắt tiên thiên cường giả như Hạ Nhất Minh lại không được coi trọng.
Bộ Hãnh Thông bước lên trước một bước, ôm quyền nói:
- Tại hạ Bộ Hãnh Thông, ra mắt Hạ đại sư.
Hắn sinh ra trong tầng lớp cao quý, hơn nữa là vương tử Đồ Phiên quốc, ở trong quốc nội cũng không thiếu tiên thiên cường giả, cho nên đối với tiên thiên cường giả không có cảm giác kính sợ như các vương tử của tiểu quốc.
Hơn nữa, bởi vì vừa rồi đã cảm nhận qua khí thế của Hạ Nhất Minh, cho nên đối với hắn có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn như trước khó tránh khỏi mang theo một tia ngạo khí.
Đây là hắn từ khi sinh ra đã thế, hơn nữa bản thân cũng hơn ba mươi tuổi, cho nên điều này trở thành thói quen, trong một thời gian ngắn không thể sửa đổi được.
Ánh mắt Mộc Tẫn Thiên lóe lên một tia bất mãn cùng buồn bã, hắn cùng với Bộ Hãnh Thông có quan hệ không phải tầm thường, cho nên mới mang theo hắn đến đây để gặp một tiên thiên cường giả nghe đồn là vô cùng trẻ tuổi.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của Bộ Hãnh Thông lại làm cho hắn không thể nào hài lòng được.
Xoay chuyển ánh mắt, nhìn Hạ Nhất Minh, Mộc Tẫn Thiên nói:
- Hạ huynh tới đây tới đây gặp Mộc mỗ không biết là có gì chỉ giáo không?
Khi hắn nói những lời này, thầm chí trong ánh mắt còn mang theo vài phần chờ mong, Hạ Nhất Minh cũng cảm ứng được chiến ý không lồ từ trên người đối phương phát ra, nhưng mà trên mặt hắn lộ ra nụ cười kỳ dị, nói:
- Mộc huynh, tiểu đệ cũng chỉ là bởi vì nghe được đại danh của huynh, cho nên mới có ý định đến đây gặp mặt một lần, cũng không có ý gì khác.
Lời này vừa nói ra, vô luận là Mộc Tẫn Thiên, hay là đám người Mao Liệt Quang đều trợn mắt cứng lưỡi.
Hạ Nhất Minh từ khi tiến vào đây đã biểu hiện ra thực lực cường đại, hơn nữa còn giằng co với Mộc Tẫn Thiên một khắc, vô luận là những tiên thiên cường giả xung quanh hay là hậu thiên cường giả đều tưởng rằng Hạ Nhất Minh cố ý đến đây khiêu chiến Mộc Tẫn Thiên.
Nhưn mà, cho dù ai cũng không ngờ được, khi Mộc Tẫn Thiên dò hỏi ý đồ của hắn, Hạ Nhất Minh lại trả lời một câu như vậy.
Điều này giống như một quyền đánh ra, nhưng trên đường một quyền đánh ra đó lại biến thành mềm nhũn không có chút lực nào vậy.
Ánh mắt Mộc Tẫn Thiên lóe lên một tia kinh ngạc, trong mắt hắn cũng không có chút nào trào phúng mà trở nên ngưng trọng.
Tựa như từ một câu nói vừa rồi, hắn đã cảm nhận được một cỗ lực lượng trên người Hạ Nhất Minh, đây là loại lực lượng biến ảo khó lường. Ở trong lòng hắn, đột nhiên nổi lên cảm giác không nắm chắc được, loại cảm giác này đã hơn mười năm qua chưa từng xuất hiện lại.
Hạ Nhất Minh ở chỗ này ngồi nói chuyện chốc lát, sau đó cáo từ rời đi.
Sau khi rời đi, Hạ Nhất Minh mìm cười từ biệt với Mao Liệt Quang.
Nhìn bóng lưng hắn tiêu sái rời đi, sắc mặt Mao Liệt Quang chợt âm trầm xuống, lão nguyên là có ý định mượn nay Hạ Nhất Minh để giao thủ với Mộc Tẫn Thiên một tràng.
Ở trong kế hoạch của lão, hai thiên tài Hạ Nhất Minh và Mộc Tẫn Thiên gặp nhau khẳng định sẽ phát sinh ra một trận chiến mãnh liệt. Về phần cuối cùng ai thắng ai thua lại không quan hệ tới lão, dù sao hai cường giả đánh nhau, đối với Khai Vanh quốc mà nói, đều là việc tốt cả.
Nhưng mà, lúc đầu thì thuận lợi, khi Hạ Nhất Minh và Mộc Tẫn Thiên gặp nhau hai người đã dùng khí thế va chạm với nhau, khiến cho lão vô cùng vui mừng. Chỉ là, cuối cùng Hạ Nhất Minh lại chọn lui bước, nhất thời làm cho toàn bộ kế hoạch của lão bị phá hủy, trong lòng không khỏi có chút phiền não.
Từ xa, Hạ Nhất Minh quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, mang theo một tia khinh thường.
Mặc dù hắn rất muốn cùng với Mộc Tẫn Thiên ấn chứng võ đạo, nhưng hắn tuyệt đối không để cho Mao Liệt Quang được hài lòng.
Ngay cả hắn cùng với Mộc Tẫn Thiên sẽ có một ngày giao thủ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ làm theo sắp xếp của Mao Liệt Quang.
Ngay lúc Mao Liệt Quang và Hạ Nhất Minh rời đi, bên trong trang viện cũng nổi lên một cuộc thảo luận kịch liệt.
Tô Quân tiến lên trước một bước, ánh mắt đảo qua, ngoại trừ Bộ Hãnh Thông ở ngoài, tất cả mọi người còn lại đều im lặng. Sau đó, Tô Quân hỏi:
- Mộc huynh, huynh thấy thực lực của người này như thế nào?
Mộc Tẫn Thiên trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Rất mạnh, rất mạnh.
Tô Quân hít một hơi, hắn lần đầu tiên nghe được Mộc Tẫn Thiên đối với một vị Bách Tán Thiên cường giả có đánh giá như thế.
Mộc Tẫn Thiên lầm bầm nói:
- Người này ở trên con đường võ đạo thâm sâu khó lường, có lý lẽ của riêng mình, nếu có thể cùng với hắn đánh một trận....
Thanh âm của hắn từ từ nhỏ đi, tựa hồ ngay cả hắn cũng lâm vào một loại trạng thái thần kỳ.

Đọc truyện chữ Full