DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
Chương 5105 Cái khe lại mở rộng.

Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào Trấn Ngục Võ Thần, không nói câu nào.  

             Thực tế, Trấn Ngục Võ Thần cũng nhìn rõ.  

             Đúng là Lâm Chính đã hấp thu rất nhiều năng lượng, cũng có năng lực miễn dịch nhất định với năng lượng ngoài trận pháp.  

             Nhưng năng lực miễn dịch đó không mạnh.  

             Muốn rời khỏi trận pháp máu thịt hoàn toàn, xuyên qua biển năng lượng để rời khỏi đây, vẫn có nguy hiểm cho Lâm Chính.  

             Về phần đưa Trấn Ngục Võ Thần rời đi, đây hoàn toàn là một ván cược khổng lồ.  

             “Được rồi nhóc con, cậu đừng tưởng tượng mấy thứ lung tung tào lao nữa, nên ích kỉ một chút, tình yêu của cậu rất lớn, nhưng trong thế giới đầy sự lừa gạt này, loại người như cậu nếu không có thực lực chống đỡ, xương cốt đã bị nghiền thành tro lâu rồi”.  

             Trấn Ngục Võ Thần cắt ngang suy nghĩ của Lâm Chính, cười toét miệng nói: “Tôi sẽ chỉ dạy cho cậu một ít, sau đó sẽ chỉ nốt điều cuối cùng”.  

             Lâm Chính sửng sốt, lập tức nắm tay: “Nguyện nghe thầy chỉ dạy!”  

             “Thầy?”  

             Trấn Ngục Võ Thần cũng hơi sửng sốt, sau đó gật đầu liên tục, cười ra tiếng nói: “Nghe được tiếng thầy này của cậu, tôi cũng sẽ không giữ lại điều gì nữa!”  

             “Nhóc con, có biết tôi đã trải qua những gì không?”  

             “Hoàn toàn không biết gì”.  

             Lâm Chính lắc đầu.  

             “Trấn Ngục tôi nổi tiếng từ sớm, là người có lai lịch dài nhất trong bảy vị Võ Thần, bởi vì tôi đã trải qua hai lần biến hóa thành Võ Thần, trước tôi, thật ra không có bảy vị Võ Thần, chỉ có năm vị, tôi là một trong số đó, nhưng trong bốn người kia thì có ba người tranh đấu rồi chết, một người còn lại thì chết trên đường tìm cách trường sinh”.  

             “Tìm cách trường sinh?”  

             “Cái thứ đồ hư ảo mờ mịt đó, không biết trong trăm ngàn năm qua đã có bao nhiêu người điên cuồng vì nó, nhưng tới nay, vẫn không có bất kì manh mối gì. Trường sinh, đâu có đơn giản như vậy? Nhưng mà, tôi tìm được một phương thức tu luyện độc đáo trong đống di sản mà tên Võ Thần đã chết kia để lại!”  

             “Phương thức tu luyện độc đáo? Là cái gì?”  

             Lâm Chính theo bản năng hỏi.  

             Khóe miệng Trấn Ngục Võ Thần cong lên, sau khi dừng một lúc, mới mở miệng nói: “Nhập tục!”  

             “Nhập tục?”  

             Lâm Chính đột nhiên chấn động.  

             “Đúng, nhập tục!”  

             Trấn Ngục Võ Thần cười nói: “Mọi người đều biết tôi là người khiêm tốn, năm nào cũng bế quan tu luyện, lần xuất quan này, tôi giết hai tên Võ Thần, mọi người cho rằng tôi là người vô địch trên thế giới! Nhưng trước đó, ai cũng cảm thấy thực lực của tôi và bọn người Tiếu Thiên, Huyết Đồ, Bôn Lôi, Ám Thiên không chênh lệch bao nhiêu! Thực tế, chính vì nhập tục, nên khiến thực lực của tôi tăng mạnh!”  

             “Rốt cuộc thì nhập tục là cái gì?”  

             Lâm Chính trầm giọng hỏi.  

             “Ý trên mặt chữ, là phải đắm mình vào bụi bặm, dung nhập vào mọi thứ trên đời này!”  

             Trấn Ngục Võ Thần thấp giọng nói: “Tất cả mọi thứ, đều có nhân quả, đều có liên hệ, mỗi đóa hoa ngọn cỏ gốc cây bụi đất, đều có liên hệ nhân quả, nếu chúng ta thông qua nhập tục rồi dung hòa vào đó, tìm được tinh hoa, sử dụng cho mình, như thế, đó chính là nhập tục!”  

             “Mọi người cho rằng tôi bế quan mười mấy năm, thực ra tôi hoàn toàn không bế quan, tôi chỉ biến mình thành kẻ bình thường, sinh hoạt trong thế tục, du lịch, đi nghe, đi thưởng, đi cảm thụ, uống trà trong phố xá sầm uất, ngồi thiền dưới gốc cây đại thụ yên tĩnh, nghe âm thanh nước suối chảy bên bờ sông, cũng sẽ ở trên đỉnh cao nhất của thành trì, thưởng thức dáng vẻ của chúng sinh… Bế quan, không phải là nhốt mình và một căn phòng bé nhỏ khô ráo để suy nghĩ, loại suy nghĩ này, thực ra rất hạn hẹp, nông cạn, bây giờ cậu lấy trời đất làm nơi bế quan, tìm hiểu tất cả mọi thứ, như thế, tất cả những thứ cậu khám phá, nhận ra, đều khác biệt hoàn toàn, nó sẽ rộng mở rõ ràng, thứ cậu có thể lĩnh hội, cũng hơn hẳn điều tầm thường!”  

