DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Buông Tay Anh
Chương 13: Cô Ấy Là Người Của Tôi

Làn khói phun ra trong không trung, khuôn mặt anh dần trở nên u tối.

Nhìn không thấu.

Úc Tùy liếc anh: "Lý do."

Khuôn mặt anh ẩn trong khói phủ lượn lờ có xu hướng tối sầm lại, quai hàm vẫn căng chặt, Hạ Cảnh Tây hút một hơi thuốc, giọng điệu lại nhàn nhạt: "Cô ấy không thích hợp."

"Nhưng theo tớ thì cô ấy thích hợp với nhân vật này, không ai so với cô ấy có thể mặc sườn xám mà tạo ra cảm giác và cũng toát lên vẻ đẹp như vậy được."

Hạ Cảnh Tây bỗng dưng nâng mắt lên nhìn về phía Úc Tuỳ.

Úc Tùy cong môi.

"Không gọi điện thoại cho Tang Nhược sao?" Anh nhẹ nhàng mà đổi đề tài: "Nếu cô ấy là người của cậu, thì cậu nên gọi điện thoại cho cô ấy, mời cô ấy trở lại rồi cùng nhau vui vẻ."

"Lần sau lại nói đi." Hạ Cảnh Tây liễm mắt, thờ ơ nói.

Úc Tùy phủi phủi khói bụi.

"Cổ tay của cô ấy hình như bị cậu nắm đến đỏ lên." Anh giống như tùy ý nhắc nhở: "Không dỗ sao?"

Động tác hút thuốc của Hạ Cảnh Tây ngừng lại một chút.

Da thịt cô ấy vốn luôn trắng nõn.

"Không được, lúc trước đúng là quá dung túng cô ấy." Trong cổ họng phát ra những âm thanh nhàn nhạt không có độ ấm, ánh mắt của anh càng ngày càng tối như sắp hoà vào màn đêm mù mịt.

Lấy điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, Úc Tùy phun ra một vòng khói, đôi mắt híp lại, giọng điệu mang theo mười phần lười biếng, cười như không cười: "Con gái đều là phải dung túng dỗ dành."

Hạ Cảnh Tây đối diện với Úc Tuỳ.

Anh hừ nhẹ một tiếng, gương mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn, vẻ chế giễu không thèm che dấu: "Lúc trước không phải cậu cũng dung túng Hứa Lan Thanh, không phải cô ấy vẫn chạy đấy sao?"

Úc Tùy khẽ biến sắc

"A." Anh cười lạnh, môi mỏng câu lên một vòng cung cực lạnh: "Cô ấy chơi đủ rồi thì sẽ trở về, nhưng còn Tang Nhược... Cậu tin hay không, nếu cô ấy đi rồi thì sẽ không bao giờ quay trở lại với cậu đâu."

Ánh mắt Hạ cảnh tây lạnh lùng, chắc chắn nói: "Cô ấy sẽ không đi."

Úc Tùy cười nhạo.

Hạ Cảnh Tây nghe vậy, gương mặt anh không một tiếng động bị nhiễm bởi màn đêm u tối, hô hấp hình như có chút không thuận.

"Anh Hạ......"

Hạ Mạnh xuất hiện với vẻ mặt uỷ khuất.

Hạ cảnh tây thậm chí không thèm cho cậu ta nửa con mắt.

Hạ Mạnh hoảng thật sự, anh ta không sợ trời không sợ đất, duy nhất chỉ sợ Hạ Cảnh Tây, giống như lúc này, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân anh Hạ vây quanh bởi hơi thở lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, cực kỳ mãnh liệt, khiến anh ta không dám tới gần.

"Anh Hạ, em sai rồi." Anh ta trong lòng buồn bực, mặt có chút thẹn quá hóa giận mà đỏ bừng, khinh thường cùng tức giận nói: "Người phụ nữ kia em đã bảo cô ta cút đi rồi, em thật sự không biết cô ta......"

