DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 1161: Thần long truy sát

Một khe hở không gian đột nhiên xuất hiện trên không trung, theo sau người đeo mặt nạ chậm rãi bước ra.
Ánh mắt gã đảo qua dường như tìm kiếm thứ gì, bất quá vẫn không có thu hoạch. Theo sau gã lắc đầu, thân thể hóa thành một đạo quang mang phóng đi. Bất quá khi gã vừa bay không xa, đột nhiên dừng lại.
Gã cứ thế lẳng lặng đứng trên không trung, thân thể trở lên hư vô mờ mịt. Tựa hồ gã đã hoàn toàn dung nhập vào không gian, trực tiếp biến mất.
Thân thể gã cứ thế ẩn hiện di chuyển trên không trung. Nếu để đám người Ngao Mẫn Hành thấy được cảnh này khẳng định vô cùng rung động. Sau một lát gã đột nhiên ngừng lại, khí tức thân thể ban đầu như lục bình biến thành đại thụ.
- Các hạ nếu đã tới sao còn chưa hiện thân.
Âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên.
Hư không xung quanh thân thể gã đột nhiên dao động kỳ dị. Theo sau một đầu Thần long từ không gian dao động đó xuất hiện.
Đây chính là Thần long đám người Ngao Mẫn Hành vừa nhắc tới. Lúc này thân thể nó thu nhỏ lại như nhân loại, bất quá khí tức trên thân thể vẫn vô cùng cường đại khiến người khác không dám coi thường.
- Nếu ngươi biết ta tới sao còn mơ tưởng bỏ chạy?
Thần long trào phúng nói.
Người đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta cùng ngươi từng có giao ước không xâm phạm lẫn nhau. Chẳng lẽ ngươi định hủy giao ước này?
Âm thanh gã vô cùng bình thản, đừng nói gấp gáp cho dù nửa chút biến hóa cũng không xuất hiện. Tựa hồ giao ước này đối phương có tuân thủ hay không, cũng không quan hệ tới gã.
Thần long ngẩng đầu nhìn ra xa, chậm rãi nói:
- Chúng ta quả thật có ước định. Hơn nữa năm ngàn năm qua cho dù ta tiến vào Tử vong chi địa ngươi cũng chưa từng vi phạm ước định này. Điều này khiến ta vô cùng cảm kích cùng kính nể.
Đôi mắt người đeo mặt nạ lóe lên một tia tinh quang, tựa hồ lúc này gã mới bộc lộ khí tức nhân loại.
- Ta biết vì sao ngươi tới. Nhưng Hạ Nhất Minh không phải đệ tử Ngũ Hành Môn, cũng không phải truyền nhân phương Đông. Cho dù ta giết hắn cũng không vi phạm giao ước lúc trước.
Thần long thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa, nó gắt gao nhìn đối phương. Mặc dù bởi mặt nạ ngăn cản không thể thấy rõ diện mạo đối phương nhưng Thần long rõ ràng cảm nhận trên thân thể gã khí tức dao động mãnh liệt. Nhếch miệng trào phúng nói:
- Ngươi sợ hãi. Không ngờ ngươi sợ hãi.
Thân thể người đeo mặt nạ run lên, theo sau phủ nhận:
- Ta không sợ hãi. Chỉ là giữ gìn tôn nghiêm thế giới phương Tây.
Thần long hắc hắc cười lạnh nói:
- Ngươi tự mình ra tay chẳng lẽ đây là tôn nghiêm của ngươi?
- Đông Tây giao chiến công bằng. Ta không cho phép thủ đoạn hèn hạ trong đó.
Người đeo mặt nạ chính khí bừng bừng nói:
- Ngươi nếu đã tới đây hẳn nhìn ra thủ đoạn của bọn họ.
Thân Long trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười, khinh thường nói:
- Không sai. Ta nhìn ra. Nhưng cũng như Mưu Tử Long vừa nói. Nếu nói công bằng quyết đấu, bảo trư cũng có thể tham gia chiến đoàn mới đúng.
