DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 1144: Lôi chấn tử cuối cùng

Mặt trời dần xuất hiện từ phía chân trời, ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi. Trên bầu trời từng đám mây trắng bị gió thổi qua không ngừng biến hóa thành những hình dạng khác nhau.
Hạ Nhất Minh xuất hiện trên con đường nhỏ phía sau trang viên. Thân thể mấy người bọn họ nhanh như điện, chỉ giây lát đã tới hậu viện. Với năng lực của họ lúc này, nếu muốn qua mắt người thường tuyệt đối dễ dàng. Sau khi rời Đồ đằng nhất tộc, thu hoạch của họ quá lớn. Đặc biệt ngoài ý tiến hành cao giai bạn sinh, khiến Hạ Nhất Minh trong lòng tràn đầy tự tin. Hắn thậm chí không chờ đợi được muốn đại chiến cùng Ngả Đức Văn.
Bất quá sau khi đặt chân vào hậu viện, thân thể Hạ Nhất Minh chợt ngừng lại. Hắn ngẩn đầu nhìn phía trước, sắc mặt dần ngưng trọng.
Tại hậu viện tồn tại nhiều cỗ khí tức sinh mệnh cường đại. Khí tức này tuyệt đối không đơn giản, bởi mỗi luồng đại diện cho một vị Thần đạo cường giả. Một, hai, ba,...sáu, bảy, có đủ bảy cỗ khí tức Thần đạo.
Lúc này trong Hạ gia trang mặc dù không thiếu Thần đạo cường giả nhưng tuyệt đối không tới con số này. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện suy nghĩ cổ quái. Chẳng lẽ lúc này Thần đạo đã lan tràn?
- Hạ huynh đệ. Người đã về.
Âm thanh sang sảng của Mưu Tử Long từ trong phòng truyền ra
Sau khi nghe âm thanh quen thuộc cùng mừng rỡ, Hạ Nhất Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu trong nhà có thay đổi gì Mưu Tử Long tuyệt đối không dùng ngữ khí như vậy nói chuyện. Bởi vậy có thể thấy trong nhà mặc dù có vài vị Thần đạo cường giả không rõ thân phận nhưng bọn họ hẳn không có ác ý.
Theo sau vài cánh cửa phòng mở ra, những người đi tới khiến ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không khỏi sợ run.
Tại Hạ gia trang vốn có Viên Lễ Huân, Mưu Tử Long cùng Thần đạo khôi lỗi ba vị Thần đạo cường giả, mà lúc này nhiều thêm bốn vị.
Trừ Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch Lưu Mục, Ngao Mẫn Hành, Mã Dự cùng Linh Tiêu Bảo Điện Bảo Nham Trúc cũng tới nơi này.
Hai hàng chân mày giãn ra, trên mặt Hạ Nhất Minh lập tức xuất hiện nụ cười:
- Các vị đường xa tới. Hạ mỗ không kịp nghênh đón, xin thứ lỗi.
Mã Dự chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt có chút quái dị, lão đi thẳng vào vấn đề:
- Hạ huynh. Ngươi đồ long danh tiếng lẫy lừng. Thật đáng mừng.
Hạ Nhất Minh bật cười, hắn không nghĩ tới chuyện bản thân đồ long lan tới tận Nam Cương để Mã Dự nghe được.
- Mã huynh quá khen. Hạ mỗ chỉ bất quá tự vệ mà thôi.
Mã Dự lắc đầu, khẽ thở dài nói:
- Tát Ma Đức tên kia tính tình tàn bạo nhưng nắm giữ Không gian lĩnh vực không tầm thường. Ngươi có thể chém chết nó, lão phu cũng an tâm.
Hạ Nhất Minh đảo mắt một lượt, cười nói:
- Mã huynh. Mọi người cùng tới chẳng lẽ để nói những chuyện này?
Mã Dự cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên không phải. Chúng ta cùng tới kỳ thật trợ uy cho ngươi.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Ba vị làm vậy không khỏi quá long trọng.
