DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5003 “ĐÂY LÀ… NGƯỜI CƠ QUAN?”.

Người đâu?

Ám Thiên Võ Thần lập tức nhìn quanh, nhưng không nắm được tung tích của Lâm Chính.

Bên ngoài lại càng xôn xao.

Tàng hình?

Đây là thủ đoạn gì?

Chẳng lẽ người đó đã vượt trên người phàm trở thành Đại La Kim Tiên chân chính, có thể thông thiên độn thổ?

“Khốn nạn, đây là lĩnh vực của tôi, đây là thế giới của tôi! Tôi sẽ khiến cậu không có chỗ nào ẩn nấp!”.

Ám Thiên Võ Thần gào lên, hai tay dang ra, sau đó hợp lại.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…

Trong lĩnh vực, ngoại trừ khu vực Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần đang đứng, tất cả nơi khác đều nổ tung kịch liệt.

Nhiều tà khí hủy diệt quanh quẩn ở khu vực nổ.

Tiếng nổ kết thúc, vô số vuốt quỷ cầm kiếm thò ra từ trong tà khí, chém ra bốn phía.

Lĩnh vực tà khí tràn ngập kiếm quang tỏa ra từ kiếm bằng khí, vô cùng dày đặc, bất cứ ngóc ngách nào cũng không bỏ sót.

Ám Thiên Võ Thần tin rằng chỉ cần Lâm Chính không chui xuống đất thì không có chỗ nào để trốn.

Nhưng khi một chuỗi đòn tấn công kết thúc lại không nắm bắt được chút động tĩnh nào của Lâm Chính.

Tất cả đòn tấn công đều đánh hụt.

“Chẳng lẽ cậu ta đã ra khỏi lĩnh vực của tôi rồi?”.

Ám Thiên Võ Thần căng thẳng.

“Đương nhiên là không”.

Một giọng nói hờ hững vang lên.

Ám Thiên Võ Thần ngạc nhiên.

Lâm Chính đã lặng lẽ đến sau lưng ông ta.

Keng!

Tuyệt Thế Tà Kiếm dữ tợn chém xuống.

Tốc độ rất nhanh, sát ý rất mạnh.

Kiếm ý đáng sợ giống như bồn máu muốn nuốt chửng Ám Thiên Võ Thần.

Nhưng giây sau, Ám Thiên Võ Thần nhanh chóng tích lũy sức mạnh phi thăng, nắm lấy Tuyệt Thế Tà Kiếm đang đánh tới, sau đó quăng cả người lẫn kiếm đi.

Lâm Chính xoay tròn trên không, vững vàng đáp xuống đất.

“Thú vị”.

Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc những thủ đoạn của cậu cũng chỉ là bàng môn tả đạo, thực lực giữa cậu và tôi chênh lệch quá lớn, cậu không phải là đối thủ của tôi!”.

“Đừng dài dòng, Ám Thiên đại nhân, giết!”.

Bên này Diệp Viêm vất vả lắm mới tránh thoát được đĩa tròn đi, cầm kiếm Bạch Cốt chém về phía Lâm Chính.

Lâm Chính một tay xách hộp, một tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm đỡ đòn tấn công của Diệp Viêm.

Anh ấn vào một nút của chiếc hộp.

Đĩa ném lại lần nữa xẹt qua sau ót của Diệp Viêm.

Diệp Viêm cảm nhận được sự uy hiếp buộc phải lùi về sau.

Đĩa ném nhắm vào hắn, điên cuồng đuổi theo hắn.

Diệp Viêm bị đĩa ném quấy nhiễu, không thể ra đòn tấn công hữu hiệu với Lâm Chính.

“Đừng lo, để tôi!”.

Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng lên tiếng, đưa tay bắt lấy từ xa.

Vèo vèo vèo vèo…

Nhiều vuốt quỷ xông ra, chụp lấy đĩa ném.

Dù đĩa ném xoay nhanh, cắt nát nhiều tay quỷ, nhưng tay quỷ liên tiếp xuất hiện, tay này bị cắt nát lại có tay khác hiện ra.

Không lâu sau, đĩa ném bị tay quỷ giữ lại, sau đó xé thành mảnh vụn.

Đĩa ném nát bấy lộ ra nhiều dây điện.

“Đây là khoa học kỹ thuật hiện đại!”.

Ám Thiên Võ Thần nhìn đĩa ném một lúc lâu, sau đó nhìn sang Lâm Chính, nhíu mày: “Cậu… là người thế tục?”.

“Người thế tục?”.

Diệp Viêm kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng hỏi: “Mày họ Lâm… mày có quan hệ gì với Lâm Chính?”.

“Tao?”.

Lâm Chính thở ra một hơi, sau đó đưa tay lướt qua mặt mình.

Đường nét khuôn mặt thay đổi, sau đó gương mặt của thần y Lâm hiện ra.

