DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 432: Bức ép đột phá

Nó giấu quả thật rất kỹ, thật không ngờ hang động này chính là tổ của nó?!

Bị đám hung thú siết chặt vòng vây, cả hai người đứng dựa lưng vào nhau và liếc mắt quan sát xung quanh.

Bất chợt, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười lạnh, nói.

“Cho dù có thêm hàng trăm con thì như thế nào? Tất cả chẳng phải nhị cấp với tam cấp thôi sao? Nếu như ngươi muốn thì có thể gọi thêm hàng ngàn đầu nữa đến để cho ta giết thỏa thích”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng và nói.

“Thực lực chúng tuy yếu nhưng cũng khiến cho ta không ít rắc rối. Hơn nữa, chúng chỉ là con thí để kéo dài thời gian cho Hắc Ám Ma Chu hồi phục thương thế mà thôi?”

“Cứ kéo dài thời gian thì ta sẽ gặp phải nguy hiểm mất, nhanh chóng giải quyết chúng thôi”.

Lời nói và dứt, cả hai người chia ra làm hai hướng đánh tới và liên tục vung tay đánh giết đám hung thú không biết mệt mỏi.

Thanh kiếm trong tay Lâm Tuyết Nhi mỗi một lần được đánh ra thì có hàng chục đầu bị giết chết. Cô lúc này tắm trong máu của đám hung thú giống như một bậc thần ma tái thế chỉ biết giết chóc, ánh mắt thì tràn đầy sát ý trông đáng sợ vô cùng.

Còn phía bên kia, Đế Nguyên Quân thì nhàn nhã hơn rất nhiều. Hắn chẳng cần phải dùng tay để săn giết mà thay vào đó là sử dụng Thiên Ma Phần Diễm Quyết để giải quyết tất cả.

Sử dụng Ma Nhập Tứ Phương, Đế Nguyên Quân khiến một khu vực rộng lớn xung quanh hắn bị ma khí bao trùm và cuốn chặt chân của đám hung thú ngăn không cho chúng tùy ý di chuyển. Sau đó sử dụng Hỏa Diệu Thôn Tinh để trực tiếp thôn phệ nhục thân lẫn tinh huyết của chúng.

Tuy chúng chỉ có cấp bậc nhị cấp và tam cấp nhưng với số lượng lớn như thế này thì hắn dám chắc nhục thân sẽ tăng lên không ít.

Mặc dù tạp chân trong người chúng là rất nhiều nhưng dưới sự thiêu đốt của Thiên Ma Thần Hỏa thì tất cả mọi thứ bị luyện hóa một cách dễ dàng.

Thời gian cứ thế trôi qua, Đế Nguyên Quân đứng tại trung tâm ma khí và cảm nhận từng dòng tinh huyết đang xâm nhập trong cơ thể khiến hắn cảm thấy phần khích vô cùng.

Cảm nhận Huyết Hải đang tăng lên và nhục thân ngày càng mạnh mẽ, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Mặc dù còn hơi kém một chút để có thể đột phá nhưng như thế này cũng được xem là có thu hoạch”.

“Bây giờ thì chắc bên phía Lâm Tuyết Nhi cũng xong rồi?”

Liếc mắt nhìn qua, Đế Nguyên Quân nhìn thi thể đám hung thú bị Lâm Tuyết Nhi giết chết đang chất thành đống thì bật cười. Hắn không ngờ cô ấy lại thích cái cảm giác giết chóc này đến như vậy và cảm nhận sát khí trên người cô đang ngày một tăng lên thì cũng phải gật đầu khen ngợi.

“Đúng là không tệ”.

Nhìn đầu hung thú cuối cùng bị giết chết, Lâm Tuyết Nhi quay người, ánh mắt nhìn về phía Hắc Ám Ma Chu rồi nở một nụ cười lạnh, nói.

“Đám lâu la ta đã giải quyết xong, bây giờ là đến lượt ngươi?”

