DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4991 CẬU LÀ DIỆP VIÊM?".

Không ai hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.

Đúng lúc này, hai bên lại chém giết lẫn nhau.

Máu thịt tung tóe, tà khí cuồn cuộn.

Mười mấy cánh tay của Ám Thiên Võ Thần như những lưỡi hái của thần chết đang điên cuồng thu gặt.

Bất cứ ai lại gần đều bị các cánh tay của ông ta xé thành mảnh vụn.

"Nhất Kiếm Đãng Thiên!".

Thương Lan Võ Thần cắn răng, rút kiếm ra tấn công, trên thân kiếm là kiếm ý cuồn cuộn, giống như sóng lớn không ngừng tấn công về phía Ám Thiên Võ Thần.

Mười mấy cánh tay của Ám Thiên Võ Thần lập tức huy động tà khí, ập về phía Thương Lan Võ Thần.

Lúc này, sức mạnh phi thăng của Thương Lan Võ Thần không phải đối thủ của Ám Thiên Võ Thần.

Bất cứ chiêu pháp nào của ông ta cũng không thể lại gần Ám Thiên Võ Thần.

Tuy Ám Thiên Võ Thần chỉ có một mình, nhưng ông ta không chỉ có một đôi tay, tuy phía Thương Lan Võ Thần còn mấy trăm người, nhưng vẫn không thể chiếm thế thượng phong.

Ngược lại, người chết càng nhiều, Ám Thiên Võ Thần lại càng tấn công dữ dội.

Ông ta giống như một ma thần, điên cuồng chém giết trên đống người chết.

Dần dần, các cao thủ của phủ Thương Lan và thế gia Lệnh Hồ đều phải sợ hãi.

Bọn họ đều bị thủ đoạn đáng sợ của Ám Thiên Võ Thần làm cho sợ chết khiếp, ai nấy run rẩy lùi lại, bàn tay cầm vũ khí cũng không khỏi run lẩy bẩy.

Không còn dũng khí tiến tới nữa.

"Các cậu lùi cái gì hả? Theo tôi xông lên! Giết ông ta!".

Thương Lan Võ Thần nổi giận, không ngừng gào thét.

Nhưng mọi người vẫn không dám xông tới, hai chân không khỏi lùi lại.

"Khốn kiếp!".

Thương Lan Võ Thần tức giận đùng đùng, giơ thanh thần kiếm trong tay lên, chém về phía mấy cao thủ của phủ Thương Lan đang lùi lại.

Phập phập!

Những cao thủ này đầu lìa khỏi xác, một cột máu phun ra từ cổ bọn họ, mất mạng tại chỗ.

Những người khác hồn vía lên mây, tiến thoái lưỡng nan.

"Ai rút lui tôi quyết không tha! Xông lên cùng tôi!".

Thương Lan Võ Thần tức giận gầm lên, lại cầm kiếm xông tới.

Mọi người không thể lùi lại, chỉ đành cắn răng lao lên.

"Thương Lan, ông còn chưa chạy sao? Tôi lại thích loại ngu ngốc như ông cơ!".

Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, cả người bỗng lao bắn tới.

Thương Lan Võ Thần nín thở, vội giơ kiếm lên đỡ.

Thần kiếm trong tay ông ta tốc độ không nhanh, nhưng mỗi lần múa may đều chém ra kiếm khí như thủy triều, có xu thế tạo nên sóng lớn rợp trời.

Nhưng cơn sóng này chưa kịp hình thành đã bị sự tối tăm vô tận nuốt chửng.

"Cái gì?".

Hơi thở của Thương Lan Võ Thần trở nên run rẩy.

"Bây giờ tôi đã vượt cả Võ Thần rồi!".

Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói, mấy bàn tay hóa thành quyền, được bao bọc bởi tà khí dày đặc, đánh mạnh về phía Thương Lan Võ Thần.

Thương Lan Võ Thần cả kinh, lập tức tung ra một món pháp bảo phòng ngự nào đó.

Chỉ thấy trên người ông ta ánh sáng dao động, sau đó một luồng sóng màu xanh từ lồng ngực ông ta lan ra, nhanh chóng bao phủ toàn thân.

Mấy nắm đấm nặng nề nện vào luồng sóng này.

Rắc!

Trên luồng sóng xuất hiện rất nhiều vết nứt, cơ thể Thương Lan Võ Thần bay vèo đi như một viên đạn, nặng nề va vào sườn núi ở phía sau.

Khi Thương Lan Võ Thần khó nhọc bò dậy, lồng ngực của ông ta đã lõm xuống, món bảo bối phòng ngự kia đã nát vụn.

"Ọe!".

Thương Lan Võ Thần há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.

"Võ Thần đại nhân!".

"Đại nhân!".

Mọi người biến sắc, vội xông tới đỡ Thương Lan Võ Thần.

Thái Thiên Võ Thần cũng hoảng lên, dừng việc điều tức, đứng bật dậy.

"Thương Lan, ông không sao chứ?".

"Ông nói xem?".

Thương Lan Võ Thần lau máu tươi ở khóe miệng, nghiến răng nói: "Thực lực của người này đã vượt khỏi phạm trù Võ Thần, e là chúng ta liên thủ cũng không thể đánh bại..."

Thái Thiên Võ Thần đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Ám Thiên Võ Thần đang nhe nanh múa vuốt đi tới, nắm tay siết chặt lại.

"Ông ta dùng máu thịt của người khác để tăng cường thực lực, thủ đoạn này chưa từng nghe nói. Bây giờ ông ta dựa vào cấm thuật quái dị này cải tạo bản thân thành quái vật, chúng ta không thể giết được ông ta rồi, tạm chạy trước đã, rồi nghĩ đối sách sau!".

Thái Thiên Võ Thần khàn giọng nói.

"Được, đi thôi!".

Thương Lan Võ Thần cũng không cố chấp, không nói tới phần thắng mong manh, cho dù giết được Ám Thiên Võ Thần, thì e là ông ta và Thái Thiên Võ Thần cũng phải te tua thảm hại.

Vẫn nên rời khỏi đây rồi tính kế sau.

Hai người quyết xong, định dẫn người chạy.

Nhưng bọn họ vừa xoay người, đã thấy mấy bóng dáng chặn đường lui.

"Cậu là Diệp Viêm?".

Thương Lan Võ Thần nheo mắt.

"Hai vị Võ Thần đại nhân định đi đâu vậy?".

Diệp Viêm chắp hai tay sau lưng, bình thản hỏi.

Đọc truyện chữ Full