DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 790: Ta không trách ngươi


- Chẳng lẽ là thật?

Cảm giác quả thực quá mức chân thật, khiến Dương Thiên Lôi kìm lòng không đậu thầm nhủ trong đầu, bỗng nhiên mở mắt, cưỡng chế cho trạng thái tâm lý tỉnh táo trở lại.

- Ách...

Khi thấy bộ ngực bên dưới đôi móng vuốt hèn mọn đang bị mình nhẹ nhàng nhào nặn, Dương Thiên Lôi nhất thời kinh hỉ mở trừng hai mắt, thế nhưng khá đau buồn chính là, hắn còn chưa kịp kinh hỉ được bao lâu thì lại nhận thấy thân thể mềm mại của Huyễn Diệp một lần nữa bắt đầu trở nên cứng rắn.

- Ca ca thân là nam nhân, dùng thuần dương nguyên thủy nhất để kích phát thuần âm trong thân thể của nàng...

Dương Thiên Lôi có được lý giải tương đối tinh thâm đối với những pháp tắc thiên địa như càn khôn âm dương nhất thời suy nghĩ cẩn thận tất cả, không dám có bất kỳ chút do dự nào, một lần nữa bò lên thân thể mềm mại của Huyễn Diệp nhanh chóng thao tác, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, khúc nhạc dạo vừa rồi liền trở nên uổng phí.

Bất quá lần này Dương Thiên Lôi cũng không cần phải tưởng tượng ra cảnh mây mưa trong đầu nữa.

Bởi vì Dương Thiên Lôi ngừng lại nên đôi môi Huyễn Diệp đã trở nên cứng rắn, cuối cùng bằng những nụ hôn nóng bỏng của hắn cũng đã mở ra một lần nữa,

Cái lưỡi thơm tho mềm mại bởi vì ảnh hưởng của cấm chế cực dương nên nóng bỏng dị thường, tư vị như vậy cũng là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi được nếm, tuy rằng Huyễn Diệp không hề đáp lại chút nào nhưng cũng không hề có bất kỳ phản kháng, ngược lại khiến cho Dương Thiên Lôi có một loại cảm giác khác thường.

Dương Thiên Lôi càng lúc càng thành thạo, cuối cùng đôi chân khép chặt của Huyễn Diệp cũng bị hắn tách ra thành công, cùng lúc đó, đôi tay hèn mọn của Dương Thiên Lôi cũng đã đặt lên khu rừng rậm rạp đen kịt bên dưới, nhẹ nhàng vuốt ve sờ nắn...

- Huyễn Diệp, đây là vì cứu nàng, hi vọng khi nàng tỉnh dậy chớ có trách ta...

Khi thấy thời cơ đã chín muồi, Dương Thiên Lôi rời khỏi đôi môi tuy đã mềm mại nhưng vẫn đen kịt của Huyễn Diệp, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói. Vừa nói, cái eo của hắn cũng cong lên, thần thương từ lâu đã thẳng đứng hùng dũng rốt cuộc cũng bước lên hành trình tiến vào đào nguyên sâu thẳm.

Dương Thiên Lôi hiểu rõ, chỉ khi nào chân chính âm dương giao hòa cùng với Huyễn Diệp mới có thể phá vỡ cấm chế của nàng, bằng không, chỉ cần hắn dừng lại một chút thì Huyễn Diệp cũng sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu. Căn bản chỉ là công cốc.

Từ từ tiếp cận, từ từ tìm kiếm cánh cửa ngọc, từ từ chậm rãi đâm vào...

Cảm giác bao dung, xiết chặt, mềm mại mà nóng rực khiến Dương Thiên Lôi hưng phấn tới cực điểm. Loại cảm giác này phi thường đặc biệt, không chỉ bởi vì xiết chặt, mà còn bởi vì sự nóng bỏng vượt xa gấp trăm nghìn lần nhiệt độ bình thường của cơ thể, căn bản Dương Thiên Lôi chưa từng gặp phải. Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, loại nóng bỏng tới trình độ này, nếu như gặp phải người thường mà nói, cho dù là gậy sắt cũng phải cháy thành tro. Nhưng đối với hắn thì lại là một loại thoải mái vô tận.

