DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 866: Mặc ta du, Lục Áp!


Tích tích tích tích tích….

Thời điểm Dương Thiên Lôi double-click vào hình ảnh của Lý Tuyết, thanh âm vẫn liên tiếp vang lên không ngừng, những tin nhắn khác nhau dựa theo trình tự trước sau không ngừng lóe lên, cuối cùng dừng lại tại một bức cảnh, thanh âm báo tin rốt cuộc dừng lại.

Mà Dương Thiên Lôi nhìn chằm vào khung đối thoại của Lý Tuyết, lại thở ra một hơi thật dài, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khổ.

Khung đối thoại hiện lên nội dung nói chuyện phiếm đối với Dương Thiên Lôi mà nói vô cùng quen thuộc, từ cuộc nói chuyện phiếm đầu tiên khi add nick của Lý Tuyết, cho mãi tới khi nội dung hai người nói chuyện lần cuối cùng, tất cả đều rõ ràng.

QQ của hắn cũng giống như hắn, chịu tải tất cả ký ức đã từng có, đến từ quá quá, hoặc là đến từ tương lai, vô cùng phức tạp!

Dương Thiên Lôi không thể lý giải được loại huyền ảo như thế này, cũng giống như hắn không thể nói rõ được vì sao từ nhỏ Liễu Diệc Nhi đã mơ thấy mình là Lăng Hi.

Điểm mở hình ảnh không ngừng lóe ra, nhìn nội dung quen thuộc không gì sánh được, để Dương Thiên Lôi cảm thấy có chút xấu hổ, chính mình "trước kia" quả thực không tốt tới cảnh giới trâu bò.

"QQ đến từ tương lai, vậy những bạn tốt trong danh sách là hiện tại hay tương lai?"

Trong lòng Dương Thiên Lôi bỗng nhiên lộp bộp một cái, nghĩ tới một vấn đề tràn ngập mơ hồ này, vội vàng kéo lại danh sách bạn tốt, chỉ bất quá, mỗi một người đều là màu xám.

Dương Thiên Lôi nhíu mày, bỗng nhiên dứng dậy, lần thứ bước tới phòng tắm, nói:

- Tuyết tỷ, chị có lập nick QQ hay không?

- QQ? Không có a, làm sao vậy?

- Không có gì, tùy tiện hỏi mà thôi!

Dương Thiên Lôi nói.

- Em muốn lập sao? Cũng giúp chị lập một cái đi, dù sao hiện tại chúng ta lúc nào cũng có thể lên mạng rồi.

Lý Tuyết nói.

- Được.

Dương Thiên Lôi lên tiếng, nhanh chóng trở lại trước máy tính, lần thứ hai kích mở địa chỉ nick Lý Tuyết, tùy tiện gõ vài chữ. Sau một lát, hệ thông gửi lại tin "gửi thất bại". Thế nhưng Dương Thiên Lôi xác nhận, truyenfull.vn là bình thường, vậy chỉ còn một khả năng, nick QQ của Lý Tuyết không tồn tại. Quả nhiên tra trong danh sách bạn tốt các nick khác nhau cũng có kết quả như vậy.

Liên tục tra tìm mấy nick trong danh sách bạn tốt, có tồn tại, cũng có không tồn tại, nhưng dù là tồn tại hay không tồn tại đều một màu xám, điều này chứng minh chỉ có QQ của Dương Thiên Lôi là có chuyện, mà của người khác hoàn toàn bình thường.

Tích tích tích…

Ngay lúc Dương Thiên Lôi muốn tắt QQ hèn mọn vô cùng này, định vĩnh viễn không đăng nhập lại, để Dương Thiên Lôi ngạc nhiên chính là, trong danh sách bạn tốt dĩ nhiên có một nick lóe sáng.

Nick name: Mặc Ta Du!