             Lâm Chính ngơ ngác tại chỗ, dường như linh hồn bé nhỏ trên người đều bay mất.  

             Rõ ràng, anh chưa bao giờ nghe thấy loại ngôn ngữ siêu phàm thoát tục này!  

             Coi trời đất là phòng, cảm nhận mọi thứ.  

             Ai dám suy nghĩ và thực hiện như thế?  

             Nhưng Trấn Ngục Võ Thần đã làm như vậy.  

             “Đây chỉ là tất cả những gì tôi hiểu về nhập tục trong đống di sản của vị Võ Thần kia, nhập tục thật sự là như thế nào, mỗi người có một cách hiểu khác nhau, hơn nữa thật ra tính cách của tôi cũng không ủng hộ tôi nhập tục, cho nên tôi cũng không được coi là nhập tục thành công, dù vậy, mười mấy năm tôi bế quan nhập tục, cũng cho tôi thực lực mạnh mẽ hơn hẳn các vị Võ Thần bình thường, nhóc con, thiên phú và sự thấu hiểu của cậu còn mạnh hơn tôi, tôi nghĩ nếu cậu nhập tục bế quan, chắc chắn có thể đạt được thành tựu cao hơn, mạnh hơn cả tôi…”  

             Trấn Ngục Võ Thần cười nhẹ nói.  

             “Vậy thưa thầy, nhập tục cụ thể, nên bắt đầu từ bước nào?”  

             Lâm Chính hỏi ngay tức khắc.  

             Nhưng Trấn Ngục Võ Thần không nói chuyện nữa.  

             Mắt ông ta nhìn vào trận pháp máu thịt kia, cười nhẹ nói: “Tôi phải đi rồi!”  

             “Thầy…”  

             Lâm Chính lấy lại tinh thần, lập tức thấp giọng quát: “Cho tôi thêm một ngày, thầy đừng hiến tế bản thân!”  

             “Không được rồi nhóc con, với tôi mà nói, cái chết là điều tất nhiên, tôi không theo đuổi sự bất tử! Nếu đã vào tình cảnh này, việc gì phải kéo dài hơi tàn…”  

             “Thầy?”  

             “Nhóc con, thứ nên dạy tôi cũng đã dạy cho cậu! Phần còn lại phải xem vào tạo hóa của cậu!”  

             Trấn Ngục Võ Thần nhắm mắt lại, sau đó cơ thể bùng lên một luồng ánh sáng màu xám lấp lánh.  

             Lâm Chính thấy thế, lập tức quỳ gối xuống.  

             “Nhóc con, nếu có kiếp sau, chúng tôi sẽ gặp lại, bây giờ, tôi phải đi gặp bọn họ rồi!”  

             “Ha ha ha ha…”.  

             Trấn Ngục Võ Thần cười to, sau đó thân thể từ từ phân giải, xương cốt máu thịt nở rộ như pháo hoa, dán sát vào trận pháp máu thịt trên vách tường.  

             Sau khi máu thịt chìm vào trận pháp, độ dày của trận pháp lại tăng thêm.  

             Bây giờ, Lâm Chính có ít nhất năm ngày để tu luyện trong trận pháp máu thịt này.  

             Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào máu thịt nở rộ kia, trong mắt là sự phức tạp lay động.  

             “Cả đời người này, rốt cuộc đang theo đuổi điều gì?”  

             Anh lầm bầm một tiếng, từ từ đứng dậy, để mặc cho thân thể hấp thu năng lượng kia.   

             Anh không xếp bằng để tu luyện, như đang tự hỏi gì đó.  

             Lúc này, hình như Lâm Chính phát hiện ra thứ gì, đi đến chỗ chết của Trấn Ngục Võ Thần, nhặt miếng thẻ bài bạc rơi trên mặt đất.  

             Thẻ bài màu bạc được bọc trong phù điêu hình rồng, ở giữa khắc hai hàng chữ tràn đầy sát khí.  

             “Trấn áp sáu giới, nhốt vào Bát Hoang!”  

             Lâm Chính cầm thẻ bài bạc nhìn một lát, sau đó treo vào hông, xoay người đi tới cái khe kia, sau đó núp xuống, cho tay vào khe, sau đó đột nhiên dùng lực.  

             Ầm ầm!  

             Cái khe lại mở rộng.  

             Lúc này một bàn chân cũng không ngăn nổi.  

             Năng lượng điên cuồng tràn vào trong vòng tròn trận pháp, chỉ lát sau đã lấp đầy toàn bộ phần trong.  

             Lâm Chính đột nhiên điều động toàn bộ sức mạnh, bắt đầu hấp thu những năng lượng này.  

             Cùng lúc đó, những tiếng nổ mạnh và cảm giác chấn động ở phía trên truyền đến.  

             Hình như cuộc chém giết ở phía trên đã vào giai đoạn gay cấn rồi.  

             Lâm Chính chằng thèm để ý, vô cùng tập trung hấp thu những năng lượng này.  

             Khi Lâm Chính điên cuồng hấp thu, biển năng lượng cũng dần dần thu nhỏ lại.  

             Trong khoảnh khắc này, móng vuốt rồng trong biển năng lượng kia cũng hơi chếch đi một chút.  

             Chỉ tiếc Lâm Chính đang nhắm mắt hấp thu vẫn chưa chú ý tới…

Đọc truyện chữ Full