Rốt cục, khi Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xông phá qua một tầng màng mỏng, phát ra một tiếng gầm trầm thấp, giờ khắc này hắn biết, về sau nữ nhân của hắn lại nhiều thêm một người.

Huyễn Diệp, đã thực sự trở thành nữ nhân của hắn.

Mặc dù Huyễn Diệp có lẽ không hề biết, nhưng cũng giống như lời Dương Thiên Lôi đã nói với Đoạn Ngọc Nhan, hắn không phải là người tùy tiện, có thể khiến cho hắn cởi quần ra, đến khi mặc quần vào, hắn tuyệt đối sẽ có trách nhiệm.

Những rung động nguyên thủy nhất, tấu lên một giai điệu tràn ngập kiều diễm, bên trong không gian phong ấn đầy sương khói, xuân ý nhộn nhạo, xuân sắc vô biên...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Thiên Lôi từ ôn nhu đến cuồng dã, Huyễn Diệp vẫn chịu đựng bị động, không có bất kỳ động tác hưởng ứng nào, rốt cục ngay vào lúc Dương Thiên Lôi sắp phun trào, thân thể của nàng đã bắt đầu có chút phản ứng vô cùng yếu ớt...

Nửa canh giờ sau, trong thời gian này vẫn liên tục duy trì như trước, phản ứng của Huyễn Diệp cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi sớm đã đạt được tới đỉnh phong, nhưng chỉ có thể bằng vào lực khống chế cường hãn, bảo trì kim thương không gục, bởi vì Dương Thiên Lôi hiểu rõ, muốn chân chính âm dương giao hòa, chỉ có khiến cho Huyễn Diệp cũng phải đạt được tới đỉnh phong, mới có thể phá vỡ hoàn toàn cấm chế.

Hai canh giờ, ba canh giờ...

Dương Thiên Lôi kích tình dâng trào, nhưng vẫn như máy móc, lặp đi lặp lại động tác nguyên thủy nhất, mặc dù cường hãn như hắn cũng đã cảm thấy một tia nguy hiểm, bởi vì nếu cứ tác nghiệp thời gian dài như vậy, hắn đã bắt đầu có phần không khống chế được tâm tình của bản thân! Đương nhiên điều này cùng với trạng thái đặc biệt của Huyễn Diệp có quan hệ rất lớn.

May mắn là, phản ứng thân thể của Huyễn Diệp cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt!

Chịu đựng, không ngừng chịu đựng!

Tốc độ, không ngừng tăng tốc!

Rốt cục sau ba canh giờ rưỡi, thân thể Huyễn Diệp bỗng nhiên run rẩy mãnh liệt, giờ khắc này, Dương Thiên Lôi không còn bất kỳ do dự nào nữa, đột ngột tăng tốc độ lên đến cực hạn, đồng thời gào lên một tiếng như thú điên động dục, phun trào ra như núi lửa âm ỉ vạn năm!

Ầm ầm ầm...

Rắc rắc rắc rắc....

Trong đầu Huyễn Diệp cùng với thân thể nàng cùng lúc phát ra hai loại âm thanh khác nhau, màu sắc cơ thể biến đổi với tốc độ kinh người, cùng lúc đó, lạc ấn linh hồn, tâm thần, pháp lực của nàng phảng phất như xông ra khỏi lồng giam, trong nháy mắt liền khôi phục lại tri giác, một lần nữa nắm giữ được thân thể của mình.

Giờ khắc này, Huyễn Diệp bỗng nhiên mở mắt, kinh hãi không gì sánh được, bởi vì nàng cảm nhận được dưới hạ thể mình truyền đến một cảm giác căng phồng chật chội, đồng thời cũng cảm giác được một thân thể đang đè lên người mình.

