DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 334: Gặp lạ không lạ

Sau khi rời đi, Hạ Nhất Minh lấy tốc độ nhanh nhất tiến về chủ phong.
Khi hắn tới chủ phong lúc này mới ngừng lại, chỉ nghĩ tới khi nãy cùng lão nhân kia giao thủ một chiêu tới lúc này tâm trạng của hắn vẫn còn nguyên cảm giác hồi hộp.
Mặc dù chỉ có một chiêu nhưng cũng đủ khiến Hạ Nhất Minh cảm nhận được sự khác biệt.
Đặc biệt thời khắc đối phương thần kỳ xuất ra Cửu hoàn đại đao, không ngờ có thể khiến hắn rơi vào cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nếu không phải khí thế lúc đó hắn đạt tới cao điểm, hơn nữa trong tay còn cầm Đại Khảm Đao do Bách Linh Bát biến thành, nếu không e rằng hắn không thể chịu được hơn trăm đao mãnh liệt của đối phương trùng kích.
Ánh mắt dừng trên Đại Khảm Đao, Hạ Nhất Minh không khỏi ớn lạnh. Nếu khi nãy đổi lại là Ngũ Hành Hoàn, e rằng chỉ dựa vào năng lực của hắn binh khí không bị đánh bay thì cũng là thân thể.
Hai tai run lên hồi lâu, Hạ Nhất Minh dò xét một hồi mới khẳng định không có ai trong phạm vi xung quanh.
Với thực lực Tam hoa của hắn lúc này lại thêm thái độ cẩn thận dò xét, cho dù là Tôn giả cấp bậc cũng đừng mơ tưởng có thể qua mắt được hắn.
Đặt Đại Khảm Đao trên mặt đất, Hạ Nhất Minh lùi ra sau vài bước.
Sau một hồi biến hóa, Bách Linh Bát đã xuất hiện trước mắt hắn.
- Bách huynh. Ngươi xem thực lực người đó thế nào?
Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi.
Mặc dù hắn hỏi câu này dường như không đầu không cuối nhưng Bách Linh Bát hoàn toàn hiểu được.
- Người này thực lực rất mạnh, ngươi tạm thời chưa phải là đối thủ.
Hai mắt Hạ Nhất Minh phát ra một tia kỳ dị, nói:
- Nếu như với năng lực biến hình của ngươi kết hợp với Tam hoa của ta, liệu có thể đánh thắng hay không?
Nếu chỉ tính một mình Hạ Nhất Minh, cho dù hắn có sử dụng Ngũ Hành Hoàn e rằng cũng không dám có suy nghĩ này. Nhưng nếu tính cả Bách Linh Bát lại hoàn toàn khác.
Bách Linh Bát suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc nói:
- Khả năng thành công là một nửa. Nguồn truyện:
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời nổi lên cảm giác hưng phấn mãnh liệt.
Tam hoa cường giả khi chống lại Tụ đỉnh tôn giả khả năng thắng lợi đạt năm phần e rằng cũng chỉ có hắn mà thôi.
Mặc dù được sự trợ giúp của Bách Linh Bát nhưng đây cũng là một chuyện rất đáng tự hào.
Chẳng qua nhìn Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh không khỏi lắc đầu thầm than. Binh khí này quả thực cũng thật khó sử dụng.
Đôi tai chợt run lên vài cái, Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu lại, xa xa một đạo thân ảnh như chớp phóng tới nơi này. Chỉ trong một cái chớp mắt Kim Chiến Dịch đã vững vàng xuất hiện tại đây.
Đầu tiên Kim Chiến Dịch quan sát Bách Linh Bát, xem người bên cạnh Hạ Nhất Minh là ai. Nhưng gã cũng không quên hỏi:
- Hạ huynh. Ngươi có đuổi được kẻ đó chứ?
- Không đuổi được.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên phủ nhận. Muốn đuổi theo một vị Tụ đỉnh tôn giả, nói đùa sao?
- Vị này là...
Kim Chiến Dịch sau khi quan sát Bách Linh Bát liền hỏi.
Vốn lúc đầu Kim Chiến Dịch không để Bách Linh Bát vào trong mắt, nhưng càng quan sát lâu gã càng cảm thấy kinh ngạc.
Với thực lực của Kim Chiến Dịch mà không thể cảm nhận được khí tức trên thân thể đối phương, dường như người kia chỉ như một tượng đất vậy.