Mặc Ta Du, đây chính là bạn bè nam tính duy nhất trong danh sách bạn tốt của Dương Thiên Lôi, là bạn bè nam tính ngưu tâm ngưu, mã tầm mã nhất, "tải xuống thần khí" cũng là từ trong tay người này thu được. Dương Thiên Lôi ngẫu nhiên làm quen với người này trong một bài post, hắn có "tải xuống thần khí", muốn nói chuyện qua QQ, Dương Thiên Lôi ôm tâm tính muốn thử, không ngờ thực sự có, hơn nữa tương đối trâu bò, người này có một số phương viện có thể nói là cấp bậc chuyên gia, không chỗ nào không tinh. Nói theo một phương diện nào đó, Dương Thiên Lôi hèn mọn trước kia hấp thụ hai thành ảnh hưởng từ người này.

Nhưng Mặc Ta Dù là hơn một năm sau khi Tuyết tỷ gặp chuyện Dương Thiên Lôi mới quen biết, vì sao lúc này có khả năng có QQ của chính mình, còn gửi tin tức tới đây.

Thần tinh vừa mới thư giãn của Dương Thiên Lôi căng cứng một lần nữa, dùng tốc độ nhanh nhất kích mở cửa sổ đối thoại với nick QQ Mặc Ta Du.

- Đã trở về?

Ba chữ vô cùng đơn giản khiến trong lòng Dương Thiên Lôi nhảy lên mãnh liệt.

- Cậu là ai?

Đủ mười phút đồng hồ sau Dương Thiên Lôi mới hồi phục hỏi.

- Ha ha, dùng thời gian hai năm để dạy cậu "phong lưu nhưng không hạ lưu, đa tình nhưng không lạm tình", loại "đào hoa đại vận" này khắc sâu vào mệnh lý, lại để âm dương niết bàn vào linh hồn cậu, câu đoán xem tôi là ai?

Nhìn thấy đoạn tin tức hiện lên trên màn hình, giờ khắc này Dương Thiên Lôi còn khiếp sợ hơn rất nhiều so với bị cửu thiên thần lôi đánh trúng.

- Ngươi là ai? Rốt cuộc là ai?

Dương Thiên Lôi lướt cực nhanh trên bàn phím.

Đoán? Đoán cái con mẹ nó, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, nếu như lúc này đối phương ở trước mặt chính mình thì đã sớm bị siết cổ ép hỏi rồi. Chỉ một câu nói ngắn ngủi, giống như thể hồ quán đỉnh, để Dương Thiên Lôi hiểu được rất nhiều rất nhiều!

Bàn tay số mệnh, cái gì là bàn tay số mệnh? Người bạn Dương Thiên Lôi vốn tưởng là quen biết nửa đường dĩ nhiên chính là "bàn tay số mệnh" thao túng tất cả mọi chuyện.

Phong lưu nhưng không hạ lưu, đa tình nhưng không lạm tình, chính là nguyên tắc hắn thủy chung quán thâu vào linh hồn của chính mình.

Người có thể xấu, nhưng không thể xấu tới tận xương cốt, cũng là nguyên tắc hắn quán thấu cho chính mình. Trong "tải xuống thần khí", vô số ngôi sao điện ảnh các loại có thể triệt để kích phát dục vọng của chính mình, vô số chiêu thức vô cùng lợi hại, đã sớm thâm căn cố đế trong đầu Dương Thiên Lôi, hắn nào từng nghĩ tới, những điều này có liên quan gì tới Âm Dương Niết Bàn kinh, thế nhưng giờ khắc này, khi những hình ảnh hiện lên trong đầu chính mình vô cùng rõ ràng, vì sao công phu tà ác của Thiên Âm Tán Nhân lại được chính mình hấp thu một cách đơn giản, vì sao năm đó Tiêu Như Mộng lại làm chính mình cảm giác trong Âm Dương Niết Bàn kinh có một loại công phu tà ác, mà "đào hoa đại vận" theo như lời hắn nói, căn bản Dương Thiên Lôi không cần suy nghĩ nhiều liền biết được là sự thực.

