DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 235: Ám Dạ, Thanh Nhã (hạ)


Cách Thiên Châu Thành mấy nghìn dặm, với những dẫy núi bao quanh, vô số ngọn núi liên kết thành một khối. Trong đó có là một chỗ rộng mấy nghìn dặm gọi là Thiên Hồ. Nước Thiên Hồ, xanh thẳm như bầu trời, yên tĩnh biết bao, từ bầu trời xanh lam, còn thoáng thấy một viên minh châu lóng lánh, toả ra vẻ đẹp mỹ lệ khiến người khác phải kinh ngạc.

Bốn phía của Thiên Hồ có vô số cung điện cổ xưa, rộng lớn, và trang nhã. Chúng giống như những ngôi sao sáng trong đêm – chiếu ánh sáng về phía Thiên Hồ.

- Đây là Vu Gia Bảo sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền.

Từ xa trăm dặm có thể thấy một thân ảnh đang dùng Ngự Kiếm phi hành tượng trưng cho tu luyện của đệ nhất thế gia "Vu Gia" tại "Thuỷ Tinh cung "Thiên Hồ.

Chỉ thấy người thiếu niên này có dáng người thon dài, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, trán rộng, vành tai dầy, đỉnh đầu có hào quang chiếu khắp, vừa nhìn đã biết là gặp được cơ duyên lớn, đại khí vận người. Hơn nữa trên người còn mặc áo bào trắng, trái lại có chút phóng khoáng, bất quá cũng là một công tử đẹp trai mà thôi.

Người thiếu niên tuổi này mới hơn hai mươi tuổi, lại có thể dùng Ngự Kiếm phi hành, tu vi phải đạt được Tiên Thiên cấp năm. Nhưng khí tức trên người hắn, lại Hạo Nhiên Chính Khí là dồi dào, như núi như biển. Tất rõ ràng, tu vi của hắn không chỉ là Tiên Thiên cấp năm.

- Người ở đâu tới?

Khi thiếu niên tiếp cận đến phạm vi cách Thuỷ Tinh cung chừng trăm dặm, trong nháy mắt, mấy người cưỡi lôi thú liền đi tới trước mặt người niên thiếu. Người ở giữa, ôm quyền lên tiếng hỏi.

- Tại hạ là Thương Huyền Bác, mạo muội đến đây tiếp kiến Bát tiểu thư "Vu Thanh Nhã" của quý bảo. Phiền chư vị thông báo một tiếng.

Giọng nói của người thiếu niên như gió xuân mênh mông cuồn cuộn, thấm vào lòng người; từng chữ từng chữ như nước suối, réo rắt khác thường. Tuổi còn trẻ, liền sở hữu tu vi kinh người như vậy, nhưng không nóng không lạnh, không điên cuồng không cao ngạo, biết kiềm chế như vậy, khiến cho người khác nảy sinh thiện cảm.

Mấy người đệ tử tuần tra của Vu Gia bảo, vừa nghe đến ba tiếng Thương Huyền Bác, nhất thời tràn ngập sùng bái và kính ngưỡng.

Thương Huyền Bác, là tôn tử của phủ chủ đương đại Thương Huyền Phủ Thương Huyền Không. Nguyên danh Thương Uyên Bác, nổi danh kinh tài tuyệt diễm, trời cho xuất sắc hơn người, mười sáu tuổi liền đạt cảnh giới Tiên Thiên cấp năm "Thiên nhân hợp nhất", chấn động toàn bộ giới tu luyện. Được Thương Huyền Không ban thưởng "Thương Huyền Bác" chính thức trở thành người chủ phủ thừa kế Thương Huyền Phủ.

Thương Huyền Phủ, chỉ với tư cách trở thành chủ phủ, mới có thể lấy hai chữ "Thương Huyền" làm tên hiệu.

Thương Huyền Bác, trong giới giới tu luyện được gọi là "Bát diện Linh Lung Tiểu Bạch long", rất nổi danh, quan hệ rất rộng. Hắn cùng với "Tuyệt đại thiên kiêu" Vu Thanh Nhã, đều là nhân vật trẻ tuổi làm mưa làm gió trong giới tu luyện.

Đệ tử đứng đầu vội vàng lên tiếng nói:

- Thương thiếu chủ đại giá quang lâm, mời theo vãn bối đến phòng khách chờ một chút. Sư đệ, ngươi nhanh đi bẩm báo với bát tiểu thư.

- Làm phiền rồi.

Thương Huyền Bác ôm quyền nói.

...

- Thương Huyền Bác?

Nghe được người bẩm báo, Vu Tiểu Ức đang so chiêu với Vu Thanh Nhã, khẽ nhíu mày.

