DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 921: Đừng ra vẻ trước mặt "Thiên Lôi"!


Dương Vĩ Hoa với thân hình cao lớn cường tráng, thấy một màn như vậy, lập tức giống như một bức tường, như tia chớp bám sát Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi cũng không có nhanh chóng di chuyển, khi cách vạch ba điểm khoảng hai thước liền ngừng lại, tùy ý biến hóa vị trí.

Nhưng Dương Vĩ Hoa lại bày sẵn trận thế, không để cho Dương Thiên Lôi có cơ hội cầm bóng.

Cho dù Dương Thiên Lôi chưa từng tấn công, nhưng có thể luyện phòng thủ đến cảnh giới như thế, tự nhiên khả năng tấn công không quá kém.

Mà tranh chấp kịch liệt giữa đám người Lý Ngọc lúc này mới bắt đầu, làm cho toàn bộ người xem cảm thấy được khói thuốc súng dày đặc.

Phải biết rằng, cách phòng thủ dán mắt vào đối phương cũng không hề kỳ quái, tuy rằng hao phí thể lực, nhưng tương đối mà nói lại càng dễ nắm bắt hơn, dù sao, phối hợp phòng ngự rất dễ dàng xuất hiện lỗ hổng. Nhưng, ngoại trừ hai người Dương Thiên Lôi va Dương Vĩ Hoa tương đối "ôn nhu" ra, mọi người xung quanh được khán giải cổ vũ cuồng nhiệt đến mức hoàn toàn như là đến thời khắc cuối cùng của trận đấu...

Dưới sự kèm sát của hậu vệ đối phương, Dương Thiên Lôi hoàn toàn không thể tìm thấy cơ hội đón bóng. Đám người Lý Ngọc muốn tiếp ứng cũng bị bám sít sao.

Khi thời gian giữ bóng chỉ còn hai giây, hậu vệ kiểm soát bóng đồng đội nhìn thấy Dương Thiên Lôi làm động tác chỉ tay lên trời, tuy rằng biết rõ Dương Thiên Lôi bị cầu thủ cực mạnh của đối phương là Dương Vĩ Hoa kèm sát, nhưng cũng bất chấp tất cả, nếu không hoàn thành lần tấn công này thì cũng sẽ mất bóng vì quá giờ cho phép.

Vút một cái, bóng rổ bay cao về phía Dương Thiên Lôi va Dương Vĩ Hoa, Dương Vĩ Hoa như tia chớp boxout, lập tức nhảy lên.

(Boxout: là một tiếng lóng chỉ động tác phong tỏa đối phương, không cho đối phương bật lên hoặc vào khu vực cấm địa để tranh bóng bật bảng)

Với ưu thế chiều cao, thành công boxout, cộng thêm lực bật nhảy kinh người, Dương Vĩ Hoa đã chắc chắn cho rằng quả bóng sẽ thành công rơi vào trong tay hắn. Tuy nhiên, mắt thấy quả bóng sắp rơi vào trong tay thì "ba" một tiếng, bị hai cánh tay nhô ra trên đầu hắn gắp đi.

Ầm!

Pha bóng này trực tiếp làm cả sân bóng nổ tung, không ai nghĩ rằng lực bật nhảy của Dương Thiên Lôi lại kinh người đến tình trạng như thế.

Trong nháy mắt này, Dương Vĩ Hoa với phản ứng cực nhanh, sau khi hạ xuống liền lập tức xoay người boxout. Chỗ này là bên ngoài vạch ba điểm, hắn hoàn toàn kịp ngăn cản Dương Thiên Lôi.

Tuy nhiên...

Làm cho mọi người không nghĩ tới chính là, sau khi Dương Thiên Lôi cướp được bóng trên đỉnh đầu của Dương Vĩ Hoa xong, hai chân lại duỗi thẳng ném bóng, khiến cho quả bóng xoay tròn vẽ một vòng cung tuyệt đẹp, từ đầu ngón tay bay ra.

Xoạch!

