DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 223: Sắc dụ


- Bẩm Nhan chưởng môn, thi đấu lôi đài ba tháng, hôm nay đã viên mãn, lôi chủ của lôi đài các cấp đều quyết định ra được! Thỉnh Nhan chưởng môn định đoạt phần thưởng, cũng chủ trì nghi thức trao giải ngày mai! Đây là danh sách lôi chủ, mời xem qua.

Trên Thiên Tịch Phong, trong Ngự Kiếm Tiên Cung, người tổng phụ trách khu lôi đài trung tâm Tiễn Huy quay về phía Nhan Uyên khom người cúi đầu, hai tay cầm danh sách, cung kính nói.

Nhan Uyên khoanh chân ngồi chậm rãi mở hai mắt, nhất thời bắn ra hai đạo quang mang chói chang giống như mặt trời, toàn thân giống như một thanh bảo kiếm tản mát hàn quang, sắc bén cao vót, cuồng phóng không cố kỵ, khuôn mặt hình chữ nhật, cái trán cao rộng, lông mày hình kiếm, mũi cao góc cạnh rõ ràng, lãnh khốc dị thường.

Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua trên bảng danh sách, chỉ là khi nhìn thấy lôi chủ của lôi đài Tiên Thiên cấp một, đôi lông mày nhăn lại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiễn Huy trầm giọng hỏi:

- Dương Thiên Lôi? Chính là Dương Thiên Lôi cùng với Trương Tử Hàm tiến vào trong di tích sao?

- Đúng vậy! Người này gáy một tiếng kinh người, thiên phú trăm năm khó gặp!

Tiễn huy cung kính đáp.

- Lôi Hoành dĩ nhiên bại dưới tay hắn?

Tựa hồ Nhan Uyên không thể tin tưởng được. Lôi Hoành từ lâu đã tiến vào trong tầm nhìn của hắn, thuộc tính thiên phú cực kỳ cao, theo thời gian nhất định sẽ là cao thủ trụ cột của Trảm Không Kiếm Phái, cho dù không thể cấn cấp trở thành Thần Đạo, nhưng cũng có thể xưng bá tại cảnh giới Tiên Thiên. Lấy thực lực của hắn hiện tại mà nói, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cấp ba cũng không chắc đã chiến thắng được. Nhưng phần danh sách này đã chứng minh, Lôi Hoành bại dưới tay Dương Thiên Lôi.

- Lôi Hoành chết trận!

Tiễn Huy đáp.

- Cái gì?

Nhan Uyên bỗng nhiên đứng lên, hiển nhiên khiếp sợ dị thường, tức giận nói:

- Các ngươi làm cái gì vậy?

- Thỉnh chưởng môn bớt giận, đệ tử có chỗ thất trách, nhưng tình cảnh lúc đó lại không có lực ngăn cản! Thỉnh chưởng môn xem qua!

Tiên Huy vẫn bình tĩnh như trước nói, tâm tình thủy chung giữa trạng thái lãnh tĩnh, hai tay dâng lên Thủy Linh Kính đã chuẩn bị từ trước cho Nhan Uyên.

Khi Nhan Uyên nhìn thấy cuộc đại chiến giữa Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành, hai tròng mắt dần dần hiện lên một đạo tinh quang, thật lâu không nói gì, đủ qua mấy phút đồng hô hắn mới chậm rãi nói:

- Nói một lượt tất cả tin tức của Dương Thiên Lôi.

- Vâng!

Tiễn Huy lên tiếng, chậm rãi kể lại tất cả các tin tức về Dương Thiên Lôi, bao gồm cả các ân oán với Hải Đại Phú và Lôi Hành, không hề giấu diếm một chút, không chuyện lớn nhỏ.

Sau khi Nhan Uyên nghe xong, biểu tình đã không còn bất cứ vẻ giận dữ nào, trong hai tròng mắt dần dần hiện lên vẻ tán thưởng nồng đậm, liền nói ba tiếng:

- Tốt, tốt tốt!