- Không gặp, không thấy tỷ tỷ đang so chiêu với bản thiếu gia sao? Thương Huyền Bác, "Bát diện Linh Lung Tiểu Bạch long". Ta thấy hắn mỗi ngày đều giả tạo, lúc nào cũng giả tạo, ban ngày giả tạo, buổi tối giả tạo. Hắn, hắn giả bộ đến mức không chán, nhưng ta nhìn hắn lại thấy phát chán. Tỷ tỷ của ta đang bế quan, bảo hắn cút đi.

Vu Thanh Nhã còn chưa nói gì, Vu Tiểu Ức liền nói cả một đống.

- Tiểu Ức, đừng nói lung tung.

- Tỷ, tên thối tha đó rõ ràng là muốn theo đuổi tỷ. Không có việc gì cũng tìm cách qua chào hỏi vài lần. Ta nhìn hắn thế nào cũng là một kẻ tiểu nhân thâm độc. Tỷ, dù thế nào tỷ cũng không nên bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc.

Vu Tiểu Ức ngang ngạnh gân cổ nói.

Vu Thanh Nhã sủng nịch dùng ngón tay ngọc chỉ chỉ vào Vu Tiểu Ức, nói:

- Tỷ tỷ tự có chừng mực, muốn gặp đại ca đệ sớm một chút, thì ngoan ngoãn trở lại mật thất đi. Bằng không, ta cũng mặc kệ đệ.

Vu Tiểu Ức còn muốn nói cái gì, thế nhưng thấy ánh mắt của Vu Thanh Nhã, chỉ có thể lầm bầm hai tiếng, xoay người đi vào trong phòng. Vừa mới đi vào cửa phòng, tiểu tử này lại quay đầu lại, nhìn Vu Thanh Nhã nói:

- Tỷ, nhớ kỹ, dù thế nào cũng đừng để tên thối tha kia mê hoặc. Tỷ tìm tỷ phu cho ta, phải tìm người lãnh khốc, lại đẹp trai, lại nam tính, lại không phải là người giả dối, bằng hắn ta cũng không thèm.

Vu Thanh Nhã cười khẽ lắc đầu, trong đầu không khỏi hiện ra hình dáng của Dương Thiên Lôi. Người kia tướng mạo thanh tú tuấn nhã, ít lời, có một chút lạnh lùng, tuổi cũng gần bằng đệ đệ, lại khiến cho Vu Thanh Nhã có ấn tượng rất sâu sắc. Nàng không rõ, vì sao một người thoạt nhìn chỉ có tu vi Tinh Giả Hậu Thiên, lại có thể lộ ra thực lực kinh người trong Ma Vực cấp hai như vậy.

- Tiểu thư....

Người thanh niên vừa vào trình báo đỏ bừng mặt ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, cúi đầu, thấp giọng nhắc nhở Vu Thanh Nhã, người xuất sắc nhất trong Vu Gia Bảo.

- Để hắn tới gặp ta đi.

Vu Thanh Nhã nhẹ giọng nói. Giờ phút này, nàng đang mặc bộ quần áo màu trắng bó sát người, mái tóc dài tùy ý tung bay phía sau, ánh mắt trong suốt thản nhiên. Tuy rằng vẫn tư thế oai hùng hiên ngang, nhưng so với lúc mới gặp Dương Thiên Lôi, quyến rũ hơn vài phần. Dáng người càng thêm duyên dáng, uyển chuyển.

- Dạ

Người thanh niên cúi người đáp, rồi vội vàng xoay người đi rất nhanh.

Thân hình Vu Thanh Nhã nhoáng lên liền tiến vào trong phòng. Một lát sau, nàng đã thay đổi xong y phục, mái tóc rối tung cũng được nàng dùng chiếc khăn trắng buộc lại, khôi phục tư thế oai hùng hiên ngang vốn có, che giấu hết sự quyến rũ động lòng người của nàng.

Vài phút sau, Thương Huyền Bác mặc bạch y nhẹ nhàng, phong thần tuấn lãng, tao nhã chậm rãi đi tới nơi ở của Vu Thanh Nhã.

Vu Thanh Nhã đứng dậy đón chào, hàn huyên hai câu rồi dẫn Thương Huyền Bác tới chiếc bàn trong sân.

- Thương huynh, có chuyện gì mà phải đặc biệt chạy tới Vu Gia bảo chúng ta vậy?

Trong lúc nha hoàn dâng trà, Vu Thanh Nhã hỏi.

- Vi huynh tới cũng không phải là có chuyện gì đặc biệt, chỉ là hai ngày tới còn phải đi qua Trảm Không Kiếm Phái có việc, đang ở tạm trong Thiên Châu Thành, lại gần Vu Gia bảo như vậy, cho nên, vi huynh mới đến thăm muộn. Lần trước từ biệt cũng đã hơn nửa năm, vi huynh thật là mong nhớ. Thanh Nhã, gần đây muội có khỏe không?

Thương Huyền Bác nhàn nhạt nói, đôi mắt toả ra ánh sáng, tràn ngập sự chân thành tha thiết, nhìn hai gò má vô cùng thanh tú của Vu Thanh Nhã.

Đọc truyện chữ Full