“Mày chính là Lâm Chính?”.

Diệp Viêm mở to mắt, vẻ mặt khó tin: “Không ngờ đúng là mày”.

“Bất ngờ lắm sao?”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Sao lại không bất ngờ?”.

Diệp Viêm thở ra, nói: “Không ngờ mày truy sát tao mà đến tận long mạch dưới lòng đất…”.

“Thật ra tao cũng không muốn đến nơi quỷ quái này, nhưng Diệp Viêm, sự uy hiếp của mày quá lớn!”.

“Ban đầu tao chỉ có thù với Long Thiên Tử, nhưng mày trả thù cho Long Thiên Tử mà cho tao vào danh sách đen. Diệp Viêm, nếu mày không chết không thôi với tao, đương nhiên tao cũng sẽ không tha cho mày. Dù là chân trời góc biển, tao cũng phải giết chết mày, không thì tao ăn ngủ cũng khó yên”.

Lâm Chính thản nhiên đáp.

Diệp Viêm im lặng.

Hắn không ngờ tâm trí của Lâm Chính lại kiên định như vậy, ý chí lại kiên cường như vậy.

Kẻ địch thế này tuyệt đối không thể dây vào.

Thật ra khi xưa hắn cũng chỉ mạnh miệng dọa dẫm, không ngờ lời dọa dẫm của mình lại đem lại rắc rối lớn như vậy.

Nhưng hắn không hối hận, bởi vì tình hình trước mắt rất có lợi cho hắn.

“Lâm Chính, tao rất khâm phục mày, mày có thể từ thế giới thế tục giết đến tận đây, xưng bá vực Diệt Vong, còn lấy được thành tựu ở long mạch dưới lòng đất. Đây là độ cao mà người bình thường cả đời cũng không thể đạt được! Nhưng có đôi lúc mày quá mạo hiểm, quá lỗ mãng. Tao biết mày rất muốn giết tao, nhưng với tình hình ngày hôm nay, mày làm sao giết được tao?”.

Diệp Viêm cầm kiếm Bạch Cốt, nói: “Mày không thể đồng thời đối phó với tao và một vị Võ Thần. Nhất là một Võ Thần đã được cải tạo! Hôm nay, mày chết chắc rồi!”.

“Ai thắng ai thua còn chưa biết được”.

Lâm Chính lắc đầu.

"Diệp Viêm, cậu biết người này sao?”.

Ám Thiên Võ Thần quay đầu nói.

“Phải, hắn chính là kẻ thù đã hủy diệt Thiên Thần Điện của tôi!”.

Diệp Viêm lạnh lùng nói.

“Oan gia ngõ hẹp, nói vậy người này không thể không giết!”.

Ánh mắt của Ám Thiên Võ Thần lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

“Ám Thiên đại nhân, tôi nói thế này vậy, nếu ông không giết hắn, hắn sẽ truy sát ông bất cứ lúc nào!”.

Diệp Viêm nói: “Hôm nay không giải quyết rắc rối này, hậu họa khôn cùng!”.

“Được!”.

Ám Thiên Võ Thần nói: “Đừng kéo dài nữa, muộn sẽ sinh biến, ra tay!”.

“Giết!”.

Diệp Viêm không dài dòng nữa, nâng kiếm Bạch Cốt xông về phía Lâm Chính.

Lần này, hắn dốc hết toàn lực.

Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh mở hộp ra, lấy một vật hình khối giống như Rubik ném tới phía trước.

Diệp Viêm lại sửng sốt.

Vật hình khối đó rơi xuống đất rồi nhanh chóng biến dạng, trong chớp mắt đã trở thành một người cao khoảng một mét năm.

“Đây là… người cơ quan?”.

Diệp Viêm sửng sốt.

“Lên!”.

Lâm Chính quát lên, hai tay của người cơ quan lập tức biến ra hai lưỡi dao, nhào về phía Diệp Viêm.

Diệp Viêm nhíu mày, cầm kiếm Bạch Cốt chém tới.

Tốc độ của người cơ quan rất nhanh, nhưng cao thủ ở đẳng cấp như hắn vẫn có thể thấy rõ.

Kiếm Bạch Cốt rơi xuống, người cơ quan đưa ngang hai tay, hai lưỡi dao đan nhau chắn đòn.

Keng!

Tiếng động to rõ vang lên, kiếm Bạch Cốt bị chặn lại.

“Cái gì?”.

Diệp Viêm không tin nổi. Một người cơ quan nho nhỏ mà có thể chặn được đòn tấn công của mình?

Người cơ quan này rốt cuộc làm bằng chất liệu gì?

Chẳng lẽ… giống với đĩa ném lúc nãy?

Diệp Viêm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Đĩa ném lúc nãy và cả người cơ quan… Chẳng lẽ mày đã có được cơ duyên trong Long Cung?”.

Đọc truyện chữ Full