- Không đại khí vận, đại cơ duyên, lục cảm trì độn, mười một tuổi mới trở thành Tinh giả, lại dũng mãnh tinh tiến như vậy, vượt cấp khiêu chiến, liên tiếp chiến thắng, nguyên bản chỉ có một thuộc tính hệ thổ, sau đó từ từ bay ra thuộc tính hỏa, thuộc tính kim, thuộc tính quang minh, thuộc lính lôi, thời điểm nên điệu thấp thì thâm tàng bất lộ, nên đường hoàng thì rút kiếm ra khỏi vỏ! Hay cho câu "trùng quan nhất nộ vi hồng nhan"! Hay cho câu một người vì huynh đệ trợ giúp không tiếc cả mạng sống! Vừa mới tấn cấp bước vào Tiên Thiên cấp một đã mạnh mẽ như vậy! Ha ha ha ha…So với Nhan Uyên ta chỉ có hơn chứ không kém! Mặc dù Lôi Hoành là nhân tài khó gặp, nhưng tâm tính, trí tuệ cũng như tư chất không thể so sánh được với hắn!

Trong hai tròng mắt sáng như đuốc của Nhan Uyên thoáng hiện một tia hưng phấn, nói.

- Tiêu Như Mộng thực ra đã kiếm một phần tiện nghi lớn. Thiên tài như vậy, cho dù là Nhan Uyên ta cũng động tâm!

Nhan Uyên nói:

- Sư phụ quả nhiên không sai, sáu mươi năm sau Trảm Không Kiếm Phái sẽ quật khởi một lần nữa! Ngươi xuống dưới đi, ngày mai ta sẽ tự mình tới ban thưởng!

Nhan Uyên nói xong, thân hình nhoáng lên biến mất ngay trước mặt Tiễn Huy, trực tiếp phi độn về phía động thiên đỉnh Thiên Tịch Phong.

Dương Thiên Lôi đang tu luyện trong phòng căn bản không biết, hắn tại giờ khắc này đúng như lời nói của Lăng Hi, hắn đã mơ tưởng trở lại trạng thái tu luyện điệu thấp, không có người nào hỏi thăm trước đây.

Hắn đã chân chính tiến vào tầm nhìn của cao tầng.

Sáng sớm, khi ánh dương quang đầu tiên như mộng như ảo tiến vào trong Mộng Huyễn Cung, Dương Thiên Lôi khoanh chân ngồi thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở hai mắt.

Đả tọa một đêm, Dương Thiên Lôi chỉ lẳng lặng cảm ngộ biến hóa vi diệu trong cơ thể chính mình, không hề tu luyện bất cứ công pháp nào khác. Đây là Mộng Huyễn Cung, Tiêu Như Mộng ở rất gần, cho dù Dương Thiên Lôi đã trở thành đệ tử thân truyền của nàng, nhưng giữa hai người căn bản chưa có bất cứ cảm tình gì, càng đừng nói tới tín nhiệm. Vì vậy Dương Thiên Lôi đương nhiên phải có chút giấu diếm, không dám gây động tĩnh lớn ở nơi này.

Trong lúc tĩnh tọa, Dương Thiên Lôi kinh hỉ phát hiện ra, trong đầu hắn một lần nữa xuất hiện ký hiệu màu vàng lấp lánh, chính là Huyền Thiên Chân Kinh.

Bất quá lần này không phải là Trúc Cơ Thiên, mà là Ngưng Đan Thiên!

