DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5059 TIẾU THIÊN, Ý ÔNG LÀ SAO?".

"Tại sao lại thế này?".

"Chẳng phải Trấn Ngục Võ Thần đã bị mất đầu rồi sao? Mất đầu mà vẫn sống được? Là giả, chắc chắn là giả!".

"Rốt cuộc ông ta đã làm thế nào?".

"Lẽ nào người này là thần?".

Người của tòa nhà treo thưởng run rẩy lùi lại, tất cả đều bị cảnh tượng này dọa cho sợ ngây người.

Người kinh hãi nhất chính là Bôn Lôi Võ Thần.

Ông ta ngẩng đầu lên, ngây người nhìn Trấn Ngục Võ Thần, một lúc lâu không thốt nên lời.

Cuối cùng Bôn Lôi Võ Thần cũng há miệng định lên tiếng.

Nhưng ngay sau đó.

Bốp!

Chân của Trấn Ngục Võ Thần đã đạp xuyên qua lưng ông ta, sức mạnh khủng khiếp trên chân khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta đều nát bét.

Phụt!

Bôn Lôi Võ Thần phun ra máu tươi và thịt vụn, đang định động đậy.

Pặp!

Một tay của Trấn Ngục Võ Thần đã chộp lấy đầu ông ta, sau đó rút một cái.

Rắc!

Cả đầu lẫn xương sống của Bôn Lôi Võ Thần bị rút ra khỏi người.

Bôn Lôi Võ Thần mất mạng!

Những người còn lại kinh hãi tột độ, bị dọa cho phát điên.

"Mau chạy thôi!".

"Tất cả quay lại!".

Lý Cuồng Nhận cầm chiến kiếm xông tới cửa ở tầng một, hét lên với những người đang ở ngoài cửa tòa nhà treo thưởng.

Lúc này bọn họ mới có phản ứng, đồng loạt xoay người chạy vào tòa nhà.

Nhưng mới chạy được mấy bước.

Rắc rắc rắc...

Cơ thể những người này như quả trứng gà bị nghiền nát, máu tươi, thịt vụn, nội tạng vương vãi đầy đất.

Không một ai may mắn sống sót.

Lý Cuồng Nhận trợn to mắt nhìn mười mấy người hóa thành máu thịt ngay trước mắt mình.

Đây mới là sức mạnh thực sự của Trấn Ngục Võ Thần sao?

Hai Võ Thần vẫn đang chém giết ở phía xa hình như cũng chú ý tới động tĩnh ở bên này, lập tức dừng tay bay tới.

Khi nhìn thấy Trấn Ngục Võ Thần xách cái đầu mang theo cả xương sống của Bôn Lôi Võ Thần, sắc mặt bọn họ đều tỏ vẻ kinh hãi trước nay chưa từng có.

"Sao có thể thế được? Ông... sao ông vẫn chưa chết? Chẳng phải tôi đã chặt đầu của ông rồi sao? Tại sao... lại thế này?".

Huyết Đồ Võ Thần ngây người lẩm bẩm.

"Ồ? Chặt đầu sao? Tôi đã tu luyện thân xác đến mức đầu lìa khỏi thân vẫn không chết được! Chỉ là các ông không biết thôi!".

Trấn Ngục Võ Thần nhún vai, mỉm cười nói.

"Cái gì?".

Huyết Đồ Võ Thần trợn tròn mắt.

"Đầu lìa khỏi thân vẫn không chết? Sao trên đời này lại có sức mạnh như vậy chứ?".

Tiếu Thiên Võ Thần cũng vô cùng chấn động, có thể nói là chưa bao giờ nghe tới thủ đoạn này.

"Kiến thức của các ông quá hạn hẹp, cũng quá đáng thương, thực ra tôi không phải là sự tồn tại cùng đẳng cấp với các ông, chỉ tiếc là các ông không thể trải nghiệm được".

Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói, dáng vẻ đùa giỡn với đời, so với sự nóng nảy trước đó như hai người hoàn toàn khác nhau.

Huyết Đồ Võ Thần cảm thấy không đúng lắm.

Còn Tiếu Thiên Võ Thần dường như đã nhận ra gì đó.

"Xem ra đây là một ván cờ! Chúng tôi đều là con mồi, còn ông mới là thợ săn thực sự luôn nấp ở chỗ kín".

Tiếu Thiên Võ Thần khàn giọng nói.

"Con mồi? Thợ săn? Tiếu Thiên, ý ông là sao?".

Huyết Đồ Võ Thần ngoảnh phắt lại, kinh ngạc hỏi.

"Ông vẫn chưa nhìn rõ sao? Thực ra ngay từ đầu, mục tiêu của Trấn Ngục Võ Thần không chỉ là thi thể của Thương Lan và Thái Thiên, mà còn bao gồm cả Bôn Lôi, tôi và ông".

Tiếu Thiên Võ Thần nhỏ giọng nói.

"Cái gì?".

Huyết Đồ Võ Thần biến sắc.

"Tiếu Thiên, ông là người thông minh nhất trong số bọn họ".

Trấn Ngục Võ Thần gật đầu, nheo mắt cười nói: "Tôi đánh giá ông rất cao, nếu ông muốn đi theo tôi, giúp tôi thành thần, thì có lẽ tôi sẽ tha mạng cho ông".

Đọc truyện chữ Full