Ánh mắt Ngao Mẫn Hành nghiêm nghị, nói:
- Hạ huynh. Lúc này ngươi đại biểu phương Đông xuất chiến, đám người lão phu mặc dù bất tài nhưng đứng sau lưng ngươi cổ vũ hẳn không có vấn đề.
Mưu Tử Long cười ha ha, nói:
- Các vị. Nếu đã tới đủ xin mời vào nói chuyện.
Mọi người gật đầu, theo sau được Mưu Tử Long dẫn đường tiến vào khách phòng lớn nhất trang viên.
Gian khách phòng này mặc dù không thể so với Thú thần điện nhưng chỉ vài người ngồi thì dư thừa.
Hạ Nhất Minh trong lòng cảm thán. Hắn ra ngoài lịch lãm thời gian ở nhà rất ít. So với hắn, Mưu Tử Long càng giống chủ nhân nơi này.
Ánh mắt lướt qua, Hạ Nhất Minh phát hiện nơi này chỉ có mấy vị Thần đạo, không thấy bóng dáng Sở Hao Châu cùng Đặng Ức Thần.
Viên Lễ Huân tới cạnh hắn nói nhỏ:
- Hai vị Sở huynh cùng Đặng huynh không muốn ở chung với họ bởi vậy đã tạm rời ra ngoài.
Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu ra. Tu vi Sở Hao Châu cùng Đặng Ức Thần so với Thần đạo cường giả chênh lệch một trời một vực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ở cùng Mưu Tử Long cùng Viên Lễ Huân một chỗ không sao, thậm chí tùy thời có thể lãnh giáo vài vấn đề võ học. Nhưng hậu viện đột nhiên xuất hiện nhiều Thần đạo cường giả như vậy, bọn họ dĩ nhiên cảm giác không thoải mái.
- Hạ trưởng lão. Ngươi tới Đồ đằng nhất tộc có thu hoạch gì không?
Vừa ngồi xuống Bảo Nham Trúc trực tiếp hỏi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Đa tạ Bảo huynh quan tâm. Tiểu đệ có điều cảm ngộ.
Đám người Ngao Mẫn Hành không hẹn đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng.
Tuy nói Ngao Mẫn Hành cùng Mã Dự không phải bằng hữu của Hạ Nhất Minh, nhưng giờ phút này bọn họ thật tâm mong hắn cường đại hơn.
Mã Dự cười dài một tiếng, nói:
- Chuyến này Hạ huynh có thu hoạch quả thật là vận hạnh của phương Đông ta. Bởi vậy có thể nói khí vận phương Đông duy trì ngàn năm kế tiếp, đám người phương Tây đừng mong dây dưa.
Bảo Nham Trúc khẽ lắc đầu nói:
- Mã huynh. Những lời này của ngươi sai rồi.
Mã Dự giật mình nói:
- Bảo huynh có gì xin chỉ giáo.
Bảo Nham Trúc chỉ tay về phía Hạ Nhất Minh nói:
- Hạ trưởng lão năm nay còn chưa tới một giáp, cho dù ngàn năm sau nữa đám người phương Tây cũng đừng mong làm phiền.
Mã Dự cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh mang theo tia khác thường. Thần đạo cường giả trẻ tuổi như vậy, tiền đồ không thể hạn lượng.
Xa xa bảo trư lười biếng đang nằm trên người Bách Linh Bát đột nhiên bật dậy. Theo sau cái mũi nó không ngừng chùn lại, ánh mắt mơ màng nhất thời tình táo. Tiểu tử này dụng sức lập tức vọt lên không trung. Ánh mắt mọi người đều rơi lên người bảo trư, không biết đầu Thần thú nắm giữ năng lực biến hình này đang làm gì? Động tác này Hạ Nhất Minh không xa lạ. Mỗi lần tìm được thứ tốt, bảo trư sẽ biểu hiện bộ dạng này.
Lúc này thứ được bảo trư coi trọng đã rất ít. Lần gần đây nhất tiểu gia hỏa có bộ dạng như vậy chính là khi bọn họ ở Long cốc.
Đối mặt với đống tài phú như ngọn núi nhỏ đó, không chỉ bảo trư, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng động tâm.