Câu sau, cậu nói không được.

Chẳng lẽ muốn cậu ta thừa nhận, từ trước đến nay đều là cậu ta đùa giỡn người khác, lần này lại bị người phụ nữ đó lợi dụng làm đá kê chân, suýt chút nữa đã đã bị đội nón xanh?

Cái này cũng giống như chuyện lúc Tang Nhược bị nhục nhã vậy khiến anh ta thật khó mà mở miệng.

"Anh Hạ, anh." Anh ta dứt khoát bỏ hết mặt mũi mà ăn vạ: "Em sai rồi, cô ta chắc chắn sẽ không xuất hiện lần nữa, anh đừng vì một người phụ nữ mà đối xử với em như vậy."

Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua..

Hạ Mạnh nghẹn lại một chút.

Đáy mắt Hạ Cảnh Tây toàn là nhuệ khí không chút nào che dấu: "Nếu tôi không tới, cậu sẽ định làm gì Tang Nhược?"

Một ngụm khí nghẹn ở trước ngực Hạ Mạnh!

"Anh Hạ, cô ta......" Anh ta đang định nói chính là sẽ cảnh cáo Tang Nhược, dạy dỗ cô đừng có mà ăn trong chén nhìn trong nồi, thuận tiện trả thù chuyện cô nhục nhã nói anh có bệnh.

"Cô ấy là người của tôi."

Câu nói lạnh lùng, khiến cơ thể Hạ Mạnh đột ngột run lên, cảm giác đó giống như ánh mắt của anh Hạ nhìn cậu ta ở trước cửa phòng bao, khiến anh ta cảm thấy sống lưng lạnh lẽo không thể giải thích được.

Hạ Mạnh khó chịu, rất khó chịu.

Còn không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao!

Anh Hạ rõ ràng không yêu cô ta.

"Em đã biết anh Hạ, em sẽ không làm gì đâu." Anh ta nhỏ giọng nói thầm, cố gắng đè ép cảm giác khinh thường đối với Tang Nhược xuống, khó có được lúc thông minh biết nhịn, anh ta quyết tìm đầy đủ bằng chứng xác thực trước.

Đêm đó ở thành phố Đông anh ta đã nghe thấy Tang Nhược gọi điện thoại, với giọng nói đó, anh chắc chắn đầu dây bên kia là người đàn ông.

Hừ.

Chờ xem.

Không sớm thì muộn, cậu sẽ khiến cho anh Hạ đá ả Tang Nhược kia đi.

Cậu định nói điều gì đó, thì đã thấy anh Hạ rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.

"Anh Hạ, đợi em với!" Cậu nhanh chóng chạy theo.

Úc Tuỳ đứng đó hút nốt ngụm thuốc cuối cùng cho hết điếu, như có như không mà cười lạnh, không rõ là ý gì.

**************

Hạ Mạnh quả thực khóc không ra nước mắt.

Cậu cảm thấy anh Hạ hình như đang nhắm vào mình, bốn người cùng đánh bài, nhưng không thắng hai người kia, chỉ nhắm anh ta mà thắng, mặc kệ cậu ta ném bài gì ra thì anh cũng sẽ khiến cậu thua tiền hết lần này đến lần khác.

Thua đến mức quần cộc gần như không còn nữa nhưng anh cũng không cho cậu đổi người.

"Anh Hạ," Cậu ủy khuất, tức tối nói nhỏ: "Mắt em mỏi quá, có thể cho người khác vào thay em hai bàn được không?"

Hạ Cảnh Tây ngậm điếu thuốc trên khoé miệng, nghe vậy hờ hững liếc nhìn cậu ta một cái: "Nếu đôi mắt của cậu vướng víu như vậy, thì vừa lúc cũng không cần nữa."

Hạ Mạnh: "......"

Mẹ nó.

Lời này nói ra giống như là cậu ta đã nhìn thứ gì không nên nhìn vậy, nhưng cậu ta rõ ràng là cái gì cũng không nhìn thấy gì, ngoại trừ gương mặt của Tang Nhược kia.

