DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 212: Bách tán thiên chi điên phong đối quyết

Giữa bầu trời xanh, vài con chim sẻ nhẹ nhàng bay qua, chúng nó hồn nhiên ghé qua trong sân luyện tập.
Nhưng mà, khi chúng bay tới giữa sân, thân hình run rẩy vài cái, sau đó không hẹn mà cùng lúc rơi xuống.
Chỉ chốc lát sau, từ trên người chúng nổi lên một tầng sương trắng. Sương trắng nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, ngay cả trên mặt đất cũng dần dần bị màu trắng bao trùm.
Lạnh.......
Cảm giác lạnh như băng trong chốc lát tràn ngập thiên địa, phảng phất như đột nhiên thời tiết chuyển sang mùa đông.
Mọi người ở đây ngoại trừ Tạ Minh Kim và Bộ Hãnh Thông ra thì đều là tiên thiên cường giả, thế nhưng giờ phút này cho dù là bọn họ cũng cảm thấy khó có thể kháng cự nổi.
Hai hàm răng của Tạ Minh Kim và Bộ Hãnh Thông đập vào nhau, thân thể run lên kịch liệt.
Đình Thế Quang đặt tay lên bả vai Tạ Minh Kim, một cỗ lực lượng nóng rực theo đó truyền vào kinh mạch toàn thân hắn. Lúc này mới khiến cho hắn thở hổn hển vài hơi, tựa hồ như đang sắp bị đông cứng thì được cứu.
Hắn vừa run run vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy được Bộ Hãnh Thông cũng đồng dạng được cứu. Hai mắt bọn họ đều chứa đầy cừu hận, nhưng mờ hồ lại có chút đồng bệnh tương liên.
Những đạo nhân ảnh đang chạy như bay tới phía này, bọn họ cũng không ra nhập vào trận chiến mà giống như đám người Thủy Huyễn Cận, ở bên ngoài sân luyện công lặng lẽ quan sát cuộc chiến của hai cao thủ.
Đám người Thủy Huyễn Cận và Tô Quân đưa mắt nhìn bọn họ, mặc dù trong lòng rất bất mãn nhưng không ái nói ra. Bởi vì nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta, mà thực lực của bọn họ lại không đạt tới tình trạng phản khách vi chủ.
Chỉ là, ở trong đám người này có một vị cường giả khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh và Mộc Tẫn Thiên thì lộ vẻ kích động, từ trên người hắn cũng mơ hồ hiện lên đấu chí cường đại. Nhưng khí thế của hắn vừa mới bốc lên, đã lập tức bị khí thế của hai vị tiên thiên cường giả mạnh mẽ áp chế, có vài phần tiêu tán đi.
Chênh lệch giữa song phương quá lớn, quả thật giống như đại nhân và tiểu hài tử vậy, căn bản không có khả năng so sánh.
Ngoại trừ Thủy Huyễn Cận hiểu rõ nguyên ra, đám người Đình Thế Quang và Tô Quân đều đưa ánh mắt khinh thường liếc nhìn hắn, trong lòng họ nghĩ: "Đúng là không biết tự lượng sức mình."
Sắc mặt Thành Phó liền trở nên ảm đạm, khi gặp phải hai cao thủ cường đại này hắn mới biết được chênh lệch của mình với bọn họ đã đạt tới tình trạng nào rồi.
Tốc độ tiến bộ của Hạ Nhất Minh cực nhanh, quả thật đã vượt qua hắn rất nhiều.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người trên sân luyện võ, Thành Phó đột nhiên nổi lên cảm giác tâm tàn ý lạnh. Hắn mơ hồ cảm thấy cả đời này mình vĩnh viễn không thể đuổi kịp Hạ Nhất Minh.
Tại một khắc Hạ Nhất Minh cùng đối phương chính thức giao thủ, hắn hiểu được Mộc Tẫn Thiên vì sao mà được xưng là đệ nhất nhân trong Bách Tán Thiên của Đồ Phiên quốc. Hơn nữa, hắn còn hiểu được bản thân mình tu luyện năm hệ công pháp mà vẫn không thể có niềm tin sẽ chiến thắng đối thủ.
Bởi vì Mộc Tẫn Thiên tu luyện cũng không phải là một trong năm loại công pháp, mà hắn tu luyện là Băng hệ công pháp.
Loại công pháp biến dị từ Thủy hệ công pháp, đóng băng ngàn dặm, chí âm chí hàn.
Tuyệt đại đa số các tiên thiên cường giả đều có sở trường tu luyện một hoặc hai trong năm hệ của ngũ hành công pháp, nhưng bên ngoài đó cũng có một số tiên thiên cường giả tu luyện không thuộc hệ nào trong năm hệ đó.