Miệng nó giải thích nhưng trong lòng thầm nói, là ta dạy bọn người Hạ Nhất Minh, bất quá không ngờ đám tiểu tử kia áp dụng, thật ngoài dự tính. Âm thanh người đeo mặt nạ mang theo vẻ bất mãn, nói:
- Đây đối với ngươi mà nói là chuyện đúng. Nhưng ta cũng không cho là vậy.
Thần long lầm bầm hồi lâu, tựa hồ bản thân cũng hiểu không thể tự biên tự diễn. Nó khẽ lắc đầu, nói:
- Tốt. Dù sao lúc này quyết đấu đã xong. Chúng ta tranh luận ở nơi này cũng không ý nghĩa.
Nó trợn tròn hai mắt, nói:
- Chỉ cần ngươi nhận lời ta. Sau này không tìm Hạ Nhất Minh gây phiền phức, ta sẽ coi như chưa có chuyện phát sinh, để ngươi rời đi.
Người đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn nó, đột nhiên nói:
- Ngươi tin tưởng ta?
- Đúng vậy.
Thần long không chút do dự nói:
- Khi ta vắng mặt trên thế giới này năm ngàn năm ngươi cũng nghiêm khắc tuân thủ giao ước khi trước. Nếu ngay cả điều này ta cũng không tin ngươi, còn có thể tin tưởng được ai?
Người đeo mặt nạ trầm lặng hồi lâu, rốt cuộc nói:
- Xin lỗi. Ta không thể nhận lời.
Khí thế quanh thân thể Thần long nhất thời mãnh liệt hơn, nó chăm chú nhìn đối phương, sau một lát cười nói:
- Ngươi còn nói không sợ hãi. Hắc hắc. Ngươi cũng không phải đòi lại công đạo mà muốn tiêu diệt mầm họa sau này.
Người đeo mặt nạ khẽ lắc đầu, âm thanh gã lộ ra vẻ cổ quái:
- Ta tin tưởng bản thân không vì sợ hãi. Bất quá ta rất tò mò. Vì sao người tích cực giúp Hạ Nhất Minh như vậy? Hắn cũng không phải đời sau của Ngũ Hành Môn.
Thần long do dự một chút, nói:
- Hắn lúc này đại diện phương Đông giao chiến, ta phải đảm bảo an nguy của hắn.
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của người đeo mặt nạ, Thần long lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần nhận lời yêu cầu của ta, ngươi có thể bình yên rời đi. Hơn nữa ta cam đoan sẽ cố gắng ước thúc Ngũ Hành Môn cùng cường giả phương Đông không xâm lấn lãnh địa Tây phương.
Đôi mắt người đeo mặt nạ ánh lên vẻ cổ quái, gã tựa hồ như đang cân nhắc. Thần long kiên nhẫn cùng đợi, không có ý định thúc ép.
Bất quá sau một lát người đeo mặt nạ lần nữa ngẩng đầu, khi Thân long nhìn ánh mắt gã đã có được đáp án. Nó thở dài thất vọng nói:
- Nếu đây là lựa chọn của ngươi ta không thể làm gì khác hơn đành lưu ngươi ở lại.
- Muốn giữ ta cũng không dễ dàng như vậy.
Âm thanh người đeo mặt na chưa dứt thân thể đã lắc lư. Khi gã bắt đầu động tác này không gian xung quanh tựa hồ xuất hiện biến hóa thần kỳ. Từng cỗ lực lượng quỷ dị phóng thích, không gian trước mặt đồng thời biến hóa.
Một lực lượng chỉ cường giả cấp bậc như bọn họ mới có thể "nhìn" thấy lúc này xuất hiện trong hư không. Mỗi một dao động đều hướng về phía không gian xa xôi.
Nếu đám người Ngao Mẫn Hành cũng có thể tới đây "nhìn" năng lực không gian như vậy, bọn họ sẽ hiểu được vì sao người này thuấn di xa tới vậy.
Đôi mắt Thần long ẩn hiện vẻ giận dữ, tựa hồ sự ngoan cố của đối phương đã chọc giận nó.
