DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 380: Bái sư

Đặt chân vào ngôi đền, Đế Nguyên Quân bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc vô cùng. Khi vừa bước chân đi vào cổng thì hắn đã nhìn thấy nơi này không hề tầm thường và khiến hắn có cảm giác nguy hiểm hơn so với những ải lần trước.

Tuy đây chỉ là một tiểu viện nhỏ nhưng Đế Nguyên Quân cứ có cảm giác nơi này chính là thứ tồn tại đỉnh cấp nhất từ trước cho đến giờ. Kể cả bản thân hắn từng là Thánh Hoàng cảnh, cường giả đứng đầu cả tinh cầu này.

Nhìn ngôi miếu cổ này đã bị thời gian làm hao mòn và xập xệ nhưng đó chỉ là những thứ mà hắn nhìn thấy bằng mắt mà thôi. Còn thực chất thì nơi này phát ra đạo vận không hề kém cạnh cổ điện ở bên ngoài, thậm chí nơi này còn cao hơn rất nhiều.

Vẫn chưa hết bàng hoàng với những thứ ở trước mắt thì ở bên trong bỗng vang vọng ra một thanh âm khiến hắn giật mình một cái.

“Ngoại nhân? Ngươi đã đến đây rồi thì tại sao không đi vào? Ta muốn nhìn xem người có thể vượt qua được những cửa ải trước có thiên phú và khả năng lớn mạnh như thế nào?”

Mạc dù chỉ nghe thấy thanh âm cổ lão và tưởng chừng như rất nhẹ nhàng nhưng Đế Nguyên Quân lại có cảm giác người ở trong đó chính là người có cảnh giới cao hơn cả Thánh Hoàng cảnh. Ngay cả bản thân hắn lúc còn đỉnh phong thực lực cũng không thể chống đỡ được.

Hít vào một hơi thật sâu, Đế Nguyên Quân kìm nén sự rung động của bản thân và cất bước đi vào bên trong. Ngay khi vừa đi vào thì ngay trước mắt hắn là một vị lão giả khô khốc chỉ có da bọc xương đang ngồi xếp bằng ở trên giường và mái tóc dài trắng bạc che kín gần như hết toàn bộ gương mặt rồi xõa xuống đất.

Nhìn lão giả toàn thân bất động, Đế Nguyên Quân khóe miệng khẽ run lên một cái rồi cúi đầu và hạ thấp giọng nói.

“Là tiểu bối vô ý mạo phạm nơi thanh tịnh của tiền bối? Mong tiền bố bỏ qua cho?”

“Haha… Đúng là không tệ?”

Đáp lại, lão giả cười lớn một tiếng rồi đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt mong đợi và biểu cảm công nhận ở trên gương mặt.



“Tiểu tử, ngươi chính là người đầu tiên khiến ta cảm thấy thưởng thức và xem trọng đến như vậy? Đúng là một hạt giống tốt nhưng đáng tiếc, một thiêu kiêu sánh ngang Long Phụng lại bị chôn vùi tại một nơi thấp kém như thế này?”

“À đúng rồi, ngươi cũng đừng lo lắng, dè chừng đến như vậy? Nếu như người khác đến đây thì ta sẽ không khoan nhượng nhưng ngươi thì khác? Ngươi chính là người mà ta đang tìm kiếm suốt ức vạn năm?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì đột nhiên giật mình một cái, ánh mắt hắn nhìn lão giả lộ rõ sự bán tín bán nghi thốt ra.

“Ức vạn năm?”

“Haha… Ngươi còn nhỏ tuổi nên không biết những chuyện xảy ra ở trong quá khứ cũng đúng thôi?”

Đáp lại, lão giả khẽ gật đầu nhẹ một cái rồi lên tiếng đáp lời.

“Ắt hẳn, ngươi cũng cảm thấy tò mò về cổ điện này và lý do nữ nhân đi bên cạnh bị cổ điện hút vào? Còn ngươi thì lo lắng cho nữ nhân đó nên mới đi vào đây? Nếu đúng là thế thi ngươi yên tâm, nữ tử đó đã được Thánh Hoàng công nhận và truyền thụ truyền thừa cả đời rồi?”

“Đúng là như vậy?”

Đế Nguyên Quân gật đầu, vẻ mặt hắn lộ rõ sự mong chờ, hỏi.

“Mạn phép mong tiền bối có thể lý giải cho?”

“Chuyện này cũng chẳng có gì mà không nói ra được, khởi nguồn của tất cả mọi chuyện là do lỗi của ta và Thánh Hoàng nên mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay?”

Lão giả nhìn Đế Nguyên Quân lộ rõ sự buồn tủi rồi thở dài một hơi.

“Vào ức vạn năm trước, quả tinh cầu này vẫn còn là nơi qua lại của rất nhiều cường giả từ khắp nơi và tu chân giới thời điểm đó chính là đại danh đương đỉnh của thế giới. Nhưng vào một ngày, vì sai lầm của ta mà dẫn đến mọi chuyện trở nên rối ren và Thánh Hoàng chính là người đứng ra giải quyết tất cả mọi thứ. Chỉ vì ta mong muốn bản thân có thể quay trở lại Tiên giới một ngày nào đó nên mới gieo xuống một hạt giống ở trung tâm của quả tinh cầu này và với mong muốn nó sẽ phụ giúp ta có thể phá giải được cấm chế ở trên người”.

“Nhưng ta không ngờ được? Khi mọi chuyện sắp sửa thành công và con đường nối liền tu chân giới và Tiên giới mở ra thì đã xảy ra chuyện. Tại Tiên giới, Thiên Đạo chủ tử cùng hàng vạn chúng tiên hạ phàm để áp chế ta và Thánh Hoàng. Nhưng dựa vào thực lực của Thiên Đạo và chúng tiên thì không thể làm gì ta, thời điểm đó do ta chủ quan và không thể tính được việc Thiên Đạo được sự giúp đỡ của cường giả đến từ chư thiên”.