Một âm thanh êm tai tuyệt vời vang lên theo quả bóng lọt vào lưới!

Ba điểm!

Pha ném bóng như mơ!

- Dương đại hiệp! Dương đại hiệp!

Trong phút chốc tiếng hoan hô tuôn ra trào dâng như sấm dậy, vô số nữ sinh đều hét toáng lên, đẹp trai, lạnh lùng tới trình độ không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù đã xem rất nhiều trận cầu đỉnh cao của NBA, cho dù là các huấn luyện viên có thâm niên mấy năm trong nghề, cho dù là người hâm mộ khó tính nhất, giờ phút này đều có cảm giác muốn rớt con mắt.

Lực bật nhảy này là gì? Độ chính xác này là gì? Không ai hoài nghi Dương Thiên Lôi lừa bịp, bởi vì tư thể ném bóng của hắn thật sự quá tiêu sái, quá hoàn mỹ.

Tuy nhiên, ngay khi đám người Lý Ngọc còn đang đắm chìm trong hưng phấn, ba gã tuyển thủ hiệu đội Dương Vĩ Hoa, liền như tia chớp bắt đầu tấn công. Trái bóng như đi vào chốn không người, ở trong tay ba người không ngừng bay lượn, ba người họ không cần nhìn đối phương, lợi dụng sự phối hợp lưu loát đến cực điểm, trực tiếp xâm nhập vào vòng cấm.

Rất hiển nhiên, lộ tuyến phối hợp tấn công của ba người đã luyện tập đến trình độ lô hỏa thuần thanh, khi bóng rổ còn trên không trung, Dương Vĩ Hoa liền trực tiếp bay lên trời, mạnh mẽ úp rổ một cái "oành".

Đồng dạng dẫn đến từng hồi cổ vũ.

Sau khi Dương Vĩ Hoa ghi điểm đi ngang qua Dương Thiên Lôi thì đột nhiên ngừng lại, tràn ngập khiêu khích với Dương Thiên Lôi làm động tác ngón cái chỉ xuống, thấp giọng nói:

- Bản nhân đột nhiên có hứng thú với Tống Hiểu Phân, lấy trận đấu này định thắng thua không? Thua rời đi!

Vốn Dương Thiên Lôi ôm tâm tình chơi đùa, bị buộc phải khoe khoang cũng thì thôi, nhưng nghe được lời nói của Dương Vĩ Hoa, tức thì anh bạn này liền nổi giận.

- Hừ, nếu mày thua thì sao?

- Từ nay về sau không chơi bóng rổ nữa!

- Mày không chơi bóng rổ liên quan quái gì đến lão tử?

Khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra nụ cười tà ác, đồng dạng tràn ngập khinh thường nói.

- Vậy mày muốn thế nào?

- Đứng ở giữa sân kêu bốn tiếng tôi là đồ ngu! Phải lớn tiếng, rồi tát vào mặt mình ba cái, phải dùng lực. Thế nào?

- Mày?

Nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, vẻ mặt Dương Vĩ Hoa tức thì trở nên âm tàn, hơi ngừng lại một chút rồi nói:

- Được! Mày thua cũng làm như vậy chứ?

- Mày bị ngu bẩm sinh hay phải luyện tập đấy! Không nhìn thấy lão tử và Tống Hiểu Phân là một đôi sao? Lão tử thua rời đi còn chưa đủ sao?

Dương Thiên Lô như đang nhìn thằng ngu, nói.

- Được, đây là chính mồm mày nói nhá!

Bộ dáng đối chọi gay gắt của hai người, tuy rằng khán giả trên khán đài cũng không nghe được hai người nói cái gì, nhưng các thành viên ở gần đó lại nghe thấy hết.

Không người nào của hai phe không cảm thấy kinh ngạc. Ông trời ơi, hai gia hỏa này cũng quá độc ác a?