- A a a a a....

Ngay khi nhìn rõ được thân thể trên người mình chính là Dương Thiên Lôi, Huyễn Diệp phát ra một tiếng hét chói tai kinh thiên động địa, nhưng khi mới hét được phân nửa, đôi môi yêu kiều của nàng đã bị Dương Thiên Lôi lấy miệng che lại, cùng lúc đó thân thể cường tráng của Dương Thiên Lôi đã gắt gao ôm chặt lấy nàng.

- Huyễn Diệp, nàng đừng kích động vội, hãy nghe ta nói xong đã!

Thanh âm Dương Thiên Lôi vang vọng trong đầu Huyễn Diệp, Dương Thiên Lôi đã từng bị Đoạn Ngọc Nhan đánh bay đi một lần, cũng không muốn lại bị Huyễn Diệp đập cho một lần nữa. Bởi vì Dương Thiên Lôi hiểu rõ, ít nhất là Đoạn Ngọc Nhan cũng biết vì sao mình lại làm vậy, nhưng Huyễn Diệp lại không biết, nếu như Huyễn Diệp trong cơn đau khổ coi mình trở thành một tên sắc lang cưỡng hiếp nàng, vậy chỉ sợ hắn cũng sẽ đau đớn đến cực điểm.

Ngược lại là Dương Thiên Lôi đã đánh giá thấp uy lực thần thương của mình, dưới tràng cảnh kiều diễm như vậy, nếu như Huyễn Diệp còn có thể hành động được mới là lạ.

Dương Thiên Lôi mặc kệ Huyễn Diệp nghĩ như thế nào, một mạch kể lại tình huống từ khi tìm được nàng rồi lại phải "cứu vớt" nàng ra sao.

Từ đầu đến cuối, Huyễn Diệp ngoại trừ một chút giãy dụa yếu ớt vô lực lúc đầu ra, sau đó liền mở lớn đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Dương Thiên Lôi.

Thần tình kia, phảng phất tựa như không hề nghe thấy Dương Thiên Lôi nói, gần như ngây dại....

Nước mắt đảo quanh đôi mắt trong veo, từ khóe mắt chảy ra, ở trên gương mặt xinh đẹp vẽ nên một vệt lệ ngấn thật dài...

- Huyễn Diệp, nàng có nghe thấy lời ta nói không?

Dương Thiên Lôi vô cùng bối rối lên tiếng.

Loại tình huống này, tựa hồ hắn đã sớm lường trước, nhưng không ngờ rằng Huyễn Diệp lại sẽ khổ sở như vậy, đả kích lớn như vậy. Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt trong veo kia ngây dại, tựa như tinh thần tan vỡ, Dương Thiên Lôi lại càng trở nên bối rối.

Sau khi sức lực trên người Dương Thiên Lôi biến mất, Huyễn Diệp không nói một lời, vươn tay nhẹ nhàng đẩy thân thể Dương Thiên Lôi ra.

- Xin lỗi, ta làm như vậy... Thật sự là không còn biện pháp nào khác...

Dương Thiên Lôi lặp lại một lần nữa, vừa nói vừa rút ra khỏi thân thể Huyễn Diệp.

Thần tình Huyễn Diệp lại không hề có chút biến hóa nào, sau khi Dương Thiên Lôi hoàn toàn rút thần thương của mình ra, vẫn nằm im trên mặt đất như trước không hề nhúc nhích, ngây ngốc chăm chăm nhìn Dương Thiên Lôi.

Nhìn thấy ánh mắt trong veo của Huyễn Diệp ngây dại phảng phất như không hề có chút tình cảm nào, lúc này Dương Thiên Lôi thà rằng để Huyễn Diệp phẫn nộ mà đánh đập bản thân còn hơn là phải thấy kết quả như vậy.

- Nàng... mặc y phục vào đi...

Dương Thiên Lôi vô cùng cẩn thận nói.