“Lúc đó cả ta và Thánh Hoàng đều bại trận một cách thê thảm, toàn bộ thần dân cổ điện cũng theo đó mà sụp đổ. Còn ta lẫn Thánh Hoàng thì bị cường giả đến từ chư thiên phong bế ở đây và vĩnh viễn không thể rời khỏi”.

“Cũng giống như ta, hạt giống ta gieo vào trung tâm tinh cầu này cũng bị Thiên Đạo phong bế triệt để và bày trí cấm chế bao trùm cả quả tinh cầu này để khiến đạo tắc tắc nghẽn nên không có một cường giả nào có thể tu luyện vượt qua Thánh Hoàng cảnh được?”



“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lâm vào trầm mặc một lúc rồi lên tiếng hỏi tiếp.

“Tiểu bối từ trước đến giờ chỉ nghe đến Tiên giới chứ chưa từng nghe đến chư thiên bao giờ? Không biết tiền bối có thể lý giải giúp ta được không?”

“Còn cấp bậc của Thiên Đạo ở Tiên giới lớn như thế nào?”

Lão giả nhìn Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Biết là sau khi ta nói ra thì cái chết sẽ đến nhưng ta hiện tại đã không còn gì luyến tiếc để ở lại cõi đời này khi gặp ngươi nữa? Nhưng trước khi ta nói ra thì ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện?”

Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.

“Tiến bối cứ nói”.

“Thứ nhất, ta muốn khi ngươi phá bỏ gông cùm xiềng xích của Thiên Đạo ở người và phá tan cấm chế, mở ra con đường tu luyện chân chính thì hãy thu nạp hạt giống của ta và mang nó đến Tiên giới. Ta tin chắc, ngươi có thêm sự giúp đỡ của nó thì con đường tu luyện sẽ dễ dàng hơn và nó sẽ giúp ngươi không ít việc”.

Lão giả vui vẻ gật gù trả lời.

“Việc thứ hai có lẽ sẽ không cần phải nói và ngươi cũng sẽ làm nhưng theo đúng nguyên tắc của ta thì đây chính là việc bắt buộc. Nữ tử nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng ấy, ngươi bằng mọi giá phải bảo vệ toàn mệnh. Đó chính là hy vọng cuối cùng của cổ điện và là truyền thừa cuối cùng của Thánh Hoàng nên ta không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra”.

“Và việc cuối cùng, ta thân là hộ vệ hàng trăm đời của cổ điện nên việc phụng sự và bảo vệ Thánh Hoàng là chuyện đương nhiên. Nên ta muốn ngươi bái ta làm sư, đón nhận tuyệt học của cả đời ta và nối tiếp con đường ở bên cạnh Thánh Hoàng vĩnh viễn”.

“Nếu như ngươi đồng ý ba chuyện này thì ta sẽ trả lời những câu hỏi mà ngươi muốn biết?”

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sững người, ánh mắt hắn lộ vẻ khó tin và ái ngại nhìn lão giả một lúc mà không lên tiếng trả lời. Mặc dù những điều kiện lão đưa ra rất là tốt nhưng con đường đó lại không phải là thứ mà hắn đang hướng đến. Bản thân hắn muốn trở thành cường giả và muốn trường sinh chứ không phải hộ vệ của người nào cả.

Thấy Đế Nguyên Quân lộ vẻ ngập ngừng và chưa có quyết định, ánh mắt lão giả nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi lên tiếng nói tiếp.



“Ta không biết con đường tương lai của ngươi như thế nào nhưng ta đảm bảo với ngươi. Đón nhận truyền thừa Thánh Hoàng chính là cường giả chấn nhiếp Tiên giới một phương và đạo thống còn có ở chư thiên nên ngươi có thể nhân chuyện này để gia tăng cảnh giới cũng như bảo vệ tính mệnh của bản thân của bản thân”.

“Và hơn hết, ngươi không muốn bản thân phá được gông cùm xiềng xích của Thiên Đạo ở trong người hay sao? Dựa và truyền thừa cả đời của ta thì thực lực của ngươi sau khi đột phá đỉnh cấp còn mạnh hơn trước rất nhiều. Kết hợp với thiên phú ‘Vạn Đạo Pháp Điển’ của ngươi thì thực lực trong tương lai sẽ còn rộng mở hơn nữa? Ngươi không chỉ tung hoành được cả Tiên giới mà ngay cả chư thiên cũng là nhà của ngươi?”

“...”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Đế Nguyên Quân dần để lộ ra vẻ mong chờ và tâm thần đang dần dao động. Suy nghĩ thêm một lúc, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi quỳ rạp hai chân xuống nền nhà và khấp đầu mười cái rồi nhìn lão giả với một ánh mắt tự tin thốt ra.

“Lão sư? Ta đáp ứng ba điều này của người nhưng có một chuyện ta muốn nói?”

Đáp lại, lão giả vui mừng gật đầu.

“Đồ đệ ngoan cứ hỏi?”

Đế Nguyên Quân không một chút suy nghĩ liền lên tiếng.

“Nếu Lâm Tuyết Nhi đón nhận truyền thừa của Thánh Hoàng và tự chọn con đường của cô ấy thì sao?”.

Đáp lại, lão giả nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ẩn sâu trong ánh mắt lộ vẻ ưu sầu. Lão suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời.

“Chuyện này ta chưa từng nghĩ đến nhưng nếu như đó là lựa chọn của nữ tử đó thì ta sao có thể quản được. Chỉ đành để tương lai chứng thực tất cả mọi thứ thôi?”.

Đọc truyện chữ Full