Trúc Cơ Thiên là cảnh giới Hậu Thiên, đại biểu cho luyện thể, mà Ngưng Đan Thiên hiển nhiên đại biểu cho cảnh giới Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, tại cảnh giới Tiên Thiên, hắn đối với Huyền Thiên Chân Kinh chỉ có thể thăm dò tới Ngưng Đan Thiên. Muốn tiếp tục thâm nhập sâu hơn, chỉ có đột phá Tiên Thiên chi cảnh, tấn cấp bước vào cảnh giới Thần Đạo.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi rất muốn bắt đầu tu luyện, nhưng vì cố kỵ Tiêu Như Mộng, hắn mạnh mẽ nhịn xuống, bởi vì hắn căn bản không rõ ràng lắm, sau khi tu luyện Ngưng Đan Thiên này sẽ sản sinh động tĩnh như thế nào.

Nhẹ nhàng nhảy xuống giường, ánh mắt mang theo một tia hèn mọn nhìn thoáng qua chăn đệm màu phấn hồng xếp gọn gàng, Dương Thiên Lôi phi thường không muốn lắc lắc đầu. Kỳ thực ca môn này rất muốn trơn truột lao vào trong đống chăn đệm thơm mùi hương nữ nhân kia, thể nghiệm một chút chăn đệm của sư phụ xinh đẹp từng ngủ qua đến tột cùng có tư vị như thế nào. Thế nhưng không muốn để Lăng Hi khinh thường, chỉ có thể nhịn suy nghĩ trong lòng.

"Thời điểm sư phụ xinh đẹp ngủ có thể trần truồng hay không đây? Hắc hắc… Ách, tội lỗi tội lỗi… Ca lại kìm lòng không được rồi, con bà nó, xem ra t*ng trùng thượng não có chút nghiêm trọng, uh, chờ Tử Hàm xuất quan… Thực sự không được, trước tiên làm thịt Hương Hương?"

Dương Thiên Lôi nghĩ tới đại kế phá thân, vừa mới vào trong phòng tắm, theo thói quen đơn giản rửa mặt một chút, liền đẩy cửa bước ra ngoài.

Toàn bộ Mộng Huyễn Cung vô cùng yên lặng, hiển nhiên nơi này ngoài trừ Tiêu Như Mộng ra không có bất cứ người nào có tư cách ở bên trong.

- Uhm, nói một tiếng với sư phụ xinh đẹp, sau đó nhanh chóng trở về Thiên Đan Phong, bọn họ còn chờ ta đi lĩnh thưởng đây, phần thưởng của lôi đài Tiên Thiên cấp một hẳn là sẽ không quá kém.

Ánh mắt Dương Thiên Lôi chậm rãi đảo qua toàn bộ Mộng Huyễn Cung, tâm thần lại thả ra ngoài, cảm ứng khí tức xung quanh, muốn bắt được khí tức của Tiêu Như Mộng, dù sao nơi này hắn cũng không quen thuộc, mật thất của Tiêu Như Mộng ở nơi nào hắn cũng không rõ ràng lắm.

"Hẳn là ở tận cùng bên trong mới đúng."

Dương Thiên Lôi dựa theo phán đoán của chính mình, tiến vào chỗ sâu trong Mộng Huyễn Cung. Sau khi vòng qua vong lại mấy phút đồng hồ, rốt cuộc Dương Thiên Lôi cũng đi tới tận cùng Mộng Huyễn Cung, một thông đạo hình tròn xuất hiện ngay trong mắt của hắn. Từ bên ngoài của thông đạo xem ra, tựa hồ từ Mộng Huyễn Cung tiến vào trong lòng núi.

"Hẳn là nơi này rồi!"

Dương Thiên Lôi tiến vào trong thông đạo, trên đỉnh thông đạo có rất nhiều loại tinh thạch tỏa sáng, vách tường bốn phía cũng có một ít ký hiệu lấp lánh kim quang, hiển nhiên trong thông đạo này có tồn tại rất nhiều cấm chế.

Bất quá Dương Thiên Lôi cũng không lưu ý, đánh giá xung quanh, tiếp tục tiến thẳng xuống dưới.