- Hạ huynh. Nó làm sao vậy?
Bảo Nham Trúc hoài nghi hỏi.
- Tiểu gia hỏa này phát hiện thứ tốt.
Hạ Nhất Minh chậm rãi nói. Trong đầu hắn lập tức nghĩ tới chuyện gì đó không tốt. Nơi này là Hạ gia trang, muốn nói trong trang viên có thiên tài địa bảo gì thật sự không thể.
Bất quá năng lực tầm bảo của bảo trưu tuyệt đối không sai. Bởi thế nơi này khẳng định có thứ khiến nó động lòng. Nhưng bảo vật này nếu không phải ở trong trang viên, khẳng định do mấy vị Thần đạo cường giả mang tới. Nghĩ tới điều này, Hạ Nhất Minh không khỏi kinh hãi. Tiểu gia hỏa kia không ngờ có chủ ý với vật trên người mấy vị kia, điều này chẳng phải tự chuốc phiền phức sao? Hạ Nhất Minh lập tức truyền ý niệm tới bảo trư.
Tiểu tử kia liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh, trong đầu hắn nhất thời vang lên âm thanh bảo trư:
- Ta vừa rồi ngửi thấy mùi Lôi chấn tử.
Hạ Nhất Minh đại chấn, ngay cả với định lực của hắn lúc này cũng không thể áp chế tâm trạng. Lôi chấn tử, đây chính là Thần khí Lôi chấn tử.
Lúc này Lôi điện nắm giữ hai mươi hai khỏa Lôi chấn tử. Nếu có thể kiếm được hai khỏa còn lại, thần khí Lôi chân tử sẽ được tái hiện.
Mơ hồ Hạ Nhất Minh cảm nhận được tia kích động từ Lôi điện truyền tới.
Rất hiển nhiên, Lôi điện vô cùng coi trọng tin tức này.
Trong đôi mắt lóe lên ting quang, Hạ Nhất Minh lập tức quyết định. Không kể Lôi chấn tử trong tay ai, hắn nguyện ý trả giá lớn trao đổi.
- Bảo trư. Lôi chấn tử trong tay ai?
Hạ Nhất Minh dùng ý niệm hỏi lại. Bảo trư chun mũi vài lần, đột nhiên huy động bốn vó chạy ra ngoài. Đồng thời trong đầu Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện vang vọng âm thanh của nó:
- Lôi chấn tử không ở đây. Nó đi ngang qua không trung. Mau đuổi theo.
Hạ Nhất Minh giật mình. Lập tức biết bản thân hắn đã nhầm, thì ra khỏa Lôi chấn tử kia không nằm trên người mấy vị Thần đạo cường giả trong phòng mà được người khác mang qua Hạ gia trang.
Sắc mặt hắn đỏ bừng, lập tức đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Các vị. Tiểu đệ có việc quan trong cần đi gấp. Đã thất lễ. Xin chớ trách.
Lời nói chưa dứt thân thể hắn đã bay ra ngoài.
Lôi điện hí vang, theo sau bay lên không trung.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, thẳng tới lúc này không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Mục bất quá hơi do dự một chút thân thể chớp lên, là người đầu tiên xông ra.
Hạ Nhất Minh là Thiên Trì Tông chủ tương lai, tuyệt đối không thể tổn thương.
Những người còn lại nhìn nhau, cơ hồ đồng thời đuổi theo Hạ Nhất Minh.
Trước mắt bọn họ, Hạ Nhất Minh hóa thành đạo quang mang trắng tựa hồ tùy thời có thể biến mất. Mọi người trong lòng căng thẳng. Nếu cứ thế để hắn vứt lại còn gì thể diện Thần đạo cường giả?
Trong nháy mắt tốc độ mọi người đề thăng cực hạn, gắt gao đuổi theo.
Trong phòng chỉ còn lại duy nhất Thần đạo khôi lỗi lẳng lặng đứng đợi, một mực tuân theo mệnh lệnh Hạ Nhất Minh, thủ hộ Hạ gia trang.

Đọc truyện chữ Full