Bấy quá nếu người này đang ở bên cạnh Hạ Nhất Minh, hai người dường như có quan hệ, mà gã cũng không tin Hạ Nhất Minh có nhã hứng mang người giả lên núi.
Chẳng qua Kim Chiến Dịch cũng không biết rằng, Bách Linh Bát quả thực vì Hạ Nhất Minh mà tới.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Kim huynh. Vị này chính là hảo hữu của ta, Bách Linh Bát tiên sinh.
- Bách...Linh Bát.
Kim Chiến Dịch có chút ngẩn ra, không ngờ còn có cái tên như vậy, thực làm người khác ngạc nhiên.
- Không biết Bách huynh tu luyện công pháp gì?
Kim Chiến Dịch đột nhiên ôm quyền nói:
- Có thể ấn giấu khí tức tới bậc này, tiểu đệ thật sự bái phục.
Kim Chiến Dịch nói những lời này quả thực rất chân thành không có nửa điểm châm chọc.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi tức cười. Bách Linh Bát đương nhiên không có khí tức sinh mệnh. Bất quá cũng không phải bởi tu luyện công pháp nào mà tự bản thân gã vốn đã như vậy.
Bách Linh Bát nhìn qua, đôi mắt bảo thạch khẽ chớp lên, nói:
- Ta tu luyện công pháp gọi là khoa học.
- Khoa học?
Kim Chiến Dịch chân mày gắt gao nhíu lại, mặc dù gã nghĩ nát óc cũng chưa từng nghe qua công pháp này.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc trợn mắt, có chút khó khăn nhìn Bách Linh Bát. Trong suy nghĩ của hắn, Bách Linh Bát vốn vô cùng cao ngạo, nếu là trước đây gặp phải vấn đề này, gã tuyệt đối sẽ làm như không nghe, không biết.
Nhưng lúc này gã chẳng những trả lời, thậm chí còn đưa ra cái gì mà khoa học công pháp. Biến hóa này dù nhỏ nhưng khiến Hạ Nhất Minh chấn động không thôi.
Vô tình hắn cảm nhận được Bách Linh Bát đã có sự biến hóa nào đó.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh cũng không biết từ sau khi đi cùng hắn ra ngoài, Bách Linh Bát bị mọi chuyện bên ngoài tác động, lại không ngừng sử dụng năng lượng thạch bởi vậy gã không ngừng biến đổi.
Kim Chiến Dịch thở một hơi thật dài, nói:
- Bách huynh tu luyện công pháp quả thực cao siêu. Tiểu đệ kiến thức nông cạn quả thực lần đầu nghe tới.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Kim huynh. Công pháp này Bách huynh tập hợp công pháp trăm nhà sáng tạo ra. Trong thiên hạ cũng chỉ một mình hắn mới có thể tu luyện. Ngươi chưa bao giờ nghe thấy cũng không có gì là lạ.
Kim Chiến Dịch lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu là công pháp do người ta mới sáng tạo ra, như vậy có là công pháp đứng đầu thiên hạ, gã đương nhiên có khả năng không biết.
Đôi mắt chợt sáng lên, Kim Chiến Dịch cất cao giọng nói:
- Bách huynh. Tiểu đệ đối với công pháp của huynh vô cùng ngưỡng mộ. Xin Bách huynh không ngại chỉ giáo.
Bất luận động tác hay dáng vẻ của Kim Chiến Dịch đều vô cùng thành khẩn. Mà trên thực tế quả thật như vậy. Đây là lần đầu tiên gã nghe tới công pháp này nên càng không thể kìm nén được.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Người này đúng thật là, chỉ cần không phải là cường giả cấp bậc Tôn giả, vừa nghe tới công pháp kỳ dị đã liều mạng khiêu chiến. Quả thực điều này đối với võ đạo của gã là chuyện tốt, nhưng người bị gã khiêu chiến thật không biết nên làm thế nào.
Nhưng sau khi Kim Chiến Dịch nói những lời này, Bách Linh Bát lại như không nghe thấy, ngay cả đầu cũng không quay lại, càng đừng nói tới mở miệng trả lời.
Kim Chiến Dịch chần chừ trong giây lát, đây là lần đầu tiên gã gặp phải tình huống này.
Mặc dù trong Đại Thân quốc cũng từng có người từ chối khiêu chiến của gã, nhưng chí ít cũng có một lý do thuyết phục. Nhưng hôm nay, Bách Linh Bát ngay cả một từ cũng không nói, lại không thèm quay đầu lại, người thất lễ như vậy quả thực lần đầu Kim Chiến Dịch gặp phải.