Người bên phía Dương Vĩ Hoa lo lắng thực lực cá nhân của Dương Thiên Lôi, mà Lý Ngọc bên này lại lo lắng sự phối hợp hoàn mỹ kia của đối phương. Thắng bại kỳ thật rất khó đoán trước, nhưng người nào người nấy đều tràn đầy tự tin.

- Các huynh đệ theo tôi dốc hết toàn lực!

Khi Dương Vĩ Hoa quay về phòng ngự, lớn tiếng nói.

Mà Dương Thiên Lôi lại không hề có chút khác thường nào, ngoại trừ biểu tình trên mặt trở nên tràn ngập tà dị ra, tựa hồ không hề đem trận đánh cuộc để trong lòng.

Chỉ bất quá, Dương Thiên Lôi vừa mới bước qua giữa sân liền làm ra một thủ thế đón bóng với hậu vệ kiểm soát bóng, hậu vệ kiểm soát bóng đương nhiên không chút do dự, trực tiếp chuyền cho Dương Thiên Lôi, làm cho mọi người không thể tưởng được chính là, Dương Thiên Lôi còn cách vạch ba điểm khoảng hai thước, liền trực tiếp nhảy lấy đà.

Tiểu tử này điên rồi sao?

Thấy một màn như vậy, trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, ông trời ơi, ném rổ ở cự ly xa như thế, cho dù siêu sao NBA cũng làm không được a? Nếu như muốn ném tới khung rổ đương nhiên không có vấn đề, nhưng cần phải có độ chính xác nữa cơ.

Chỉ có điều, Dương Thiên Lôi không cho mọi người nhiều thời gian ngồi suy đoán, bóng rổ một lần nữa vẽ ra một đường cong ưu mỹ đến cực điểm, xoáy tròn bay về phía khung rổ.

Trong nháy mắt này, mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn quả bóng bay trên không trung.

Khi bóng còn chưa bay đến khung rổ, Dương Thiên Lôi đã hạ xuống mặt đất, cũng không thèm nhìn tới, liền xoay người đi về phía nửa sân đội mình. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Roạt!

- Thượng đến ơi...

- Phật tổ ơi...

- A!

Không có tiếng tung hô, chỉ có kinh thán! Ngay cả trọng tài cũng há to miệng, còi cũng quên thổi...

Dương Vĩ Hoa nhìn thấy mà mặt có chút dại ra, có chút hoảng sợ, có chút run rẩy...Trọng tài dụi dụi con mắt nhìn khuôn mặt đám người dại ra, rốt cục xác định không phải mình hoa mắt, tuýt còi một tiếng cắt đứt sự im lặng, đồng thời giơ lên ba ngón tay.

Cho dù ông ta rất muốn chìa năm ngón, nhưng ông trời ơi, cao nhất chỉ có ba điểm a!

- Không có khả năng, lừa đảo, hắn tuyệt đối là lừa đảo! Không được nản chí, chúng ta nhất định sẽ thắng!

Dương Vĩ Hoa gần như rít gào nói:

- Mau, còn thất thần làm gì, bắt đầu tấn công!

Thư Huỳnh đã đứng dậy, nàng nhờ vào con mắt mình có thể thấy được rõ ràng bất kỳ năng lượng phi thân thể nào, nàng từ nhỏ đã có thể bằng vào đôi mắt thần kỳ của mình nhìn thấy những thứ người thường không thể thấy được, có thể thấu thị, có thể nhìn thấy đủ loại sắc thái kỳ dị trong thiên địa, có thể nhìn thấy khí tức của mỗi một người phát ra, có thể nhìn thấy linh hồn của người vừa mới chết, có thể giống như kính thiên văn nhìn được rất xa, có thể giống như kính hiển vi nhìn được cả vi sinh vật.

Con mắt của nàng mang đến cho nàng một thế giới thần kỳ, một thế giới mà người khác không thể nhìn thấy.

Cho nên, trong trận đấu đầu tiên khi Dương Thiên Lôi vận dụng luồng năng lượng màu đỏ nhạt, nàng liền nhìn thấy rất nhanh, chính vì nguyên nhân này mà nàng mới đề ra yêu cầu với Lý Hàn Mai, nhưng hiện tại nàng biết rõ, Dương Thiên Lôi không hề tiếp tục sử dụng bất kỳ lực lượng phi thân thể nào.