Bất quá khi nó muốn ra tay, dị biến xuất hiện.
Thân thể người đeo mặt nạ không ngừng ẩn hiện, mỗi một lần hiện lên không ngờ tạo ra một thân ảnh. Chỉ trong giây lát, trước mặt Thần long đã xuất hiện một đám người đeo mặt nạ. Càng khủng bố hơn, mỗi người đeo mặt nạ này đều tản ra khí tức giống nhau.
Hơn nữa dao động không gian vẫn không ngưng lại, mười người đeo mặt nạ cất bước khiến không gian nổi sóng, tựa hồ tùy thời có thể trực tiếp truyền tống.
- Lực lượng của ta lúc này quả thật thua kém ngươi.
Người đeo mặt nạ nói:
- Nhưng ngươi không nên quên, sau khi Quang minh cùng Hắc ám kết hợp bất kỳ lực lượng nào cũng không thể ngăn cản chúng lẩn trốn.
Thân long phun ra hơi thở nóng rực, trào phúng nói:
- Là thật sao?
- Ngươi có thể thử một lần.
Âm thanh người đeo mặt nạ vừa dứt, mười thân ảnh cùng chớp động. Nếu chỉ bám theo một dao động truy tung, trừ khi Thần long nắm giữ Hóa thân thuật như gã, nếu không chém nó làm hai nửa cũng không cách nào đuổi kịp.
Chỉ là cùng lúc phát động Hóa thân thuật cùng năng lực viễn độn đã là cực hạn của gã lúc này. Bởi không chỉ áp lực lớn, hơn nữa cần rất nhiều thời gian chuẩn bị.
Bởi thế gã nói chuyện hồi lâu với Thần long, chủ yếu chuẩn bị thời gian phát động.
Lúc này hết thảy đúng như kế hoạch của gã. Thần long do dự cho gã thời gian chuẩn bị. Gã cũng tin tưởng bản thân có thể trốn tránh Thần long truy sát, bình an trở về Thần đảo. Bất quá động tác của mười đạo thân ảnh đột nhiên ngưng lại. Bởi dưới chân bọn họ dao động không gian đã biến mất thần kỳ. Theo sau trước mắt bọn họ tối sầm, vĩnh viễn yên lặng trong bóng tối. Một cỗ lực lượng trên thân thể Thần long mãnh liệt tản ra, trong nháy mắt bộc phát.
Lực lượng long trời lở đất bộc phát, tốc độ của nó đã phá hủy dao động không gian, đồng thời lực lượng cường đại cuốn cả mười đạo thân ảnh vào đó.
Không có bất cứ kháng cự, cũng không có bất cứ âm thanh, mười người đeo mặt nạ cứ thế biến mất, ngay cả dấu vết tồn tại cũng không lưu lại.
Sau hồi lâu mảnh Ngũ hành quang mang chói mắt chậm rãi tiêu tán lộ ra thân thể Thần long.
Ánh mắt trào phúng của nó nhìn mảnh hư không phía trước, cười lạnh nói:
- Quang minh cùng Hắc ám lực lượng kết hợp quả thật lẩn trốn rất nhanh, ta cũng không thể ngăn cản. Nhưng ngươi quên một việc. Một khôi lỗi như ngươi sao có thể phát huy lực lượng này tới cực hạn. Hắc hắc... Không có khôi lỗi này, ít nhất có thể vây hãm ngươi trăm năm. Có lẽ khi đó ta đã thành công.
Ngoại hải xa xôi, trên một hòn đảo nhỏ nơi Thánh địa của các sinh vật cường đại nhất đột nhiên vang lên tiếng hống đầy phẫn nộ.
Âm thanh này vang lên từ trung tâm hòn đảo, lực lượng linh hồn dao động mãnh liệt trong nháy mắt lan ra ngàn dặm hải vực.
Vô số sinh vật yếu nhược bạo thể mà chết, cho dù nhỏ yếu cũng không ngoại lệ.
Sau hồi lâu dao động linh hồn kinh khủng kia mới chậm rãi biến mất.

Đọc truyện chữ Full