DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5001 “CHẲNG LẼ LÀ TÊN NHÓC ĐÓ GÂY RA?”.

Mọi người nhìn vào trong lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần.

Xung quanh yên tĩnh đến dọa người, trừ tiếng luồng không khí ra thì không còn tiếng gì khác.

Lâm Chính ngồi xổm trong tà khí thở dốc, nhìn dáng vẻ anh dường như không còn sức chiến đấu tiếp nữa.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên vung tay.

Vèo vèo vèo vèo…

Nhiều cây Hồng Mông Long Châm bay ra, lượn vòng xung quanh người anh.

“Anh ta dùng châm rồi!”.

“Thế nào? Anh ta còn định chữa trị cho mình?”.

“Nực cười, châm của bố đâu dễ loại bỏ như vậy? Giờ này mạng của anh ta đã bị tước đoạt, anh ta chỉ còn lại một hơi thở mà thôi!”.

Đám người Ám Minh Nguyệt cười giễu.

Diệp Viêm nhìn châm bạc không ngừng xoay quanh Lâm Chính, nhíu mày.

Số châm bạc này hắn đã từng thấy Lâm Chính sử dụng khi giao đấu ở Long Cung, nhưng cũng giống bây giờ, vì tà khí che phủ nên không nhìn thấy rõ.

Lâm Chính đưa tay ra, gian nan ấn vào đồng hồ đeo trên tay.

Màn hình trên đồng hồ nhanh chóng lóe sáng, sau đó một hình người xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Lâm Chính nhìn hình vẽ một lúc, sau đó sử dụng Long Châm đâm vào cơ thể.

Vù!

Vù!

Vù…

Khi châm bạc đâm xuống, cơ thể của Lâm Chính cũng dần dần hồi phục.

Lúc nãy anh còn không thể đứng dậy, lúc này đã vững vàng ngồi thẳng.

“Ồ?”.

Ám Thiên Võ Thần nhíu mày: “Cậu chữa trị trước mặt tôi, cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu cơ hội để chữa trị sao?”.

Nói xong, Ám Thiên Võ Thần lại ra tay, chuẩn bị kết liễu Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Ông vẫn nên quan tâm bản thân mình đi, đừng nói ông thật sự cho rằng ông thắng rồi chứ?”.

“Ồ?”.

Ám Thiên Võ Thần sửng sốt, nhưng không bị lời nói này làm ảnh hưởng, sức mạnh phi thăng dày dặn hội tụ ở lòng bàn tay, tiếp tục đánh về phía Lâm Chính.

Ầm ầm!

Sức mạnh giống như sấm sét sắp sửa tuôn ra từ lòng bàn tay.

Đúng lúc đó, Ám Thiên Võ Thần run rẩy cả người, sức mạnh hội tụ nơi lòng bàn tay biến mất.

Người người kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng.

Phụt!

Ám Thiên Võ Thần đột nhiên nôn ra máu, lùi về sau hai bước, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Cái gì?”.

Người ở xung quanh ngạc nhiên.

“Bố!”.

Nụ cười của Ám Minh Nguyệt cứng đờ, vội vàng hô gọi.

“Võ Thần đại nhân!”.

“Ông không sao chứ?”.

“Chuyện này là sao?”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Bọn họ mở to mắt, không dám tin.

Ám Thiên Võ Thần bắt đầu ho dữ dội, cả cơ thể mất khống chế không ngừng run lên, hơn nữa vừa ho vừa khạc ra đờm lẫn máu.

Nhìn trạng thái của Ám Thiên Võ Thần, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Chẳng lẽ là tên nhóc đó gây ra?”.

Thương Lan Võ Thần ngạc nhiên lên tiếng.

Diệp Viêm ở bên này dường như chú ý đến gì đó, không xem tiếp nữa mà lao vọt tới, xông vào trong lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần. Hắn đưa tay rút cây châm khí đen nhánh ở phía sau gáy Ám Thiên Võ Thần.

Lúc đó, Ám Thiên Võ Thần mới dừng ho.

Ông ta vừa thở vừa nhìn châm khí trong tay Diệp Viêm, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đây là… châm mà kẻ kia phóng ra?”.

“Không sai!”.

Diệp Viêm nói.

“Sao lại như vậy? Khí lực của cậu ta đã bị tôi chặn, sao cậu ta vẫn có thể lặng lẽ dùng châm lên người tôi?".

Ám Thiên Võ Thần kinh hãi, không dám tin.

“Ám Thiên đại nhân, dù ông có tin hay không, e là thuật y võ của người này… không thua kém gì ông”.

Diệp Viêm nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Đọc truyện chữ Full