Không biết rằng, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi bước vào trong thông đạo, Tiêu Như Mộng đang ngồi xếp bằng chậm rãi mở mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười mỉm đầy mê hoặc, nàng nhẹ nhàng kéo đạo bào chuyên dụng lúc luyện công đang mặc trên người xuống, để thật trễ ra phía sau, nhất thời bộ ngực sữa căng tròn mê người lộ ra hơn phân nửa, khe rãnh tuyết trắng thật sâu kia tản mát ra khí tức mị hoặc khiến người khác nhìn mà giật mình, nhưng càng mê người hơn chính là hai điểm nhô lên mơ hồ bên dưới lớp đạo bào mỏng manh, bị nàng kéo về phía sau như vậy, nhất thời càng trở nên hằn rõ, khiến bộ ngực sữa vô cùng no tròn, vô cùng no đủ, vô cùng cao vót hoàn mỹ biểu lộ ra ngoài.

Cùng lúc đó, nàng phát sinh một đạo niệm lực vô thanh vô tức về phía cánh cửa mật thất, một lần nữa nhắm hai mắt lại, quanh thân tỏa ra môt cỗ quang mang màu vàng nhạt, phảng phất như đang chìm đắm trong trạng thái luyện công, trong sát na một tia mồ hôi tinh minh từ cơ thể của nàng dật tán, trên ngọc nhan, đôi lông mày, chóp mũi ánh lên vẻ trong suốt, kiện đạo bào mỏng manh kia cũng trở nên ướt sũng, dán sát vào người của nàng.

Tiêu Như Mộng muốn hạ một ván cờ, một ván cờ so với ván cờ đối phó với Lôi Hoành hoàn toàn khác nhau.

Bởi vì nàng rõ ràng, Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành khác nhau. Dương Thiên Lôi vẫn là đồng tử thân, một người "trưởng thành" như hắn cho tới bây giờ vẫn còn đồng tử thân, chí ít chứng minh hắn đối với việc nam nữ sẽ không xằng bậy, trong lòng hắn có đen tối, nhưng khác với Lôi Hoành, Lôi Hoành đối với nữ nhân tuyệt đại đa số là dục, chỉ là phát tiết, hơn nữa trong đoạn thời gian này, tất cả hành vi của Lôi Hoành lại Thiên Mộng Phong nàng đều biết rõ ràng. Chí ít có bốn, năm tên nữ đệ tử cấu kết với hắn.

Vì vậy, nàng muốn từ giờ trở đi, muốn chậm rãi kích thích Dương Thiên Lôi say đắm chính mình, chờ thời điểm nàng muốn ngắt lấy, sẽ như nước chảy thành sông, không cần tốn bao nhiêu sức lực.

Đầu cùng thông đạo xuất hiện một cánh cửa hình tròn, Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng đẩy ra, che ở trước mặt là một đạo bình phong. Vượt qua bình phong, Dương Thiên Lôi lại nhìn thấy một cánh cửa rộng mở, liếc mắt liền thấy được mật thất, nhìn thấy Tiêu Như Mộng đang ngồi xếp bằng!

"Mỹ nữ sư phụ quả nhiên đang tu luyện, may mà ta không gọi."

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, chậm rãi nhẹ chân nhẹ tay tiếp cận về phía mật thất.

Khi hắn bước tới gần, nhìn thấy hình dáng của Tiêu Như Mộng rõ ràng, nhất thời trợn to hai mắt nhìn.

Đôi gắt gao chăm chú nhìn vào bộ ngực của Tiêu Như Mộng.

Đây là tình huống gì nha?

Bộ ngực nửa kín nửa hở thiếu nữ xinh đẹp trong truyền thuyết sao?

Khe sâu trắng như tuyết kia khiến cho bất cứ nam nhân bình thường nào khi nhìn thấy đều muốn lao vào!

Cảnh sắc như thế này cũng chỉ nhìn mà thôi, thực sự không thể xuất trận!

