DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5032 “BÀ TỔ HUYẾT ĐAO HỎI CHUYỆN NÀY LÀM GÌ?”

“Cái gì? Phong tỏa cả thành ư?”

Lâm Chính đang nghiên cứu thứ gì đó trước bàn phẫu thuật trong phòng bế quan hơi giật mình, ngẩng đầu liếc nhìn Ngự Bích Hồng đang báo cáo trước mặt, cau mày.

“Đúng vậy đại nhân, không chỉ phong tỏa thành mà cả tòa nhà treo thưởng cũng bị đóng cửa, nghe nói là để đề phòng Võ Thần tác oai tác quái”.

Ngự Bích Hồng nói.

“Võ Thần tác oai tác quái?”

Lâm Chính tò mò: “Võ Thần không phải là người đức cao vọng trọng sao? Tại sao lại phải đề phòng? Với cả trước đây Long Tâm Thành cũng chưa từng có chuyện Võ Thần làm càn mà”.

“Đại nhân, anh không biết đấy thôi, trước đây Long Tâm Thành có Thương Lan Võ Thần cai quản, vậy nên có thể kê cao gối mà ngủ, bây giờ Thương Lan Võ Thần đã chết, nguồn tài nguyên phong phú của Long Tâm Thành trở thành bánh thơm trái ngọt trong mắt những Võ Thần khác, nếu có Võ Thần khác tới đây đánh chiếm thì nhất định sẽ máu chảy thành sông”.

Ngự Bích Hồng thở dài, chắp tay nói: “Không giấu gì anh, hai ngày trước khi tin tức Thương Lan Võ Thần chết lan truyền tới Long Tâm Thành, Long Tâm Thành đã có một trận hỗn loạn, rất nhiều người xông vào phủ Thương Lan đốt giết đánh cướp, những cao thủ ở phủ Thương Lan mang theo một số bảo bối và người cùng tộc chạy tán loạn ra khỏi thành nhưng vẫn bị người ta bao vây, trong số mười người, không còn ai sống sót, phủ Thương Lan đã bị cướp sạch, không chỉ thế, đến cả những người khác cũng phải chịu khổ!”

“Những kẻ thừa nước đục thả câu?”

Lâm Chính trầm giọng hỏi.

Ngự Bích Hồng lại gật đầu.

“Đúng vậy! Hầu hết những kẻ xấu rất hay thừa nước đục thả câu, sau khi không có Võ Thần cai quản, trật tự của Long Tâm Thành trở nên hỗn loạn, cũng may là tòa nhà treo thưởng đã kịp thời phái cao thủ tới trấn áp, ổn định trật tự, họ còn bảo vệ một số người dân, nếu như tòa nhà treo thường không ra tay thì e là Long Tâm Thành tiêu đời rồi”.

Nói đến đây, Ngự Bích Hồng thở dài.

“Vốn dĩ tòa nhà treo thưởng ra tay cũng chẳng phải xuất từ lòng tốt, một khi Long Tâm Thành sụp đổ, việc làm ăn của bọn họ đương nhiên cũng không tốt, nếu bọn họ thật sự một lòng vì dân thì đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới khi tình trạng hỗn loạn lan khắp thành chứ?”

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Quản lý Đào quả nhiên không tệ, nhưng thái độ của tòa nhà treo thưởng như thế nào thì còn phải chờ thảo luận đã”.

“Đại nhân nói rất đúng!”

“Phải rồi, Tửu Ngọc hồi phục thế nào rồi?”

Lâm Chính buông cái nhíp và dao phẫu thuật trong tay xuống, nghiêng đầu hỏi.

“Kinh mạch điều trị cũng gần khỏi rồi, bây giờ tu vi cũng đã tăng lên nhưng vẫn không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao”.

“Vậy sao?”

Lâm Chính gật đầu, đột nhiên lấy một gốc cây thảo dược trên người ra, đưa tới.

“Cầm đi nấu với nước không nguồn rồi cho ông ta uống, như thế có thể sẽ khôi phục nhanh hơn”.

“Vâng thưa đại nhân!”

Ngự Bích Hồng nhận lấy thảo dược, liếc một cái, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc đến cực điểm.

Cô ta không ngờ rằng mình lại không biết đến loại thảo dược này…

Nhưng nhìn hình dáng và mùi vị thì loại thảo dược này chắc chắn phải cực kỳ hiếm.

Ngự Bích Hồng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng không biết qua bao lâu, cô ta lại vòng trở về.

“Đại nhân, cô Mị Mộng và bà tổ Huyết Đao tới gặp!”

“Hả?”

Lâm Chính ngẩn người ra, nhìn bàn phẫu thuật trước mặt, trầm giọng nói: “Bảo hai người đó tới văn phòng của Đào Thành chờ tôi đi”.

“Chuyện này… Được ạ”.

Ngự Bích Hồng gật đầu.

Lâm Chính thu dọn xong, sau đó ra khỏi phòng bế quan, báo với Tửu Ngọc đang đứng ở cửa một tiếng rồi lập tức đi lên lầu.

