DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 347: Tốt thôi


- Kia… Nhân gia… Cũng muốn làm đạo lữ của thúc thúc, thúc… Muốn làm gì thì cứ làm gì đi… Nhân gia không màng nguy hiểm…

- …

Gáy ngọc tuyết trắng của Lâm Tâm Di lúc này cũng đã biến thành màu đỏ ửng, nhưng mắt tròn long lanh của nàng vẫn không hề di chuyển, vẫn gan dạ nhìn chăm chăm vào Dương Thiên Lôi dường như đang rất e sợ mình, lại từng bước từng bước tiến tới gần, lòng như hươu nhảy, nói. Trong lúc nói tới hai chữ "đạo lữ" kia, đã đem thân thể mềm mại của mình lao chầm vào trong ngực Dương Thiên Lôi, lúc này hắn muốn tránh cũng không thoát.

- Không…

Một chữ "được" này Dương Thiên Lôi còn chưa kịp thốt ra, đôi môi mềm đỏ bừng như lửa đã chắn vào miệng hắn, khiến Dương Thiên Lôi không khỏi trợn to hai mắt mà nhìn! Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới có lúc tràng cảnh ngưu xoa này xuất hiện, như thế này cmn không phải là loạn hết rồi sao?

Nóng đầu lên, Dương Thiên Lôi gào lên trong lòng một tiếng:

- Fck, quản cái khỉ gió ba bảy hai mươi mấy gì nữa, ca hết cách rồi! Nếu không cách nào chống cự được, vậy ca cứ tròn mắt mà hưởng thụ đi sao…

Trong khoảnh khắc hôn lên Dương Thiên Lôi, Lâm Tâm Di như quên hết tất cả, nàng chỉ biết là, so với "Ngự Nam Lục Bộ kinh" (Sáu bước câu dẫn nam nhân, đại loại thế) mà mẫu thân truyền lại cho nàng, nàng đã bỏ qua hẳn ba bước, trực tiếp thực hành bước thứ năm!

Không có bất cứ kinh nghiệm hôn môi nào, nàng trong đầu trống rỗng, cho dù trên phương diện lý thuyết nàng đã được truyền dạy rất nhiều rất nhiều, thế nhưng lúc này nàng lại không thể nghĩ ra được cái gì cả, chẳng qua cũng chỉ biết dùng đôi môi mềm hừng hực của nàng mà quệt qua quệt lại trên môi Dương Thiên Lôi!

- Ta kháo…

Dương Thiên Lôi không nhịn được mà kêu to trong lòng, hắn chẳng thể nghĩ tới, tiểu nha đầu dũng cảm và bưu hãn này dường như cái gì cũng không biết, Dương Thiên Lôi đã bất kể mọi giá mà chuẩn bị hưởng thụ, thế mà tiểu nha đầu này ngay từ lúc mới bắt đầu cả hôn một cái cũng không biết, không nhịn được, Dương Thiên Lôi đột nhiên ôm chặt lấy thân thể mềm mại nóng bỏng của Lâm Tâm Di, đưa lưỡi mạnh mẽ tách đôi môi mềm của Lâm Di ra, tham lam hút lấy mật ngọt.

Vào giờ phút này, dục hỏa do Tiêu Như Mộng khởi lên rốt cuộc đã hoàn toàn bùng cháy! Ma trảo hèn mọn kia bắt đầu tàn sát bừa bãi, di chuyển khắp thân thể mềm mại của Lâm Tâm Di, dùng sức xoa mạnh đôi kiều đồn đầy đặn kia, chỉ chốc lát sau, Lâm Tâm Di liền ưm một tiếng, hàm răng ngà khẽ hé ra, ngay lập tức, dưới sự công kích sắc bén của Dương Thiên Lôi, đầu lưỡi hai người đã quấn chung một chỗ.

Lâm Tâm Di thoáng đã bay lên tới thiên đường, cả thân thể lẫn linh hồn đều rơi vào trạng thái mơ hồ mất kiểm soát.

Dương Thiên Lôi tham lam hút lấy lưỡi hồng thơm ngọt, đột nhiên lại dùng sức, hai người trực tiếp lật mình trên mặt giường lớn, Dương Thiên Lôi trực tiếp áp tại trên thân Lâm Tâm Di, một bên điên cuồng hôn hít, hai tay vừa vén đạo bạo của Lâm Tâm Di lên, trực tiếp tiến vào bên trong nội y, chạm thẳng vào làn da trắng mịn như mỡ dê.

