DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4997 TÔI GIẾT CẬU TA DỄ NHƯ TRỞ BÀN TAY!”.

Ầm!

Bàn tay đáng sợ của Ám Thiên Võ Thần đập mạnh lên người Lâm Chính.

Cơ thể của Lâm Chính bị đánh bay.

Mặt đất nứt ra.

Lâm Chính đánh nát mặt đất, lộn mấy vòng giữa đất đá tán loạn, vô cùng thảm hại.

“Người anh em!”.

Lang Gia gào lên, lập tức xông tới đỡ Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính dường như đã chuẩn bị từ trước, mặc dù toàn thân đất bùn, nhưng không có vết thương thực chất.

Nhìn lại đòn tấn công của anh đánh lên người Ám Thiên Võ Thần giống như gió nhẹ phất qua mặt, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào với ông ta…

“Đòn tấn công của cậu không có tác dụng gì với tôi”.

Ám Thiên Võ Thần nhìn tà khí ập tới người mình rồi tan đi, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, cậu dùng tà khí của riêng tôi để đối phó tôi? Chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao?”.

“Vậy thì chưa chắc”.

Lâm Chính lại mỉm cười, cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm lặng lẽ nhìn chằm chằm Ám Thiên Võ Thần: “Tôi nói rồi, ông đã không còn là Ám Thiên Võ Thần nữa. Bây giờ ông chỉ là một con quái vật được chắp nối, cả người ông toàn là sơ hở, tôi đánh bại ông dễ như trở bàn tay!”.

Ám Thiên Võ Thần hừ một tiếng, không coi trọng lời Lâm Chính nói.

Đúng lúc đó, Diệp Viêm ở bên này lên tiếng.

“Anh… nhìn ra rồi?”.

Vài chữ đơn giản lại khiến tất cả mọi người căng thẳng.

“Cái này thì có gì khó?”.

Lâm Chính thản nhiên cười đáp.

Diệp Viêm im lặng.

Bọn họ càng nghe càng mơ hồ.

“Bọn họ đang nói gì vậy?”.

“Nhìn ra gì rồi?”.

“Không rõ”.

Có người lẩm bẩm.

“Anh Diệp, người đó nhìn ra gì rồi?”.

Ám Minh Nguyệt vội hỏi.

Nhưng Diệp Viêm không trả lời câu hỏi của cô ta, mà là nhìn sang Ám Thiên Võ Thần.

“Ám Thiên đại nhân, nếu ông muốn sống thì mau rời đi!”.

“Cậu nói gì?”.

Ám Thiên Võ Thần nhíu mày, gần như không dám tin những gì mình nghe được, nhìn sang Diệp Viêm.

Diệp Viêm nghiêm túc: “Tôi không biết vì sao người này biết được thuật pháp của tôi, nhưng tôi tin rằng hắn không giả vờ, rời khỏi đây nhanh mới là thượng sách!”.

Ám Thiên Võ Thần nhíu mày.

Một lúc sau, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, vẻ mặt thâm trầm, nói: “Cho nên, những gì cậu ta nói là sự thật? Bây giờ tôi thật sự có sơ hở đầy mình?”.

“Dù sao ông cũng chỉ mới bắt đầu cải tạo cơ thể, nhiều chỗ còn chưa dung hợp hoàn toàn, sơ hở có đấy, nhưng bù đắp được”.

Diệp Viêm giải thích.

“Thương Lan và Thái Thiên đều không nhìn ra, chỉ có người này là biết được, có thể thấy cậu ta không hề tầm thường, khác với những người khác”.

Ám Thiên Võ Thần nói: “Tôi nghĩ toàn bộ long mạch dưới lòng đất chỉ có người này nhìn ra được sơ hở của tôi. Nếu giết chết cậu ta thì cũng đồng nghĩa sơ hở trên người tôi không tồn tại, không phải sao?”.

“Ám Thiên đại nhân, người này không dễ đối phó, nếu hành sự lỗ mãng sẽ rất nguy hiểm”.

“Không sao! Tôi giết cậu ta dễ như trở bàn tay!”.

Ám Thiên Võ Thần thản nhiên đáp, sau đó đưa tay tóm về phía Lâm Chính từ xa.

Tà khí tràn ra từ lòng bàn tay ông ta, chui vào hư không.

Ông ta bày ra tư thế nắm tay.

Cùng lúc đó, Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay Lâm Chính cũng bắt đầu rung lên.

“Không hay, ông ta triệu hồi Tuyệt Thế Tà Kiếm!”.

Lang Gia thấy vậy la lên.

“Cậu hãy cẩn thận!”.

“Giữ chặt thanh kiếm đó!”.

Bọn họ hô lên, vội vàng sử dụng sức mạnh phi thăng ngăn chặn khí ý xung quanh Lâm Chính, đề phòng Tuyệt Thế Tà Kiếm bị Ám Thiên Võ Thần cướp về.

Nhưng Lâm Chính lại bình tĩnh tự nhiên.

“Không sao, ông ta không cướp thanh kiếm này về được đâu!”.

Đọc truyện chữ Full