DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5009 "CON ĐANG NÓI CÁI QUÁI GÌ VẬY?"

"Hay lắm! Hay lắm!"

Ám Minh Nguyệt ở bên ngoài run lên vì hưng phấn, nắm chặt bàn tay, không kiềm chế được mà hét lên.

"Thứ này thật sự hỏng rồi!"

"Bây giờ xem hắn ta còn thủ đoạn gì khác!"

Những thuộc hạ còn lại của Ám Thiên Võ Thần cũng vui mừng hô lên.

Còn mấy người Lang Gia ngược lại vô cùng lo lắng.

Lệnh Hồ Vũ ở phía xa cũng cười lạnh: "Dùng mấy thủ đoạn hạ lưu này mà muốn đánh thắng Võ Thần? Lố bịch!"

Người phụ nữ mặc áo đỏ bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Chính, lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bang!

Chiếc hộp vỡ thành nhiều mảnh và vương vãi trên mặt đất.

Toàn bộ cấu trúc bên trong chiếc hộp đã bị phá hủy.

Khi chiếc hộp bị hư hỏng, tất cả các tia laze chiếu ra mọi hướng đều biến mất.

Ám Thiên Võ Thần thấy vậy thì trong mắt tràn đầy vui mừng.

Ông ta dừng lại một lát, thở hắt ra mấy hơi rồi cười lạnh nhìn Lâm Chính lúc này toàn thân đã đầy vết thương: "Cậu đã thua rồi!"

"Sao ông biết được?"

Lâm Chính lấy ra một cây kim bạc đâm vào cơ thể mình, làm dịu vết thương trên toàn thân rồi điềm nhiên đáp.

"Hộp của cậu đã bị phá hủy, tôi muốn xem cậu còn thủ đoạn gì để chống lại tôi nữa!"

Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó thân thể đáng sợ của ông ta lao về phía Lâm Chính.

"Chống lại ông? Không, giờ tôi không cần làm việc đó nữa!"

Lâm Chính tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm nhìn Diệp Viêm: "Tiếp theo sẽ là trận chiến giữa anh và tôi".

"Hả?"

Sắc mặt Diệp Viêm không được tự nhiên, hắn lập tức nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần.

Chỉ mới liếc nhìn một cái, hơi thở của Diệp Viêm đột nhiên run lên, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Anh thực sự...vẫn thành công?"

"Những khuyết điểm của ông ta lớn đến mức không khó để giải quyết chúng".

Lâm Chính lắc đầu.

"Nhưng làm thế nào anh phát hiện ra những khuyết điểm này? Về lý mà nói, anh không thể tìm ra khuyết điểm và điểm yếu của ông ấy nhanh như vậy! Lẽ nào anh cũng biết phương pháp của tôi?"

Diệp Viêm lạnh lùng hỏi.

"Tôi đã đi vào bên trong núi Bất Ước".

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Diệp Viêm giật mình, tựa hồ nghĩ đến cái gì, kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào anh....đã đi vào căn phòng đó?"

"Phải".

Lâm Chính gật đầu.

"Không thể nào....căn phòng đó....muốn phá hủy nó là điều không hề dễ dàng, cửa phòng được làm bằng thép Thượng Huyết! Làm sao nó có thể dễ dàng bị phá vỡ như vậy? Anh không thể vào phòng nhanh như vậy được!"

Diệp Viêm gầm gừ.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu:"Tôi không phá cửa căn phòng đó, tôi chỉ mở khóa thôi".

"Cái gì?"

Diệp Viêm sửng sốt.

Nhưng chẳng bao lâu sau hắn đã nhận ra điều gì đó.

"Có thể nào...Long Cung....bảo vật?"

"Cũng có thể nói vậy, nhưng thực tế nếu tôi ra ngoài và học một số kỹ năng phá khóa, tôi vẫn có thể mở được cánh cửa đó".

Lâm Chính thản nhiên nói.

Diệp Viêm nhắm mắt lại, biết Lâm Chính chuyến này tới đây đã có chuẩn bị từ trước.

Nếu hắn chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình, kết quả cũng chưa chắc chắn phần thắng.

"Ám Thiên đại nhân, xin hãy nhanh chóng rời khỏi đây, sư phụ đã thua rồi".

Diệp Viêm khàn giọng nói.

"Con đang nói cái quái gì vậy?"

Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng đáp: "Chúng ta đã phá được bẫy của hắn, giết hắn giờ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

"Cái hộp đó chỉ là mồi nhử, mục đích thật sự của hắn không phải là dùng cái hộp đó để giết chúng ta mà là dùng nó để câu giờ....đánh bại sư phụ!"

Diệp Viêm thì thầm.

"Đánh bại?"

Đồng tử của Ám Thiên Võ Thần đột nhiên nở rộng.

Rắc!

Ngay sau đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Ám Thiên Võ Thần toàn thân run rẩy, sau đó một cột máu bắn ra khỏi cơ thể ông ta.

"Cái gì?"

Tất cả những người xung quanh đều kinh ngạc.

Đọc truyện chữ Full