Tới khi tay Dương Thiên Lôi cuối cùng cũng di chuyển tới đôi gò núi của Lâm Tâm Di, Lâm Tâm Di đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, thân thể run rẩy mãnh liệt, hai tay nàng kìm không được mà giữ chặt đôi tay của Dương Thiên Lôi, ánh mắt mê ly mở ra, dùng một loại thanh âm khiến cho Dương Thiên Lôi nghe thấy càng không thể nào nhịn được mà kêu lên:

- Thúc!

Tiếc là Dương Thiên Lôi lúc này đã hoàn toàn bị thiêu đốt, làm gì còn quản được một hai? Mặc dù đôi tay nhỏ nhắn của Lâm Tâm Di đã ra sức ngăn trở hắn, nhưng Dương Thiên Lôi vốn mạnh mẽ, Lâm Tâm Di yếu mềm làm thế nào có thể cản được?

Ngay lúc ôm trọn bờ ngực căng tròn săn chắc kia, Dương Thiên Lôi kìm lòng không đặng mà thốt ra một tiếng trầm thấp, dục hỏa bị đè nén đã lâu, nay giống như núi lửa phun trào, hừng hực nóng chảy!

Người anh em này, thế mà lại không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào, sớm đã quên mất hai chữ gọi là "Ôn nhu", hai tay lỗ mãng vuốt ve đôi thỏ ngọc tuyết trắng, cảm giác này khiến hắn sảng khoái tới tận xương, ngón tay lại càng không ngừng mân mê vài vòng trên hai hạt đậu bé nhỏ, khiến thân thể mềm mại của Lâm Tâm Di theo đó mà cũng phải run lên, đồng thời kêu lên một tiếng mê ly, để cho Dương Thiên Lôi càng thêm mất kiểm soát!

- Ưm! Ưm! Ưm!

Mặc dù không có bất kỳ tình cảm chân chính gì với Lâm Tâm Di, nhưng không thể không nói, nàng đúng là một tiểu nha đầu khả ái, lớn mật, tinh nghịch mà dũng cảm, dũng cảm đến trình độ khiến cho Dương Thiên Lôi cũng muốn hỏng mất. Người anh em này mặc dù tự nhận bản thân mình rất là tuấn tú, nhưng từ trước cho tới giờ còn chưa từng bị người khác cưỡng hôn mình giống như một khắc kia.

Mà cũng không thể không nói, chân chính làm cho người anh em này mất đi lý trí, ngoài những tiếng ưm ưm từ đáy lòng kia là nguyên nhân quyết định ra, còn lại chính là sự vụng dại của Lâm Tâm Di, ngây thơ đến mức ngay từ đầu đã không biết hôn như thế nào!

Sự ngây thơ đó cũng phải là giả bộ mà thành được. Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, cũng chỉ có hắn mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế này!

Nàng dũng cảm thể hiện lòng yêu thích của mình với Dương Thiên Lôi, cũng dũng cảm tiếp cận, dũng cảm lao vào trong ngực Dương Thiên Lôi, dũng cảm hôn lên miệng hắn, đây quả là một nữ hài so với lửa còn muốn nỏng bỏng nhiệt tình hơn!

Mỡ đến miệng sao còn có thể do dự?

Xoạt!

Trong nháy mắt, đạo bào trên người Lâm Tâm Di liền biến thành từng sợi nhỏ trên giường, Dương Thiên Lôi không còn cảm thấy thõa mãn với xúc cảm do đôi tay truyền lại, nam nhân là động vật vô cùng chú trọng tới thị giác, hắn muốn xem phía sau của nữ hài khả ái và nhiệt tình như lửa này rốt cuộc là có thân thể mềm mại động lòng người như thế nào!

- A! Thúc thúc!

Động tác phóng đãng thô tục này của Dương Thiên Lôi tức khắc khiến cho Lâm Tâm Di hoảng hốt kêu lên một tiếng, hai mắt tròn xoe lúc này cũng đã hiện lên thần sắc sợ hãi cùng với sự mâu thuẫn mãnh liệt, nói ra một câu khiến cho Dương Thiên Lôi chẳng hiểu ra làm sao cả.

- Thúc thúc… không được… Mẫu thân nói, nàng không cho phép thì tuyệt đối không thể thực hiện bước thứ sáu…

Thân thể trắng mịn như tuyết, mềm mại như bông hiện lên rõ ràng trước mặt Dương Thiên Lôi, trên tấm thân nõn nà chỉ còn lại một thứ duy nhất có thể che chắn, đó chính là tiểu nội khố thần bí màu hồng kia.

Vòng eo thon thả giống như thủy xà, đôi chân thon dài cân xứng đến mê người, không một thứ nào không hấp dẫn, khiến Dương Thiên Lôi hoàn toàn mất đi lý trí.