Tam Thập Tam Thiên, tất cả nữ nhân hắn gặp, chỉ cần hắn nguyện ý, có người nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Không nói tới chính mình tại thời điểm mười một tuổi đã khiến Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi ái mộ, ngay cả Tiêu Như Mộng một lòng chỉ có hận thù, dựa vào thôn phệ tu vi của nam nhân để tăng cường tu vi cũng không thể hạ thủ đối với chính mình, thậm chí buông tha muôn đời luân hồi, cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của chính mình!

Vu Thanh Nhã, Bách Lý Thiên Thiên, Lâm Tâm Di, tới Phong Linh Nhi, Phạm Linh Nhi, cuối cùng là Đoạn Ngọc Nhan, Huyễn Diệp… Có người nào không phải như vậy?

- Ha ha, rất tức giận? Bình tĩnh, bình tĩnh…

- Ngay cả số phận cũng có thể điều khiển, ngươi bảo lão tử bình tĩnh?

- Điều khiển số phận? Không ai có thể điều khiển được số mệnh, không phải là ta điểu khiển, mà là trước khi bị phong ấn, trong lạc ấn linh hồn, dung nhập vào ý niệm muốn thay đổi quỹ tích vận mệnh, quá trình và kết cục chân chính, ta căn bản không thể điều khiển được. Tuy rằng ta vì tiên ban và chính mình, nhưng là không giúp ngươi ta cũng không làm như vậy, không biết năm nào tháng nào ngươi mới có thể có linh trí, đương nhiên, ta cũng không cần làm như vậy, phong ấn thiên ma sợ rằng chưa bị phá vỏ, thế giới hỗn độn đã bị chúng chiếm lĩnh, khi đó, sợ rằng người chỉ có kết cục bị luyện hóa thành pháp bảo bản mệnh… Trừ phi sư phụ lão nhân gia người trở về đúng lúc…

- Rốt cuộc là cái gì? Ta là ai? Ta là cái gì?

- Ngươi là tồn tại độc nhất vô nhị, cụ thể là cái gì, chờ khi cởi ra phong ấn thiên ma, trọng tổ tiên ban, tự nhiên sẽ hiểu rõ.

- Dựa vào cái gì muốn ta thay ngươi làm việc?

- Hoa Hạ có một câu nói, thiên hạ hưng vong. Hỗn Độn đại thế giới bị hủy diệt, đâu chỉ dừng lại ở mức thiên hạ hưng vong? Ngươi đang ở trong Hỗn Độn đại thế giới, bản thân phải có trách nhiệm. Không phải làm việc cho ta, mà là vì vô số vũ trụ, vô số sinh linh, bao gồm cả chính ngươi, nữ nhân của ngươi, thân nhân của ngươi!

Dương Thiên Lôi nhìn nội trong trong cửa sổ nói chuyện, tâm tình phập phồng bất định. Linh trí, dựa theo cách nói của Mặc Ta Du, hắn nguyên bản là một tồn tại ngay cả linh trí cũng không sinh ra, còn có nữ nhân, thân nhân? Thế nhưng, Dương Thiên Lôi không thể dùng vấn đề này phản bác. Dù sao, so sánh với thanh tỉnh và hỗn độn, hắn tình nguyện thanh tỉnh hơn, dù cho thống khổ cũng không nguyện hỗn độn vô tri, so với một khối đá không có sinh mệnh, không có ý thức nào khác gì nhau?

Hít vào một hơi thật sâu, Dương Thiên Lôi đánh chữ một lần nữa:

- Nói cho ta biết, ngươi là ai?

- Tu hành đắc đạo hỗn nguyên sơ, không đi bàn đào xan thọ dược, không đi Huyền Đô bái lão quân, không đi Ngọc Hư Môn, hải đảo bồng lai tùy ý nhạc, tam sơn ngũ nhạc mặc ta du! Bàn đạo, Lục Áp!

- Lục Áo? Lục Áp đạo quân?

- Đúng vậy!

Tuy rằng Dương Thiên Lôi đã sớm nghĩ người này là một tồn tại cực kỳ trâu bò, nhưng không hề nghĩ tới dĩ nhiên là Lục Áp.