Thế nhưng, khiến Dương Thiên Lôi không ngờ tới là, vào lúc này Huyễn Diệp rốt cục cũng có phản ứng, bỗng nhiên quay mặt sang một bên, thân thể cuộn tròn, hai tay che mặt, bắt đầu nức nở.

- Hu hu hu.

Thấy một màn như vậy, nhất thời Dương Thiên Lôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi, khóc được là tốt rồi, chí ít chứng minh tâm tình nàng chưa bị sụp đổ.

- Huyễn Diệp... đừng khóc, nàng yên tâm, nhất định ta sẽ đối tốt với nàng. Kỳ thực, tuy rằng phải dùng phương thức này mới có thể cứu được nàng, nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta liền đã yêu thích...

Dương Thiên Lôi ôn nhu an ủi, mặc dù bản thân mình còn cảm thấy lời này quá buồn nôn, cũng chẳng hề có chút lực sát thương nào, nhưng ca ca này thực sự đã quẫn bách không tìm ra bất kỳ lời nào để an ủi Huyễn Diệp nữa.

- Ta tin rằng, đây chính là nhất kiến chung tình! Ta không biết cảm giác của nàng như thế nào, nhưng ngay trong giây phút ta nhìn thấy được ánh mắt trong veo của nàng, sâu trong nội tâm ta liền dâng lên một cảm giác kỳ dị, trong nháy mắt đó, linh hồn ta dường như đã rời khỏi thân thể, hết thảy mọi thứ trên thế giới đều biến mất trước mắt ta, chỉ còn lại mình nàng! Ta không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, nhưng có một điều ta biết, nàng chính là nữ nhân trong mộng mà ta tìm kiếm bấy lâu nay... Trong khoảnh khắc, ta liền quyết định, bất kể thế nào ta cũng phải đoạt được nàng...

Bắt đầu mở rộng câu chuyện, Dương Thiên Lôi cũng không quản là có buồn nôn hay không, mặc kệ thật giả, dù sao ca ca cũng là một nhân vật, âm thanh trở nên chân thành tha thiết không gì sánh được, phảng phất tựa như lời nói phát ra từ tận phế phủ, không vương chút giả tạo nào.

- Chẳng qua khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta lại biết bản thân mình căn bản không xứng với nàng. Nàng là bát trọng thiên, lại là đệ tử thân truyền của Vân Mộng Tiên Tử, mà chỉ là một tu luyện giả cấp thấp nhị trọng thiên, càng không có thân phận rạng rỡ, cho nên ta cũng không hề có bất kỳ biểu hiện gì, ta muốn chờ đến khi ta trở nên đủ cường đại, sẽ trở lại tìm nàng... chẳng qua, không nghĩ tới Thiên Hỏa Tiên Lô lại một làn nữa gắn kết chúng ta lại với nhau, càng không nghĩ tới, cấm chế của Thiên Hỏa Tiên Lô lại sẽ phong ấn nàng, hơn nữa biện pháp duy nhất để cứu lại chính là cách này... Ta biết, khi nàng không hề có ý thức, không có sự đồng ý của nàng mà đã làm như vậy, thực sự chính là khinh nhờn nàng, nhưng ta vẫn phải làm, bằng không nàng sẽ gặp nguy hiểm...

Dương Thiên Lôi nói đến đoạn này, hơi ngừng lại, tiếp theo lại rất chân tình nói tiếp:

- Ta biết, khi nàng tỉnh lại nhất định sẽ khổ sở, nhưng nếu như phải lựa chọn lại một lần nữa, ta vẫn phải làm vậy, ta không thể trơ mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn được...

- Đừng nói nữa...

Khiến Dương Thiên Lôi không nghĩ tới chính là, Huyễn Diệp đang nức nở dĩ nhiên lại lên tiếng, ánh mắt trong veo còn vương theo dòng nước mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

- Không phải ta trách ngươi!

Đọc truyện chữ Full