Trước ngày hôm nay, các tiên thiên đại sư Hạ Nhất Minh đã gặp qua cũng chỉ có Thủy Huyễn Cận là tu luyện Phong hệ công pháp. Nhưng Thủy Huyễn Cận tu luyện Phong hệ công pháp so với Mộc Tẫn Thiên thì không bằng được.
Lúc này, chung quanh Mộc Tẫn Thiên xuất hiện vùng vòng tròng tầng tầng lớp lớp lạnh tới cực điểm, giống như sóng biển dâng trào.
Khí lạnh không ngừng khuếch tán ra xung quanh, cả sân luyện võ từa hồ cũng vì vậy mà biến sắc.
Mặc dù chung quanh có gần hai mươi vị tiên thiên cường giả, nhưng lúc này yên lặng tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Yên lặng.........
Thanh âm duy nhất lúc này, cũng chỉ còn do mặt đất đang không ngừng bị đóng băng mà phát ra, Mộc Tẫn Thiên dưới tình cảnh tĩnh lặng xung quanh, hắn tựa hồ hóa thành vô số bông tuyết tung bay.
Ở trong mắt mọi người, Mộc Tẫn Thiên phảng phất đã biến thành một luồng khói nhẹ, tung bay giữa trời đất.
Trong nháy mắt, mọi người đều thấy được một màn vô cùng khó tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tựa hồ như nơi này đã không còn là thủ đô Khai Vanh quốc nữa, mà biến thành phương bắc xa xôi, cả đất trời xunh quanh phủ đầy tuyết.
Lạnh tới chín tầng trời, mặt đất hoàn toàn bị đóng băng, gió lạnh gào thét, biến thế giới xung quanh thành một cái tủ lạnh. Không chỉ con người khó có thể sinh tồn, mà ngay cả núi non cũng phải run rẩy, sông suối bị đóng băng, mà thiên địa khí xung quanh cũng dần trở nên cô đọng lại.
Tuyết bao trùm mặt đất, khắp nơi đều bị màu trắng bao phủ, vạn vật tiêu điều....
Đến lúc này, mọi người mới hiểu được, nguyên lai thực lực Mộc Tẫn Thiên lại cường đại như vậy.
Mọi người đanh xem cuộc chiến đều cảm thấy sợ hãi, trong lòng rét lạnh, bản thân mỗi người đều hiểu được, mình căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Như vậy, Hạ Nhất Minh một thân một mình ở trong đó thì sao?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên ngưng trọng, khi khắp bị tuyết bao phủ, hắn đã bắt đầu đem chân khí trong cơ thể chuyển thành tiên thiên Liệt Hỏa công.
Đây là trong lúc hắn luyện đan đã tham khảo được cách dùng lửa của Dược đạo nhân và Địa hỏa ở sâu dưới lòng núi, lúc đó mới tu luyện ra tiên thiên Hỏa hệ công pháp.
Hỏa cùng Băng, đây tuyệt đối là hai loại lực lượng cực đoan không hề tồn tại cùng nhau. Hai loại lực lượng cực đoan trong tự nhiên giờ phút này va chạm vào nhau.
Quanh người Hạ Nhất Minh vốn là đang ngưng hết hàn khí, nhất thời bị bốc hơi lên, nhiệt độ xung quanh người cao lên vài độ.
Hạ Nhất Minh đưa tay ra phía trước, bàn tay trở nên đỏ như máu.
Sau đó, hắn đi nhanh tới phía trước, cứ như vậy phóng thẳng về phía đối thủ, từ trên người hắn nổi lên ý chí kiêu ngạo.
Mộc Tẫn Thiên xoay người, hắn cũng không trực tiếp đối chưởng với Hạ Nhất Minh, mà lợi dùng thân pháp mờ ảo của mình ở bốn phía chung quanh tạo thành một đạo lá chắn bằng băng.
Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, thiên địa khí giao tiếp với Mộc Tẫn Thiên tựa hồ cao hơn hắn một bậc.
Từ trên người hắn, ba trăm sáu mươi khiếu huyệt phảng phất đều biến thành đan điền, không ngừng hấp thu năng lượng ngoại giới. Nếu không phải đối phương giao tiếp với thiên địa khí hơn hắn, thì làm sao còn có Băng lực lương bổ sung cho đối phương.
Hạ Nhất Minh lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, người này có khả năng nắm giữ thiên địa lực so với hắn còn cao hơn một bậc.