Nhưng lúc này, Lâm Tâm Di lại biểu hiện hết sức kiên định, đột nhiên tung mình, lật Dương Thiên Lôi xuống phía dưới, đôi kiều đồn đầy đặn trực tiếp đè lên ngang hông Dương Thiên Lôi, mà hai tay nàng lại tách ra, chặn hẳn lên hai tay Dương Thiên Lôi, thân thể nghiêng tới trước, mắt nhìn thẳng vào Dương Thiên Lôi.

- Thúc thúc… chúng ta không thể thực hành bước thứ sáu được…

Lâm Tâm Di đấu tranh, nói, trong ánh mắt không còn chút sợ hãi nào, mà là mang theo một tia xin lỗi cùng với ủy khuất.

Nha đầu này, từ đầu cho tới giờ đều không biết biểu hiện cùng với tư thế của nàng lúc này mê hoặc lòng người tới mức nào!

Đạo bào cùng áo lót trên người nàng sớm đã bị Dương Thiên Lôi chấn nát, giờ phút này bờ ngực trắng nõn, đầy đặn, tròn trĩnh mà săn chắc hấp dẫn tới vô cùng của nàng đã hoàn toàn hiện rõ ngay trước mắt Dương Thiên Lôi, khoảng cách chỉ có khoảng một xích!

Thân thể mềm mại của nàng khẽ cúi xuống, khiến cho ngực nàng càng thêm căng đầy vô cùng dụ hoặc, nhất là hạt đậu mũm mĩm phấn hồng, có lẽ là do còn thiếu nữ, tuy không lớn nhưng lại có sức quyến rũ cực kỳ, mà bao quanh hai hạt đậu mềm mịn này cũng là hai vòng nhỏ hồng hồng mờ nhạt…

Hơn nữa, lại chính là khuôn mặt khả ái non nớt đáng yêu của Lâm Tâm Di…

Dương Thiên Lôi cảm giác như thấy được một tiểu thiên sứ gợi cảm đang ngồi trên người mình!

Cảm giác này hình dung như thế nào?

Không cách nào hình dung được!

Dương Thiên Lôi chỉ biết một thoáng này, dường như hắn không những đón nhận thân thể của Lâm Tâm Di, mà trong tâm của hắn còn có thêm một tia cưng chiều…

- Cái gì mà… bước thứ sáu?

Cố nén rung động trong lòng, hai mắt Dương Thiên Lôi lấp lánh tinh quang, ánh mắt bồi hồi đảo qua hết gương mặt rồi lại đến thân thể Lâm Tâm Di, tựa hồ không muốn bỏ sót một chỗ nào, cất cao giọng nói.

- Là mẫu thân truyền dạy cho nhân gia, công pháp làm cho… làm cho thúc thúc thích nhân gia…

Lâm Tâm Di thấy Dương Thiên Lôi không còn dùng sức nữa, hai tay nhất thời cũng thả lỏng lực đạo, nhất thời đem thân thể mềm mại dựa hẳn vào trên người Dương Thiên Lôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào bả vao Dương Thiên Lôi, ấp a ấp úng nói.

Lúc này, Dương Thiên Lôi có chút hối hận, tại vì sao khi nãy không chấn nát luôn đạo bào của chính mình?

Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nóng như lửa của Lâm Tâm Di, Dương Thiên Lôi cố kìm chế, hỏi:

- Công pháp song tu?

- Không phải…

Lâm Tâm Di nhẹ nhàng đáp, sau đó đem "Ngự Nam Lục Bộ kinh" mà mẫu thân truyền thụ, từ mỗi một bước cùng với mục đích, dùng thanh âm nhỏ xíu thuật lại cho Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi nghe xong nhất thời hai mắt trợn trừng, ngây ra phải đến hơn nửa phút đồng hồ sau mới có chút kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi… làm sao ngươi trực tiếp tiến hành tới bước thứ năm rồi?

Dương Thiên Lôi mặc dù chỉ biết đại khái, nhưng có thể khẳng định nếu như Lâm Tâm Di thực sự tiến hành theo đúng trình tự từng bước một mà nói, mình tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.

- Nhân gia thích thúc thúc… Không muốn gạt thúc thúc đâu…

Lâm Tâm Di thẹn thùng nói.

Dương Thiên Lôi vừa cảm động vừa không biết nói gì, má ơi, đây còn không phải là hành hạ người ta tới chết sao? Câu dẫn ca cho đã, rồi bây giờ… Còn có chuyện gì đau lòng hơn nữa không đây? Sư phụ thì chỉ có thể nhìn ngắm, không được ăn, đẩy ca tới ranh giới sụp đổ, ngay sau đó nha đầu này lại…

- Thúc thúc… chúng ta không thể tiến hành bước thứ sáu… Nhưng… Nhân gia… Nhân gia có thể giúp người….