Nếu sớm biết là Tang Nhược, chắc chắn cậu ta sẽ không nhìn nó đâu.

Hạ Mạnh một hơi nghẹn lại, sống dở chết dở khó chịu muốn chết.

Lúc này, khoé mắt cậu đột nhiên phát hiện ra thư ký của anh Hạ đang đi tới, ánh mắt lập tức sáng rực như nhìn thấy vị cứu tinh: "Anh Hạ, thư ký Tạ đến rồi, anh ta tìm anh là có việc gì sao?"

Hạ Cảnh Tây nhướng mắt.

"Các cậu chơi đi."Anh đứng dậy nhường chỗ.

"Hạ tổng:" Thư ký Tạ thấy anh đi ra ngoài liền nhanh chóng đi theo, đưa cho anh chiếc túi cầm trên tay: "Quần áo của cô Tang."

Hạ Cảnh Tây liếc nhìn anh ta một cái.

Thư ký Tạ đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh: "Hạ tổng?"

Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm bộ quần áo trong túi.

"Không có việc gì."Anh nhận lấy, ngón tay móc vào quai túi giấy, đáy mắt bỗng dưng xẹt qua lạnh lẽo, sương mù như có như không.

Anh xoay người, chạm vào điếu thuốc và bật lửa.

"Hạ tổng, vậy tôi về trước?" Thư ký Tạ thử thăm dò hỏi.

"Ừm."

Thư ký Tạ rời đi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, dáng người đàn ông cao lớn thẳng tắp, nhưng quanh thân lại toát ra một cỗ lạnh lẽo.

Nhất là khi gương mặt của anh ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo đến khó tả.

Hạ Cảnh Tây không chút để ý phun làn khói.

Bóng đêm dần dần trở nên dày đặc.

Khói thuốc lượn lờ, anh cho tay vào túi quần lấy điện thoại ra, ngón tay vừa chạm vào màn hình bấm một chuỗi số điện thoại, chỉ là không đợi có tiếng " Đô" vang lên, anh không ngần ngại mà cắt đứt.

Hừ nhẹ một tiếng, anh tùy ý ném túi giấy sang lên ghế sô pha ở bên cạnh.

************

Ánh đèn đường chiếu xuống bao phủ lấy gương mặt tinh xảo của Tang Nhược, một tầng nhàn nhạt, càng lộ ra vẻ đẹp quyến rũ mê ly.

Cô thẳng lưng đi về phía trước.

Trong lúc vô tình, trong lúc lơ đãng dư quang thoáng qua nhìn thấy xe của Hạ Cảnh Tây.

Cô mím chặt môi, đè nén sự chua xót trong lòng, bình tĩnh thu lại ánh mắt.

"Chị Nhược Nhược!" Châu Châu thấy cô đi ra, kích động đẩy cửa xe, kéo tay mang cô lên xe, nóng lòng muốn hỏi tình hình, nhưng cô bé lại thấy có có cái gì đó khác hẳn so với lúc đi vào.

"Chị Nhược Nhược, chị không vui sao?" Cô bé theo bản năng hỏi.

Suy nghĩ phiêu diêu quay trở về, Tang Nhược hoàn hồn.

"Không phải không vui."Cô rũ mắt xuống, phủ nhận.

"Thế còn bộ phim thì sao? Đạo diễn Úc nói thế nào?"

Nhận nước từ Châu Châu để uống cho thuận họng, Tang Nhược nhếch môi, cố gắng phớt lờ sự không vui đang đọng lại trong lồng ngực: "Thành công, đạo diễn Úc nói hợp đồng sẽ được chuẩn bị tốt trong 2 ngày tới."

Đôi mắt Châu Châu sáng lên, cực kỳ vui vẻ: "Ahhhhh, Nhược Nhược chị giỏi quá, quá tuyệt vời!"