Khi Dương Vĩ Hoa dẫn theo đồng đội bắt đầu tấn công, cả sân mới bắt đầu tuôn ra tiếng hét khủng bố chói tai.

Tống Hiểu Phân cùng các học sinh của lớp khảo cổ đều nhảy nhót, hét toáng đến khàn cả giọng, cho dù là Lý Hàn Mai cũng không thể không đứng lên, bất quá, lúc đầu Lý Hàn Mai cho rằng Dương Thiên Lôi vận dụng lực lượng, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng mất hồn kia của Thư Huỳnh, nàng lại biết, Dương Thiên Lôi không hề làm trái quy định.

- Biến thái!

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Lý Hàn Mai thoáng hiện ra nét quyến rũ của tiểu nữ nhân, chỉ là trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu.

Những người khác không biết vì sao Dương Thiên Lôi đột nhiên điên cuồng như vậy, nhưng Lý Hàn Mai lại rõ ràng.

Cuộc đối thoại giữa Dương Vĩ Hoa và Dương Thiên Lôi, Lý Hàn Mai nghe không sót chữ nào. Kỳ thật nàng căn bản không cần nghe, riêng khẩu hình của hai người, nàng đã biết hai người nói gì. Khẩu hình chính là một trong các môn bắt buộc ở căn cứ đặc huấn.

Điều này cũng làm cho Lý Hàn Mai nhận thức rõ ràng hơn, nữ nhân chính là nghịch lân của tên hoa tâm này, bất luận kẻ nào chỉ cần hơi khiêu khích đến phương diện này, gia hỏa này lập tức sẽ trở nên cực kỳ ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi.

Kế tiếp sau đó, làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt. Không quản đám người Dương Vĩ Hoa phối hợp tốt cỡ nào, cũng không quản Dương Vĩ Hoa ném bóng đi đâu, chung quy đều bị Dương Thiên Lôi chụp được hết.

Sau mấy lần liên tục, Dương Thiên Lôi không xuất thủ, gia hỏa này đều không tiến lên được một bước.

Còn Dương Thiên Lôi thì bắt đầu biểu diễn không chút cố kỵ, biến môn bóng rổ trở thành trò chơi của riêng hắn, như ở chỗ không người, cho dù hai ba người của đối phương giáp công, chỉ cần bóng tới tay thì hoặc nhảy lên ném bóng, hoặc đột phá úp rổ, trăm lần như một.

Cả trận đấu, hoàn toàn biến thành hoạt động của một mình hắn.

May mà, khi hoàn toàn chèn ép ý chí chiến đấu của đối phương, rốt cục Dương Thiên Lôi ngừng lại, để cho đám người Lý Ngọc có chút cơ hội biểu diễn.

Trong lòng Lý Ngọc vừa buồn bực, vừa hưng phấn, ông trởi ơi, lão đại quả đúng là lão đại, không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì như lôi đình sấm sét, e rằng cũng chỉ có nam nhân như vậy mới xứng đối với lão tỷ vĩ đại a?

Từ lúc đó cho đến khi trận đấu kết thúc, Dương Thiên Lôi không thèm liếc nhìn Dương Vĩ Hoa đến một cái, trực tiếp đi về phía Tống Hiểu Phân. Về phần hắn có thực hiện đánh cuộc hay không đã không còn trọng yếu. Biểu tình mặt xám như tro tàn kia, chính là minh chứng tốt nhất, anh bạn này trong môn bóng rổ, nếu muốn ngẩng đầu lên một lần nữa, chỉ sợ rất khó, rất khó...

Đừng ra vẻ, ra vẻ gặp sét đánh, ra vẻ trước mặt "Thiên Lôi", đây không phải thiếu não thì là gì? Ai...

Đọc truyện chữ Full