Hai điểm đỏ tươi bộ ngực trăng mịn, xuyên qua đạo bào hơi mỏng, hiện ra, như ẩn như hiện, khó mà phân biệt được, làm cho người ta mê man bất định...

Sự mê hoặc sao lại không che đậy đi chứ?

Dương Thiên Lôi thấy thấp thỏm, lo lắng không yên, trái tim đập thình thịch thình thịch địa như muốn nhảy ra ngoài, trong đan điền cảm thấy khô nóng, nhiệt huyết toàn thân sôi trào, lý trí, đạo đức giãy dụa bồi hồi trong tình mê ý loạn quấn quýt với nhau.

Lui ra ngoài? Thật có lỗi với hai mắt của mình. Tới gần chút nữa? Không có can đảm như vậy. Trong lúc đó lý trí tiến tiến lui lui, Dương Thiên Lôi chợt thoáng nhìn qua, bỗng nhiên giơ kiếm trảm tâm ma trong đầu, trực tiếp nhắm hai mắt lại. Thân hình nhoáng lên, liền hóa thành một cơn gió mát, lặng yên trở ra.

Một mực thối lui đến thông đạo bên ngoài, Dương Thiên Lôi mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh đã che kín khắp người.

- Ta sao vậy, đúng là tạo nghiệt mà... May mắn là mỹ nữ sư phụ sư phụ tu luyện tới ngưỡng quan trọng, không có phát giác ra. Nếu như phát hiện tình cảnh khốn quẫn đó, thì thảm rồi...

Trong lòng Dương Thiên Lôi cảm thấy run run, chạy thì đã chạy, nhưng trong đầu vẫn còn hình ảnh phong tình đó. Không thể không nói, cảnh tượng đó thật mê hoặc, thật sự khiến cho hắn khi ngẫm lại cũng cảm thấy không hiểu nổi.

- Thiên Lôi à?

Đúng lúc này, giọng nói dịu dàng của Tiêu Như Mộng bỗng nhiên nhẹ nhàng vẳng trong tai Dương Thiên Lôi, nhất thời khiến hắn giật mình một cái.

- Vào đi.

Tiêu Như Mộng nói tiếp.

Trái tim Dương Thiên Lôi lại đập thình thình, lẽ nào mỹ nữ sư phụ đã biết? Hay vừa mới thu công cảm giác được ta đang ở chỗ này?

- Là ta, sư phụ.

Dương Thiên Lôi kiên trì nói, trong lòng có chút thấp thỏm và chờ mong, đi về phía mật thất.

Khi Dương Thiên Lôi đi tới cửa mật thất, lần thứ hai trong lòng lại có chút hồi hộp, điều khiến hắn không tưởng tượng được là, Tiêu Như Mộng vẫn giữa nguyên bộ dáng như trước, hình như không có ý thức đến cảnh xuân phát ra ngoài của mình. Duy nhất có một chút khác biệt, cổ áo của đạo bào ở phía trước nói được kéo xuống, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, bộ ngực nửa kín nửa hở đã được che lại.

Thế nhưng, nhìn thấy hai điểm nổi lên đó lại giật mình không khỏi kinh tâm động phách mà bị mê hoặc, Dương Thiên Lôi chỉ vừa liếc mắt, liền vội thu ánh mắt lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Tiêu Như Mộng, rất sợ sẽ bại lộ vẻ háo sắc trong lòng mình.

- Vừa xong sao?

Tiêu Như Mộng nhẹ giọng hỏi, sắc mặt điềm tĩnh dịu dàng, dường như không cảm thấy có điểm nào không thích hợp.

- Đúng, sư phụ. Ta đến muốn nói với người một tiếng. Ta muốn về Thiên Đan Phong một chuyến, cùng họp mặt với các sư tỷ để đi khu lôi đài trung tâm lĩnh tưởng.

Đọc truyện chữ Full