Mờ hồ, Hạ Nhất Minh có thêm cảm giác, người này có tu vi rất cao, khoảng cách cùng với Nhất Đương Thiên cũng chỉ còn một bước mà thôi.
Chỉ cần hắn nguyện ý, thậm chí còn có thể tùy thời đánh sâu vào một cửa cuối cùng này.
Nhưng mà, Mộc Tẫn Thiên càng cường đại, Hạ Nhất Minh lại càng cảm thấy hưng phấn. Chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển cũng đạt tới tình trạng khó tin, cho dù là vừa mới cùng với bảy vị tiên thiên cường giả giao chiến, hắn cũng không kích động như thế.
Song chưởng hắn bay múa, giống như Địa hỏa, đem hàn khí quanh người xua tan đi, lá chắn băng hàng tầng tầng lớp lớp cho Mộc Tẫn Thiên bày ra, bị khí thế như chẻ tre của hắn làm cho tản mát đi.
Ở trong mắt mọi người, Hạ Nhất Minh giống như một hỏa cầu lớn đang không ngừng bức lui hàn khí.
Hai người bọn họ giao chiến, tựa hồ Hạ Nhất Minh chiếm được thượng phong, còn Mộc Tẫn Thiên thì không ngừng lui lại phía sau. Tuy nhiên, chỉ qua một lá tất cả mọi người đều nhíu mày.
Bởi vì bọn họ đột nhiên cảm thấy, Hạ Nhất Minh mặt dù thoạt nhìn thì uy phong mãnh liệt, khí thế hung hăng, nhưng hoàn cảnh xung quanh vẫn không xảy ra biến hóa.
Băng tuyết bao phủ khắp nơi vẫn tồn tại, lực lượng Hỏa hệ của Hạ Nhất Minh có cường đại hơn cũng không chút nào ảnh hưởng tới. Ngược lại do tính khắc chế của công pháp mà chân khí Hạ Nhất Minh hao tổn hơn rất nhiều so với đối thủ.
Nếu tình huống này tiếp tục duy trì, như vậy người đầu tiên tiêu hao sạch sẽ chân khí, khẳng định không phải Mộc Tẫn Thiên.
Hạ Nhất Minh cũng phát hiện ra tình huống này, sắc mặt hắn khẽ biến, song chưởng lần lượt thay đổi, sức nóng mãnh liệt trong nháy mắt biến mất.
Sau đó, từ trên người hắn nổi lên sức sống cường đại.
Lực lượng này cùng với Băng cũng không hề hợp nhau, còn Hạ Nhất Minh thì từ một đại hỏa cầu biến thành cây đại thụ cao tận trời, hai chân hắn đứng hình chữ bát, giống như cổ thụ, gắt gao bám vào mặt đất.
Song chưởng hắn liên tục bay mua, cỗ sức sống cường đại của Mộc hệ lấy hắn làm trung tâm truyền ra xung quanh.
Thế nhưng, Mộc Tẫn Thiên lộ ra một tia cười trào phúng, thân pháp hắn vẫn không ngừng di chuyển, giống như một người đang luyện quyền vậy, đối với biến hóa của Hạ Nhất Minh không thèm để ý, mà vẫn vận dụng Băng để làm tiêu hao chân khí của Hạ Nhất Minh.
Cường giả trẻ tuổi này cho hắn uy hiếp vô cùng lớn, cho dù là lấy thực lực của hắn bây giờ cũng không dám lấy cứng chọi cứng để chiến thắng đối thủ.
Cho nên Mộc Tẫn Thiên lựa chọn phương pháp an toàn, mượn lực lượng của thiên địa khí, chậm rãi tiêu hao chân khí của Hạ Nhất Minh.
Khi hắn đem Băng hệ lực lượng hoàn toàn kích phát ra, lập tức có thể làm cho một khu vực nhỏ bị nhiễm hàn khí.
Loại năng lượng này cũng không phải cường giả Bách Tán Thiên có thể nắm giữ, ngay cả cường giả Nhất Đường Thiên cũng không thể làm theo.
Tuy nhiên, trên người Mộc Tẫn Thiên có mang theo một kiện chí bảo. Bằng vào kiện bảo vật này hắn mới có thể dùng thực lực của Bách Tán Thiên tạo ra hoàn cảnh như hiện tại.
Khi giao thủ cùng người khác, hắn chiếm được lợi thế rất lớn, vượt xa sự tưởng tượng của người khác.
Bởi vì có dị bảo này phụ trợ, cộng thêm thực lực gần với Nhất Đường Thiên, cho nên hắn mới có lòng tin đánh chết Hạ Nhất Minh.