Lời nói vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi một lần nữa bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài rồi giẫm mạnh chân xông lên. Chỉ thấy cô hóa thành một vệt quang mang lao thẳng về phía Hắc Ám Ma Chu rồi vung kiếm.

Lưỡi kiếm mang theo một lượng lớn kiếm khí cũng như chân nguyên nồng đậm đánh ra một vệt kiếm mang cực kỳ sắc bén và mang theo một cổ uy lực cực kỳ kinh khủng.

Mặc dù còn kém hơn so với Phần Li Kiếm rất nhiều nhưng một kiếm này cũng đủ để khiến Hắc Ám Ma Chu cảm giác có chút áp lực.

Rống!

Ngẩng đầu rít gào một tiếng, Hắc Ám Ma Chu bộc phát khí tức tứ cấp đỉnh phong hung thú mạnh mẽ ra ngoài rồi xông lên. Chỉ thấy hai cái chân trước của nó từ từ đưa lên cao rồi đồng thời đánh ra hơn mười đạo công kích tạo thành từng vệt quang mang đánh về phía Lâm Tuyết Nhi.

Nhanh chóng phản ứng, hai mắt Lâm Tuyết Nhi liên tục đảo qua đảo lại rồi liên tiếp lách người qua một bên để tránh né. Ban đầu, cô còn cảm giác có chút áp lực vì công kích của Hắc Ám Ma Chu nhanh hơn so với những gì cô nghĩ nhưng cô đã dần thích ứng và đẩy tốc độ của bản thân ngày một tăng lên.

Dần theo kịp tốc độ, Lâm Tuyết Nhi vừa lách người vừa vung kiếm để chống đỡ. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay cô liên tục ánh lên và đánh ra hơn mười đạo kiếm mang sáng chói đánh thẳng về phía Hắc Ám Ma Chu.

Mặc dù bị chặn lại hết tất cả nhưng đó cũng chính là thứ mà cô đang chờ đợi.

Nhấn lúc nó lộ sơ hở, hai tay Lâm Tuyết Nhi nắm chặt chuôi kiếm rồi bộc phát khí tức đâm kiếm hướng thẳng về phía trước.

Oanh!

Tưởng chừng công kích vừa rồi có thể gây ra vết thương nhưng có một điều mà Lâm Tuyết Nhi không ngờ được là phần thân trước của Hắc Ám Ma Chu lại cứng đến mức như thế.

Ngay khi cô đâm kiếm trúng thì một cảm giác nhức nhối từ trong lòng bàn tay truyền đến khiến cô phải nhíu mày.

Giẫm mạnh chân nhảy lùi ra xa, Lâm Tuyết Nhi thở dài một hơi rồi thốt ra.

“Lớp sừng của nó quá cứng, một kiếm vừa rồi ta gần như đã dùng toàn lực mà không thể đâm xuyên qua được?”

Đứng ở bên cạnh, Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.

“Chuyện đó thì ta không phủ nhận, Hắc Ám Ma Chu có phần đầu và thân rất cứng vì bề ngoài nó có một lớp sừng rất dày và cứng nên muốn đánh trực diện là một điều rất khó”.

“Nhưng nó cũng có điểm yếu, ngươi để ý phần bụng dưới của nó? Ta thấy ở đó không có lớp sừng bảo vệ nên có thể tấn công vào đó?”

“Bây giờ nó đã hồi phục lại nhưng ta dám chắc phần lân phiến dưới phần bụng dưới vẫn chưa lành lại nên ngươi có thể lợi dụng để tấn công”.

Lâm Tuyết Nhi gật đầu, ánh mắt cô hiện lên vẻ tự tin, đáp.

“Ta biết rồi?”

Cả hai người đồng thời bộc phát toàn bộ thực lực lao lên. Đế Nguyên Quân một người một thương lao thẳng về phía người nó để thu hút ánh mắt và để Lâm Tuyết Nhi đánh vòng ra sau lưng nó.