Tang Nhược nhẹ nhàng cười cười.

Chỉ cần nghĩ đến có thể cùng đạo diễn Úc hợp tác, tâm trạng tồi tệ do Hạ Cảnh Tây gây ra cuối cùng cũng tiêu tán chút ít.

"Chị Nhược Nhược."

"Hả?"

Châu Châu hai tay ôm mặt, nhìn Tang Nhược, gương mặt tràn đầy ý cười, làm như thế nào cũng không che giấu hết: "Chị Nhược Nhược, chị thật sự quá đẹp luôn đó, cười một cái thôi là lòng em liền sa vào đó, ôi, ôi, ôi...... tim em đập nhanh quá rồi nè."

Tang Nhược bị cô nhóc chọc cười.

Nhưng mà có cái gì đó không tự chủ xẹt qua trong đầu cô, trái tim như bị ai đó bóp chặt lại.

Hàng mi khẽ rũ xuống giữa bóng đêm, một cổ phong tình khó lòng tả nhuộm lên gương mặt mỹ lệ của cô.

"Châu Châu."

"Dạ?"

Gương mặt của bản thân phản chiếu qua cửa sổ xe, Tang Nhược nhìn, đầu ngón tay vô thức chạm vào ghế ngồi dưới thân, nhằm muốn xoa dịu cỗ ngột ngạt trong ngực: "Chị mặc sườn xám có đẹp không?"

Châu Châu trợn to mắt kinh ngạc: "Chị Nhược Nhược, chị làm sao vậy? Dĩ nhiên là chị mặc sườn xám rất đẹp nha, em còn chưa từng thấy qua nữ minh tinh nào mặc sườn xám mà đẹp như chị cả."

Chóp mũi Tang Nhược có chút không tự chủ được mà ê ẩm.

Cô giống như một đứa trẻ cố chấp, muốn có một câu khẳng định và muốn ai đó dỗ dành mình: "Có người nói chị mặc sườn xám rất khó coi."

Cô rất muốn nhẹ nhàng hỏi, rất muốn không để trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn bị ảnh hưởng, giọng điệu rõ ràng có chút rầu rĩ.

Châu Châu mắng một tiếng: "Người đó hoặc là do ghen tị, hoặc là có mắt như mù! Chị Nhược Nhược mặc sườn xám nhìn rất xinh đẹp, nam nữ đều bị hút hồn, chúng ta mặc kệ những người cổ quái đó."

Cô nhóc nghĩ nghĩ, còn định nói nếu là một người đàn ông nói một người phụ nữ mặc sườn xám khó coi, ngoại trừ mắt bị mù, thì khả năng rất lớn còn lại là người đàn ông đó có tính chiếm hữu mạnh, chỉ muốn bản thân mình nhìn thấy, nhưng nghĩ đến chị Nhược Nhược chưa có bạn trai, nên thôi cô sẽ không nói.

Tang Nhược nắm chặt tay, chớp chớp mắt.

"Ừ." Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không muốn nghĩ về nó nữa.

Châu Châu còn muốn an ủi đôi câu, nhưng điện thoại di động của cô vang lên.

Tang Nhược vô tình nhìn thấy, nhẹ nhàng nói: "Trả lời điện thoại đi, không sao đâu."

Châu Châu ngượng ngùng cười cười, nhưng do vẫn ở trong thời gian làm việc, cô nhóc không nói nhiều được, nên đành nói vài câu rồi để buổi tối gọi video sau.

Chỉ trong 1 phút đồng hồ ngắn ngủi, Châu Châu nở nụ cười ngọt ngào, rất ngọt.

"Bạn trai à?" Tang Nhược hỏi.

Thuyền thuyền gật gật đầu: "Dạ đúng á chị Nhược Nhược, bọn em mới ở bên nhau không bao lâu cho nên rất dính nhau, ha ha, em rất vui vẻ, bởi vì lúc đầu em nghĩ rằng chỉ có mỗi em đơn phương anh ấy, nhưng không nghĩ rằng anh ấy cũng yêu thầm em."