Ho nhẹ một tiếng, Kim Chiến Dịch âm lượng tăng thêm vài phần, nói:
- Các hạ tập hợp công pháp trăm nhà, một mình một đường, tự tạo ra công pháp mới lạ, tiểu đệ khâm phục không ngớt. Hôm nay tiểu đệ xin thỉnh giáo, xin không tiếc mà chỉ giáo.
Bách Linh Bát tinh thần như đang ở nơi nào, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, phảng phất như đột nhiên bị câm điếc. Thái độ này chứng tỏ không để Kim Chiến Dịch trong mắt.
Kim Chiến Dịch sắc mặt dần xám lại. Từ khi gã võ đạo đại thành ngưng tụ được Tam hoa, đi khắp thiên hạ cho dù là Tôn giả cấp bậc nhìn vào Linh Tiêu Bảo Điện sau lưng gã cũng đối xử vài phần ôn hòa.
Mặc dù điều này không làm Kim Chiến Dịch sinh ra cuồng ngạo nhưng Bách Linh Bát một chút thể diện cũng không cấp cho gã. Điều này quả thực lầm đầu tiên gặp phải, bởi thế Kim Chiến Dịch không tránh khỏi có chút tức giận trong lòng.
Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười, hắn bước lên từng bước che khuất Bách Linh Bát khỏi tầm mắt Kim Chiến Dịch, nhẹ giọng nói:
- Kim huynh. Bách huynh trước nay vẫn ở nơi thâm sơn, không quen tiếp xúc với người ngoài, bởi vậy mới ở cạnh ta...
Hạ Nhất Minh chỉ chỉ vào mình, chớp mắt nói.
Kim Chiến Dịch vẻ mặt lúc này mới như hiểu ra. Sợ rằng cũng chỉ trong hoàn cảnh như vậy mới có thể xuất hiện người không biết lễ nghi thế này.
Gã khẽ lắc đầu, mặc dù trong lòng còn có một chút nghi ngờ. Ví dụ như người này trong hoàn cảnh đó sao có thể tập hợp công pháp trăm nhà nhưng nghĩ tới thái độ của Bách Linh Bát, gã liền bỏ qua ý định dò hỏi.
Nói chuyện mất hứng như vậy chỉ nên gặp phải một lần, không nên tiếp tục chuốc lấy xui xẻo.
- Hạ huynh. Hai kẻ chúng ta đuổi theo thân thủ rất mạnh, không phải chuyện đùa. Ngươi trước giờ đã từng gặp qua chưa?
Kim Chiến Dịch lại tiếp tục vấn đề khi nãy, nghiêm túc hỏi.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Chưa từng gặp qua. Bất quá với kiến thức của Kim huynh chẳng lẽ không biết sao?
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu ta đoán không lầm, hai người này...
Vừa nói tới đây hắn chỉ chỉ lên chủ phong, âm thanh chợt nhỏ lại:
- Hẳn là các vị Tôn giả trên đó.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ đổi, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không ai là kẻ ngốc, Kim Chiến Dịch đoán không sai.
Có thể đạt tới trình độ như vậy, hơn nữa có thể bình thường tới đây, sợ rằng cũng chỉ có những Tôn giả đại nhân mà thôi.
- Kim huynh. Bọn họ vì sao muốn chúng ta đuổi theo?
Hạ Nhất Minh thử thăm dò.
Kim Chiến Dịch lắc đầu nói:
- Hạ huynh. Có một vài việc ta muốn khuyên huynh.
- Kim huynh cứ nói.
- Những lão quái vật kia sống rất lâu rồi. Có trời mới biết được bọn họ tại sao làm vậy. Có lẽ là do tâm tình không tốt muốn chúng ta rượt đuổi một chút thôi.
Kim Chiến Dịch thở dài nói:
- Dựa theo kinh nghiệm trước đây của ta. Nếu gặp phải chuyện không thể tránh được này, tốt nhất là bỏ mặc. Gặp lạ không lạ, sự lạ tất thường. Chính là đạo lý này.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi, rốt cuộc cười khổ một tiếng, ngón tay cái dựng lên, nói:
- Kim huynh cao kiến. Tiểu đệ bội phục.
Nhưng trong đầu hắn không khỏi xuất hiện suy nghĩ. Người này lớn lên trong hoàn cảnh thế nào vậy?

Đọc truyện chữ Full