Ngay thời điểm chuẩn bị chạm mặt, Đế Nguyên Quân truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong thanh trường thương rồi vung mạnh tay đẩy thanh trường thương sắc nhọn đâm thẳng về phía đầu của nó.

Cảm nhận thấy nguy hiểm, Hắc Ám Ma Chu dùng hai chân trước đan chéo lại với nhau để ngăn chặn và đồng thời dùng hai cái chân khác đánh ra hai đạo công kích hướng thẳng về phía Đế Nguyên Quân.

Giẫm mạnh chân nhảy người lên cao để tránh né, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh hai chân lên vách đá nhô ra và lao thẳng xuống. Ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi tung ra đại chiêu.

Song Long Đại Thủ Ấn!

Huyền cấp cực phẩm thủ ấn, đệ nhất thức, Địa Tượng Giáp Thủ!

Quyền ấn mang theo một cổ uy lực cực kỳ kinh khủng và nặng nề đánh xuống giống như một tòa sơn nhạc từ trên cao đè nén khiến mặt đất ở xung quanh rung lên một cách kịch liệt.

Ngay cả Hắc Ám Ma Chu nhìn thấy quyền ấn này cũng cảm thấy áp lực và nguy hiểm đang dần ập xuống.

Gồng mình bộc phát toàn bộ thực lực, Hắc Ám Ma Chu hơi nhớm người và dùng bốn chân trước đưa lên cao để chống đỡ.

Ngay lúc bị thủ ấn đè xuống, Hắc Ám Ma Chu đã cảm nhận được uy lực và sức nặng của nó khiến bản thân liên tiếp bị đẩy lùi ra sau và lớp lân phiến ở trên chân nó cũng dần hiện lên những vết nứt nhỏ.

Rống!

Rít gào một tiếng, Hắc Ám Ma Chu bộc phát thực lực muốn xét tan thủ ấn trước mắt nhưng đột nhiên, ở sau lưng nó truyền đến một cảm giác nguy hiểm từ trước đến nay chưa từng có.

Lâm Tuyết Nhi thình lình xuất hiện, cô bất giác nở một nụ cười lạnh và nói.

“Ngươi đừng quên ta chứ?”

Lời nói vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi truyền vào một lượng lớn chân nguyên vào lưỡi kiếm rồi liên tiếp đánh ra mười đạo kiếm mang từ trên cao đánh xuống khiến cơ thể Hắc Ám Ma Chu run lên một cách kịch liệt nhưng vì lớp sừng của nó quá cứng nên không thể cắt xuyên qua được.

Chưa dừng lại ở đó, cô liếc mắt nhìn xuống phần bụng dưới của Hắc Ám Ma Chu rồi nhảy xuống. Chỉ thấy cô hít vào một hơi thật sâu rồi tung ra đại chiêu.

Vô Tịch Kiếm Điển!

Huyền cấp cực phẩm kiếm pháp, Phần Li Kiếm!

Toàn lực đánh ra hai đạo chiếm chiêu hợp lại tạo thành hình thập tự, Lâm Tuyết Nhi cắn răng hét lớn một tiếng.

“Để ta xem lớp sừng của ngươi có thể cứng đến mức nào?”

Đánh về phía lớp lân phiến bị nứt do một kích của Đế Nguyên Quân gây nên, kiếm chiêu mang theo uy lực khủng bố trực tiếp chấn nát phần sừng đang cố gắng lành lại đó và tiếp tục căn sâu vào trong da thịt khiến Hắc Ám Ma Chu đau đớn kêu lên từng tiếng đầy thảm thiết.

Quá đau đớn, Hắc Ám Ma Chu toàn thân run rẩy một cách kịch liệt. Trong ánh mắt nó lúc này tràn đầy lệ khí và sự tức giận đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Gồng mình rống lớn một tiếng, Hắc Ám Ma Chu bắn ra một đợt kình khí từ trên người đánh bay cả hai người văng ra xa và đồng thời phá tan thủ ấn trước mắt.