Nụ cười trên gương mặt cô nàng chứa đầy sự ngọt ngào.

Tang Nhược nhìn thấy vậy, không hiểu sao lại liên tưởng đến khung cảnh tình yêu ngọt ngào của một cặp đôi mà cô vô tình nhìn thấy khi ngắm bình minh ở thành phố Đông, còn có chị Lam Nhiên với người bạn trai nhiều năm của chị ấy.

Đều là bộ dáng của tình yêu.

Lúc này Đoạn Du gọi điện thoại đến để hỏi xem buổi thử vai diễn ra như thế nào, điều đó đã kéo suy nghĩ của Tang Nhược trở lại.

Tang Nhược báo cho tin tức tốt, Đoạn Du và Châu Châu giống nhau, đều vui mừng vì cô.

"Đúng rồi." Nói chuyện vài câu rồi Đoan Du nói đến việc chính: "Ngày mốt đừng quên tham gia sự kiện của một nhãn hiệu, chị và Châu Châu đi sớm đến đón em, đến lúc đó sẽ trang điểm ở khách sạn gần nơi diễn ra sự kiện, đỡ phiền phức và cũng thuận tiện."

Tang Nhược gật đầu: "Được."

"Còn quần áo thì......"

Tang Nhược đột nhiên hỏi: "Em có thể thay sườn xám được không?"

"Sao em lại muốn mặc sườn xám vậy?" Đoạn Du không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi.

Tang Nhược quay mặt đi nhìn ra ngoài xe, mím môi: "Bởi vì em cảm thấy mình mặc sườn xám rất đẹp."

Nghe cô nói, trong đầu Đoạn Du hiện lên hình ảnh bộ dáng Tang Nhược mặc sườn xám đêm đó ở hội quán Lan Thanh, thật sự không phải là Tang Nhược tự luyến, mà quả thực em ấy mặc vào rất đẹp, phong tình mà không nhận ra, vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.

Cho dù cô là phụ nữ cũng không thể nào rời mắt.

"Được chứ." Đoạn Du cười, học giọng điệu của fans hâm mộ nói, "Tang Nhược đẹp nhất!"

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô ấy làm bộ hắng giọng, hạ giọng cảnh báo: "Sự kiện kia người tham gia rất đông, không cho phép xảy ra bất cứ sai sót gì, kiên nhẫn một chút, có nghe thấy không?"

Hàng lông mi Tang Nhược cụp xuống, ánh mắt cô dừng lại trên cổ tay mình.

"Em biết rồi." Ngoài xe bóng đêm bao phủ dày đặc, cô thấp giọng nhắc lại, không biết là đang đáp lại Đoạn Du hay là đang tự nhủ với chính mình, người sắp kiên trì không nổi nữa: "Em biết rồi."

Bức tường nam va vào quá nhiều sẽ đau.

Đêm nay, Tang Nhược không có trở lại biệt thự Vận Hà. [Biệt thự mà chương 4 anh đưa chị về sau khi rời hội quán Lan Thanh á]

*******

Hôm sau.

Tang Nhược đến biệt thự Vận Hà khi đã chắc rằng thời gian này Hạ Cảnh Tây không còn ở đó.

Cô vào phòng quần áo tìm chiếc vali trống lúc trước mình chuyển đến và chuẩn bị thu dọn——

"Em muốn đi?"

Hơi thở quen thuộc chưa kịp phòng bị đã nhanh chóng xâm nhập vào cô từ phía sau, giọng nói lạnh lùng không chút ấm áp vang lên.

Tác giả có lời muốn nói: Về anh Hạ, văn án có một câu: Hạ Cảnh Tây lòng lạnh lùng, vô tình bạc nghĩa, trời sinh sẽ không yêu người khác càng không cần tình yêu. Cho đến khi gặp Tang Nhược.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Đọc truyện chữ Full