Lúc này, Hạ Nhất Minh thi triển ra lực lượng Mộc hệ mặc dù cường đại, nhưng trong thế giới bị tuyết bao trùm này vẫn không thể chiếm được chút tiện nghi nào.
Băng hệ lực lượng mơ hồ mang tới cho hắn cảm giác "tử vong", còn Mộc hệ lại mang tới cho hắn cảm giác "sinh", hai loại lực lượng đối chọi nhau hoàn toàn.
Mặc dù không trực tiếp đối chọi như Hỏa hệ, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh vẫn cảm giác được dưới sự áp chế của hơi thở tử vong, khí tức sinh mệnh của hắn dần dần bị ăn mòn, mà càng đáng buồn hơn chính là, hắn mặc dù cảm ứng được điều này nhưng cũng không có biện pháp giải quyết.
Hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên trầm xuống, đầu gối uốn lượn một chút, cây đại thụ lập tức biến mất, thay thế vào đó là sự trầm ổn như núi.
Thổ hệ lực lượng làm cho Hạ Nhất Minh trở nên sừng sững như núi non, giống như đã tồn tại ở thế giới này rất lâu rồi, cho dù là đóng băng ngàn dặm cũng không thể làm cho ngọn núi bị đóng băng hoàn toàn.
Đây là lực lượng của đại địa, vô luận ở bất cứ đâu cũng đều là có lực phòng ngự mạnh nhất.
Nhưng mà, qua một lúc sau, Hạ Nhất Minh nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, mặc dù hắn bị ảnh hưởng ít hơn, tuy nhiên bản thân đã mất đi lực công kích. Dưới sự tiến công của Mộc Tẫn Thiên, hắn có cảm giác chật vật dị thường.
Tầng tầng lớp lớp phô thiên cái địa mà đến, giống như đem hắn biến thành một tòa tuyết sơn, hoàn toàn phong bế lại, giống như bên ngoài được bao trùm lên một tầng áo giáp băng tuyết.
Cảm giác trầm trọng càng lúc càng lớn, áp chế cho hắn đến nỗi không thở nổi.
Hạ Nhất Minh tỏ vẻ kinh hãi, ánh mắt hắn lóe lên quang mang hung ác, cùng với việc chậm rãi bị giết chết, không bằng phóng tay làm một lần.
Hắn đột nhiên quát lên một tiếng chói tai, đầu gối thẳng lên, một bàn tay giơ lên cao.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, đệ thập lục thức.....
Loại công pháp này từ khi hắn tu luyện thành vẫn luôn dùng để đến lúc sinh tử mới dùng, đồng thời lúc hắn thi triển ra loại công pháp này cũng giống như không còn bất lợi nào có thể tồn tại.
Ầm ầm một tiếng nổ giống như sấm từ trên người hắn vang lên, cả thân hình giống như biến thành một cây đại đao không gì có thể phá hủy.
Khí thế của Kim hệ giờ phút này được Hạ Nhất Minh phóng ra toàn bộ không hề giữ lại chút nào.
Khí thế của hắn trong nháy mắt ùn ùn tăng lên tới cực điểm, từ trên người hắn toát ra khí thế cá chết lưới rách, sát ý cường đại hướng về phía Mộc Tẫn Thiên chém tới.
Trong không khí truyền tới vô số tiếng bạo liệt, sắc mặt Mộc Tẫn Thiên bắt đầu trở nên ngưng trọng, song chưởng hắn vỗ ra ngoài giống như mưa, mỗi một lần đánh ra đều tràn ngập lực lượng băng hàn. Đồng thời, thân pháp của hắn cũng được gia tăng thêm mấy lần, mỗi một tấc vuông xung quanh người Hạ Nhất Minh đều nổi lên vòng tròn nhỏ.
Từ khi Hạ Nhất Minh sáng tạo ra Vân Vũ Phi Đằng Thuật thì cho đến nay không ai có thể so sánh với hắn trên phương diện thân pháp nữa. Vậy mà giờ phút này, dưới hoàng cảnh bốn phương tám hướng bị đóng băng, thân pháp của đối phương còn cao hơn hắn một bậc.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức mặc dù vô cùng cường đại, nhưng thủy chung vẫn không chạm được vào người Mộc Tẫn Thiên.
Bị lực lượng của Băng hệ không ngừng đánh tới, tốc độ của Hạ Nhất Minh ngày càng chậm lại, ngay cả song chưởng trên tay hắn cũng bị một tầng sương trắng bao phủ.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức vẫn như trước không gì phá được vậy mà lúc này cũng phải cảm thấy vô lực.
Thân hình Hạ Nhất Minh rốt cục đình chỉ lại, hắn nửa ngồi nửa đứng, từ trên người lại nổi lên một loại lực lượng mới.