Lâm Tâm Di nhìn Dương Thiên Lôi, trên mặt hiện rõ vẻ ửng hồng cùng với bối rối thật nhiều, ánh mắt áy náy, nhẹ nhàng kề sát tai Dương Thiên Lôi mà khẽ nói.

- Giúp ta?

Dương Thiên Lôi sửng sốt.

- Thúc thúc… Ngươi đừng nhìn nhân gia!

Lâm Tâm Di nóng bừng, cố lấy hết dũng khí mà nói, nói xong lại trực tiếp vén chăn trên giường, nhẹ nhàng vung lên, đắp lên trên người Dương Thiên Lôi và nàng.

Ngay khi Dương Thiên Lôi còn đang nghi hoặc, hai cánh tay nhỏ nhắn chợt sột sột xoạt xoạt… Chợt bắt đầu cởi đạo bào của hắn ra!

- Không phải là không thể tiến hành bước thứ sáu sao? Sao nha đầu này lại…

Dương Thiên Lôi hưng phấn thành thục phối hợp, người anh em này liền bị Lâm Tâm Di cởi sạch trơn.

Lý trí Dương Thiên Lôi lần nữa mất đi, không chút gì do dự liền mở tay ra, trực tiếp đem thân thể trắng mịn nõn nà của Lâm Tâm Di mà ôm chặt vào trong ngực, trong lúc hắn muốn đè Lâm Tâm Di xướng, Lâm Tâm Di bỗng nhiên lại dùng âm thanh hòa chút kinh sợ mà nói:

- Thúc thúc… người đừng động…

Lời còn chưa dứt, Lâm Tâm Di bỗng dưng lại thoát khỏi hai tay Dương Thiên Lôi, ở trong chăn tối đen như mực, chậm rãi xoay người…

Sau đó, Dương Thiên Lôi cảm thấy trong đầu ong lên một cái, một cánh tay non mềm nhỏ nhắn thế mà lại cầm lấy tiểu đệ đệ sớm đã nhất trụ kình thiên của hắn, sự kích thích trong nháy mắt kia khiến cho thân thể Dương Thiên Lôi run lên một trận, rên lên một tiếng trầm thấp.

- Động, động, động đi!

Ngay sau khi Lâm Tâm Di nắm lấy, Dương Thiên Lôi chờ đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Lâm Tâm Di thực hiện thêm bất kỳ động tác nào cả, chẳng qua chỉ có chút run rẩy, hình như đang rất kích động vậy. Người anh em này rốt cuộc không nhịn được mà thúc dục.

- Thúc thúc, đừng nóng vội, nhân gia… Nhân gia phải nhớ lại đã, mẫu thân chỉ nói nhân gia chuẩn bị như thế nào, lại không có cho nhân gia thực hành qua bao giờ cả…

Lâm Tâm Di nũng nịu nói, giọng nói mang theo một chút run rẩy, hiển nhiên nha đầu này cũng kích động dị thường.

- Mau mau mau, thúc thúc không nhịn được!

Dương Thiên Lôi đột nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Tâm Di, di chuyển…

- Thúc thúc, đừng động, không phải như thế…

Lại không nghĩ tới, chỉ mới một hai cái, Lâm Tâm Di đã gạt tay Dương Thiên Lôi ra.

Sau đó, Dương Thiên Lôi lại nghe thấy Lâm Tâm Di phảng phất như tự nhủ, lầm bầm lầm bầm:

- Lâm Tâm Di, ngươi gan dạ nhất!

Dương Thiên Lôi không biết phải nói gì, lại cảm thấy mắc cười, cảm thấy nha đầu này thực sự là đáng yêu quá cỡ, lần nữa muốn dấy lên phong ba bão tố, nhưng lại đột nhiên khiếp sợ, vui mừng, sảng khoái… đủ thứ cảm giác trong nháy mắt điên cuồng tập kích lên thân kinh khắp người hắn, nhất là tiểu đệ đệ!

Người anh em này nhất thời cũng không dám động đậy một chút nào nữa, chỉ sợ mình nhúc nhích sẽ khiến động tác của tiểu nha đầu này dừng lại, cả người rơi vào trong khoái cảm tột cùng mà trước nay chưa từng có!

Hắn cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, một màn mà trước nay hắn chỉ được thấy trên màn ảnh nhỏ, cảnh tượng mà hắn đã tưởng tượng vô số lần, nhưng thủy chung lại nghĩ không tới, lại không bao giờ dám đòi hỏi đến, giờ phút này bỗng nhiên lại xuất hiện!

Đọc truyện chữ Full