DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4979 ĐÂY GỌI LÀ THỎ KHÔN CÓ BA HANG.

Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần từng chiến đấu, cũng đã tiếp xúc với nhau nhiều năm, Thương Lan Võ Thân biết rất rõ Ám Thiên Võ Thần.

Người trước mặt có phải Ám Thiên Võ Thần hay không, ông ta gần như chỉ cần liếc mắt một cái là biết.

Đúng vậy, khí tức của bóng đen khủng bố này vô cùng kinh người, còn kèm theo một ít khí tức của Ám Thiên Võ Thần, không cần nghi ngờ, người này chỉ đang kẻ mượn danh nghĩa thôi.

Ám Thiên Võ Thần thật sự e là đã chạy thoát rồi.

Ánh mắt của Thương Lan Võ Thần híp lại, rút kiếm ra ngay lập tức, chém về phía bóng dáng kia.

Bóng dáng kia mạnh, nhưng sao có thể là đối thủ của Võ Thần thật sự như Thương Lan được? Qua một cuộc chiến khốc liệt, hắn lập tức rơi vào thế yếu.

Người xung quanh vẫn chưa biết tình hình, thấy Thương Lan Võ Thần dũng mãnh như thế, cũng nâng cao tinh thần, dồn dập xông lên chém giết.

Chẳng mấy chốc, đám người xông ra từ trong núi Bất Ước đã tổn thất trầm trọng, bọn họ khó có thể chống lại, ai nấy đều xoay người muốn chạy trốn.

Lâm Chính ở phía dưới đưa mắt nhìn, lập tức cau mày.

Trận chiến trong Long Tâm Thành, một mình Ám Thiên Võ Thần đấu với hai người, dù nói là bị thương, nhưng qua lâu như vậy, ông ta cũng khôi phục được bảy tám phần rồi, cho dù không đánh bại Thương Lan Võ Thần được, cũng không thể thua nhanh như vậy.

Vậy chỉ có một khả năng, người chém giết với Thương Lan Võ Thần, không phải Ám Thiên Võ Thần.

Nếu hắn không phải thì có nghĩa là Ám Thiên Võ Thần đã chạy trốn.

Ánh mắt Lâm Chính chuyển động, âm thầm rời đi, nhân lúc mọi người không chú ý, anh đi về phía núi Bất Ước.

Hiện giờ núi Bất Ước đã sụp đổ tan nát.

Chương khí trên núi cũng xuất hiện biến hóa lớn.

Có những nơi chướng khí quay cuồng, nồng đậm vô cùng, có nơi chướng khí lại loãng đến mức có thể đi qua được.

Lâm Chính điều khiển sức mạnh, chạy về phía ngọn núi dọc theo khu vực có chướng khí loãng.

Mục đích của anh chỉ có một.

Đó chính là nơi ở của Ám Thiên Võ Thần trong núi.

Ám Thiên Võ Thần đã ẩn náu ở đây, chắc có lẽ bên trong sẽ có không ít bảo bối.

Phải biết rằng, trước khi Ám Thiên Võ Thần chạy trốn, Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đã dọn sạch toàn bộ bảo bối trong sào huyệt của ông ta trước một bước.

Bây giờ Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần đột nhiên giết tới, vây hết ngọn núi lớn này, Ám Thiên Võ Thần lại muốn dời tài nguyên đi, chỉ sợ không dễ như vậy.

Nghĩ thế, Lâm Chính hào hứng, bước chân cũng nhanh hơn không ít.

Tài nguyên của Võ Thần, sẽ như thế nào đây?

Chướng khí loãng không ảnh hưởng nhiều tới Lâm Chính, chẳng mấy chốc cơ thể anh đã chui vào trong khe hở trên núi.

Khe hở rất sâu, chắc là dẫn thẳng tới núi Bất Ước.

Điều khiến Lâm Chính kinh ngạc là, không gian bên trong của ngọn núi này lại do con người dùng tay không đào ra.

Xem ra trước đây Ám Thiên Võ Thần đã chuẩn bị sẵn chỗ ẩn nấp cho bản thân mình.

Đây gọi là thỏ khôn có ba hang.

Lâm Chính tin rằng, chỗ ẩn nấp như thế này không chỉ có một.

Nếu đã thế, chỗ tài nguyên của Võ Thần chất đống ở đây cũng chưa chắc là tất cả.

Lộp bộp!

Một tiếng vang thanh thúy phát ra, cuối cùng Lâm Chính cũng vào trong ngọn núi.

Nơi này giống như một tòa cung điện được chế tạo tạm bợ, rất rộng lớn.

Đập vào mắt trước tiên là một cánh cửa cung điện khổng lồ, đi vào trong, có thể nhìn thấy từng gian được chế tạo bằng ngọc, các gian vô cùng rộng rãi, bên trong chất rất nhiều tài nguyên tu luyện.

Đợi đã.

Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức nhìn lại phía sau.

Ngoài cửa lớn là một vùng rộng lớn, phía trên của vùng rộng lớn đó thông lên đỉnh núi.

Vừa liếc nhìn, anh cảm nhận được đỉnh núi này là lối ra của cung điện trong núi.

Nhưng thực tế… trước đây khe hở phía trên đó là một khối đá Kình Thiên lớn.

Nhóm người này cũng đâu thể đánh nát đá Kình Thiên để rời khỏi cung điện trong núi này được?

Nếu không làm như vậy thì chỉ có một khả năng.

Nơi này, còn có cửa ra vào ở chỗ khác.

Ánh mắt Lâm Chính híp lại, lập tức tìm kiếm ở mọi nơi.

Cuối cùng, ánh mắt anh nhìn vào đống đá vụn ở một bên, lập tức đi qua, kéo hết chỗ đá vụn đó ra.

Chỉ lát sau, một đường hầm xuất hiện trong tầm mắt của anh…

Đọc truyện chữ Full