Sau khi tòa nhà treo thưởng ra lệnh phong tỏa thành và tòa nhà, Đào Thành vô cùng bận rộn.

Tuy nói là phong tỏa thành và tòa nhà, nhưng đến cả việc cung ứng cho dân chúng tu sĩ toàn thành của tòa nhà treo thưởng cũng là một vấn đề.

Thương Lan Võ Thần đã chết, tòa nhà treo thưởng chuẩn bị tiếp quản thành nên những nguồn tài nguyên đó được giao cho Đào Thành quản lý.

Đến khi Lâm Chính bước vào văn phòng thì chỉ có Mị Mộng và bà tổ Huyết Đao đang ngồi trong đó.

Giờ phút này, bà tổ Huyết Đao còn đang rất yếu ớt nhưng sắc mặt đã khá hơn.

Thấy Lâm Chính bước vào, bà tổ Huyết Đao vội vàng đứng dậy.

“Tôi đã từng gặp Lâm đại nhân, bái kiến Lâm đại nhân!”

Bà tổ Huyết Đao cười ha ha nói.

“Bà cần gì phải khách sáo như vậy? Mau đứng lên rồi nói chuyện”.

Lâm Chính nhanh chóng bước tới đỡ bà lão lên.

“Lâm đại nhân có công lớn với thế gia Huyết Đao của tôi, tôi nhất định sẽ không quên, nếu Lâm đại nhân cần giúp đỡ thì cứ việc nói, tôi và thế gia Huyết Đao nhất định sẽ không từ chối!”

Bà tổ Huyết Đao nói.

Lâm Chính cười nhạt: “Chỉ là một chuyện nhỏ không tốn nhiều sức, huống hồ cô Mị Mộng cũng đã từng giúp tôi, tôi cũng chỉ lấy ơn báo ơn thôi”.

“Lâm đại nhân tuổi trẻ tài cao mà lại khiêm tốn như vậy, thật là hiếm gặp, tương lai của Lâm đại nhân nhất định sẽ là vô hạn, trở thành Võ Thần chỉ là việc trong tầm tay!”

Bà tổ Huyết Đao cười nói, đôi mắt già nua lộ vẻ ngưỡng mộ.

Bà ta vốn là người cách cảnh giới Võ Thần chỉ còn một bước, khi còn trẻ, chẳng phải bà ta cũng có thiên phú dị bẩm, là người tuyệt thế vô song đó sao?

Nhưng vận mệnh trêu người khiến cuộc đời này của bà ta không thể nào chạm tới cảnh giới đó được nữa.

“Bà không cần phải nói lời khách sáo như vậy, hai người tới tìm tôi chắc không phải chỉ để cảm ơn thôi đâu nhỉ?”

Lâm Chính cười nhạt, nói.

“Lâm đại nhân quả nhiên rất thẳng thắn, suy nghĩ thấu đáo, không tệ, lần này tôi tới đây đúng là có việc cần nói với Lâm đại nhân”.

Bà tổ Huyết Đao ngập ngừng một lát, đột nhiên thấp giọng nói: “Lâm đại nhân, xin hỏi thi thể của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần có ở chỗ cậu không?”

“Bà tổ Huyết Đao hỏi chuyện này làm gì?”

Lâm Chính cau mày.

“Lâm đại nhân đừng giấu tôi, cũng đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi cũng chỉ muốn tốt cho Lâm đại nhân thôi”.

Bà tổ Huyết Đạo thở dài: “Tuy rằng tôi bị thương lâu như vậy mới khỏi bệnh, nhưng trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã tìm hiểu rất rõ những chuyện bên ngoài kia rồi!”

“Thế gia Huyết Đao cần được xây dựng lại, nhưng tôi không muốn dẫn người trong tộc tới Long Tâm Thành an cư lạc nghiệp, vậy nên trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn phái người ra ngoài dò la tin tức”.

“Tôi đã biết chuyện ở núi Bất Ước rồi, nói thật, Lâm đại nhân, tuy tôi không thân với cậu cho lắm, nhưng theo quan điểm của tôi, nếu Diệp Viêm thật sự đoạt được thi thể của ba vị Võ Thần thì Lâm đại nhân không thể nào bình tĩnh ngồi ở tòa nhà treo thưởng như vậy được, cậu chắc chắn phải tìm mọi cách truy sát Diệp Viêm, cho dù không thể truy sát Diệp Viêm cũng sẽ cung cấp tin tức cho những Võ Thần khác, đúng không?”

Bà tổ Huyết Đao cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: “Tại sao bà lại hiểu rõ tôi như vậy?”

“Tuy tôi không phải Võ Thần nhưng cũng đã lăn lộn ở long mạch dưới lòng đất cả đời, đã từng gặp qua vô số người nên đương nhiên cũng có thể phán đoán!”

Bà tổ Huyết Đao cười nhẹ, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng Lâm đại nhân… Cậu sắp gặp tai họa lớn rồi!”

Đọc truyện chữ Full