Rống!

Hắc Ám Ma Chu mặc kệ bản thân bị thương nặng và miệng vết thương đang không ngừng chảy máu mà lao nhanh về phía Lâm Tuyết Nhi và tấn công một cách điên cuồng. Trong mắt nó lúc này đã xem Lâm Tuyết Nhi chính là một người cần bị giết chết và nó sẽ không từ bỏ bất cứ thủ đoạn công kích nào cả.

Ngay khi vừa ổn định cơ thể, Lâm Tuyết Nhi đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng thì cảm nhận nguy cơ đang ập tới rất gần. Ngay khi cô vừa ngẩng đầu nhìn lên thì Hắc Ám Ma Chu đã xuất hiện ở đó từ bao giờ và hai cái chân trước của nó sắp sửa đánh trúng.

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì thân ảnh Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ngay trước mặt cô và trên tay hắn đang ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên cực kỳ khủng bố.

Đế Nguyên Quân vung mạnh tay điều khiển thanh trường thương ngăn chặn công kích của Hắc Ám Ma Chu rồi giẫm mạnh chân nhảy lên cao. Chỉ thấy hắn thình lình xuất hiện ngay trước mặt nó rồi gồng mình đánh ra.

Song Long Đại Thủ Ấn!

Huyền cấp cực phẩm thủ ấn, đệ nhất thức, Ngũ Trảo Thương Long!

Tam đại lực lượng điên cuồng xoay chuyển và bộc phát một cổ khí tức khủng bố quét ra ngoài. Ở trên cánh tay hắn, một hư ảnh long thủ dần hiện lên và mang theo một cổ uy năng cực kỳ bá đạo, nó bá đạo đến mức mà Hắc Ám Ma Chu cũng phải rùng mình.

Oanh!

Không kịp phản ứng, Hắc Ám Ma Chu bị đánh trúng và kêu lên một tiếng đầy thảm thiết. Chỉ thấy phần lân phiến ở trên đỉnh đầu nó hiện lên từng vết nứt lớn và tại trung tâm là năm cái lỗ nhỏ đang phun ra từng đợt máu tươi.

Bị đánh văng ra xa, Hắc Ám Ma Chu toàn thân run rẩy kịch liệt. Mặc dù thân nó bị trọng thương nặng nhưng khí tức ở trên ngươi không có dấu hiệu giảm xuống mà thay vào đó lại đang tăng lên giống như sắp sửa đột phá.

Rống!

Hắc Ám Ma Chu ngẩng đầu rống lớn một tiếng và bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài giống như một đợt sóng lớn có thể quét phăng mọi thứ ở xung quanh. Càng đáng sợ hơn là thương thế ở trên người nó đang lành lại một cách nhanh chóng và khí tức lại tăng lên một cách đột ngột.

Cảm nhận thấy điều chẳng lành, sắc mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên tối sầm thốt ra.

“Nó đang muốn cưỡng ép đột phá ngũ cấp? Tuyết đột không để nó thành công?”

Cả hai người giẫm mạnh chân xông lên, chỉ thấy vũ khí ở trong tay họ ánh lên và sắp sửa tung ra một chiêu toàn lực để giết chết nó. Nhưng… mọi thứ đã muộn.

Chỉ thấy Hắc Ám Ma Chu rít gào một tiếng rồi đánh ra một đạo kình khí thổi bay cả hai người văng ra xa và đập mạnh lưng vào vách đá khiến khóe miệng phun ra từng ngụm máu tươi tanh nồng.

Lúc này, toàn thân Hắc Ám Ma Chu được bao bọc bởi một vầng tinh quang trông đáng sợ vô cùng và khí tức trên người nó tỏa ra khiến hai người phải rùng mình sợ hãi.

Ngũ cấp hung thú, Hắc Ám Ma Chu!

- --

Đọc truyện chữ Full