Lục Áp, vượt ra khỏi tam giới, ngũ hành, thượng không triêu hỏa vân tam thánh hoàng, trung không đê rý tới Dao Trì và Thiên Đế. Không ở trong tam giáo, không nằm trong cực ngạc địa ngục. Không theo nhân vương quản, tiêu diêu tự tại mặcta du, thánh tiên tán tu tự tự tại tại.

Trách không được QQ của hắn lại tên là Mặc Ta Du!

Thời điểm Tam Thập Tam Thiên, thái thượng lão quân cũng đừng nói qua với Dương Thiên Lôi, hán khả năng có điểm quan hệ với Lục Áp.

Năm đó hạo kiếp tiên giới diễn ra, thẳng cho tới khi đánh một trận cuối cùng, Lục Áp thần long thấy đầu không thấy đuôi mới trở về, cũng lấy Huyền Minh Khí thi triển thần thông vô thượng liên hợp với Huyền Thanh Khí của Hồng Quân lão tổ, Huyền Linh Khí của Bàn Cổ tổ sư, Huyền Không Khí của Nữ Oa nương nương. Tứ khí hợp nhất, điều động pháp lực thần niệm tất cả cao thủ hòa hợp một lò, mới đồng quy vu tận với quân đoàn yêu nghiệt. Theo như lời Thái Thượng lão quân, lúc đó thần kích của đám người Lục Áp bị phong ấn tại Địa Cầu.

- Không phải ngươi bị phong ấn rồi sao?

Dương Thiên Lôi hỏi.

- Không sai. Ta hiện tại chỉ là một tia ý niệm năm đó thiết hạ mà thôi, vẫn chờ linh trí của ngươi viên mãn, tiến hóa thành người mới dẫn đạo ngươi mở ra phong ấn của ta, liên hợp với thần niệm pháp lực của hai vị sư huynh cùng với sư tỷ, còn có chúng tiên ban, cô đọng ra Huyền Huyền chi môn, bước vào Tam Thập Tam Thiên!

- Tam Thập Tam Thiên là ngươi cô đọng ra?

- Không phải một mình ta. Là ta liên hợp với sư huynh và sư tỷ cùng nhau, Huyền Thiên Chân Kinh ngươi thu được cũng chính là thần thông pháp tắc chí cao của chúng ta dung hợp lại, cỗ năng lượng thần bí trong cơ thể ngươi là Thanh Linh Không Minh, bốn loại huyền khí của chúng ta dung hợp.

- Vậy vì sao ta lại trở về quá khứ?

- Những điều này chờ khi tu vi của ngươi tới rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

- Liễu Diệc Nhi và Lăng Hi là chuyện gì xảy ra?

- Cùng một đáp án.

- Hiện tại ta nên làm như thế nào?

- Đây là điều ta muốn nói với ngươi. Lấy thân thể phàm nhân, chân ngã bản thân, tùy tâm tùy cảnh, tôi luận một lần nữa. Chờ khi phân nửa lạc ấn linh hồn ẩn chứa lực lượng linh hồn và vũ trụ hình thứ ban đầu cùng với phân nửa kia đạt được cân đối sẽ hợp nhất một cách chân chính! Ngươi càng vận dụng năng lực nhiều hơn, tôi luyện đối với lạc ấn linh hồn càng thiếu, kỳ thực so với hóa phàm không khác biệt nhiều, vì vậy, không đến lúc vạn bất đắc dĩ tốt nhất không nên dùng lực lượng của ngươi! Ta nghĩ trong khoảng thời gian này ngươi hẳn là đã có lĩnh ngộ rồi, sứ mệnh của ta đã hoàn thành, mệt chết đi, hi vọng ngươi có thể sớm hoàn chỉnh một chút…

- Có ý tứ gì? Ta không hoàn chỉnh?

- Năm đó ngươi bị phân thành hai, ngươi tại Tam Thập Tam Thiên và ngươi tại Địa Cầu. Được rồi, tạm thời ta không gặp ngươi nữa, cơ duyên tới rồi, tự nhiên tái kiến…

Đọc truyện chữ Full