Cỗ lực lượng Thủy hệ ngập trời từ trên người hắn tuôn ra, giống như sóng thần dâng lên, khí thế phô thiên cái địa mà đến.
Thuộc tính cuối cùng trong Ngũ hành công pháp cuối cùng cũng được Hạ Nhất Minh sau một thời gian áp chế bộc phát ra.
Cỗ lực lượng cường đại này thậm chí còn vượt qua cực hạn khi Hạ Nhất Minh thi triển bình thường.
Thủy hệ lực lượng giống như cơn đại hồng thủy, có thể phá hủy toàn bộ thế giới.
Động tác của Mộc Tẫn Thiên trở nên nhanh hơn, dưới sự phản kích điên cuồng của Hạ Nhất Minh, hắn giống như thuyền độc mộc ở giữa biển khơi, phảng phất như tùy lúc có thể bị nhấn chìm.
Vậy mà, vô luận lực lượng Thủy hệ có đáng sợ tới mức nào, chiếc thuyền độc mộc vẫn vượt lên trên đầu ngọn sóng, sóng không cách nào nhấn chìm được nó.
Hơn nữa, nước ở chung quanh chiếc thuyền chậm rãi chuyển màu, màu trắng lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa lần xuất hiện này cũng vô cùng hung mãnh, phảng phất chỉ chốc lát, toàn bộ sóng lớn đã bị đóng băng lại.
Ngưng thủy thành băng, dĩ nhiên là thực lực của hắn đã đạt tới tình trạng này.
Lòng tin của Hạ Nhất Minh lần đầu tiên bị người ta đánh mạnh vào.
Trụ cột ngũ hành công pháp hắn đã thi triển ra toàn bộ, năng lực chuyển biến giữa các công pháp bất đồng đã có thể khiến cho các tiên thiên cường giả xung quanh phải trợn mắt cứng lưỡi. Cho dù là người đối thủ Mộc Tẫn Thiên của hắn cũng bị năng lực kỳ dị này làm cho phải chấn động.
Hắn cuối cùng đã hiểu được, vì sao bảy vị cao thủ cùng giai liên thủ mà Hạ Nhất Minh vẫn có thể chiến thắng.
Bởi vì, đối mặt với tiên thiên cường giả bình thường thì loại năng lực này quá nghịch thiên. Vô luận là bất cứ ai cũng đều bị tính khắc chế của ngũ hành ảnh hưởng, mười thành thực lực may mắn lắm chỉ thi triển ra được một nửa.
Hắn thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải bản thân có thể hấp thu Băng hệ trong thiên địa khí, có thể nhờ dị bảo mà tăng cường lực lượng cho Băng hệ, như vậy khi công bình thi đấu với Hạ Nhất Minh chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn.
Bất quá giờ phút này, nước ở xuanh quanh không ngừng bị đóng băng, hắn mơ hồ nắm giữ quyền chủ động, hơn nữa chiếm thượng phong tuyệt đối.
Lúc này, tất cả mọi người đã nhìn ra, Hạ Nhất Minh tựa hồ đã rơi vào tình thế hiểm nghèo.
Hít sâu một hơi, trong lòng hắn rốt cục quyết định, chân khí của hắn lưu chuyển không ngớt, sát khí từ trên người một lần nữa mãnh liệt tăng lên.
Khi luồng sát khí này tràn ngập xung quanh, cho dù là ở trong hoàn cảnh này cũng không tạo thành bất cứ điều gì phức tạp đối với hắn.
Mộc Tẫn Thiên cảm nhận được luồng sát khí này, cả người không khỏi dựng tóc gáy, trogn lòng hắn vô cùng kinh hãi, Hạ Nhất Minh rõ ràng đã tới bước đường cùng, nhưng vì sao hắn có thể mang tới cho mình cảm giác nguy hiểm như vậy?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh bắt đầu ngưng trọng, Thủy hệ chân khí không ngừng được huy động, hắn không còn ý định giữ lại chút tài nghệ nào nữa.
Nếu đơn hệ lực lượng không thể thủ thắng, thì ngũ hành hợp nhất.
Khi thi triển ra lực lượng này ngay cả cường giả Nhất Đường Thiên cũng bị đánh trọng thương, còn ở trong đám Bách Tán Thiên thì trở thành tồn tại vô địch. Chỉ có điều sau một kích này, giữa hai người chỉ còn có một người còn sống.
Nhưng mà, Hạ Nhất Minh vô cùng tin tưởng, người còn sống khẳng định là hắn.....

Đọc truyện chữ Full