DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5107 TÊN KHỐN KIẾP, DỪNG LẠI CHO TÔI!"

“Hai mươi ngàn cao thủ, theo ước tính của tôi có thể giữ chân ông ít nhất năm giờ hoặc lâu hơn, nhưng ông lại đến chỉ trong hơn một tiếng, xem ra không còn khả năng nào khác ngoài việc họ đầu hàng”.

Diệp Viêm nhẹ giọng nói.

"Diệp Viêm, dù gì cậu cũng được coi là con trời, thiên tài yêu nghiệt, nhưng cậu lại liều lĩnh, to gan lớn mật dám cướp thi thể của Võ Thần, cậu không muốn sống nữa sao?"

Tiếu Thiên Võ Thần lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn giao thi thể của các Võ Thần ra, nếu không tôi sẽ khiến cậu tan xương nát thịt, chết không toàn thây!"

Diệp Viêm im lặng.

Sau khi suy nghĩ một lát, hắn gật đầu: "Kẻ biết thức thời chính là trang tuấn kiệt, Diệp Viêm tôi không phải người liều lĩnh, cho ông hết mấy thi thể của các vị Võ Thần đấy!"

Nói xong, hắn ném thi thể của bốn vị Võ Thần qua.

Tiếu Thiên Võ Thần lập tức tiếp lấy bằng sức mạnh phi thăng.

Nhìn thi thể của bốn vị Võ Thần, ánh mắt Tiếu Thiên Võ Thần cũng trở nên rực lửa.

"Tốt, rất tốt, hahahaha, Diệp Viêm, cậu đúng thật là một người hiểu chuyện, hahahaha...”

Tiếu Thiên Võ Thần cười nói.

Diệp Viêm im lặng.

Kế hoạch ban đầu của hắn là rời đi luôn, chưa bao giờ ngờ tới biến cố này, cũng không biết Tiếu Thiên Võ Thần dùng thủ đoạn gì để chiêu mộ tông chủ Thiệu Nham Tông.

Bây giờ bên phía Tiếu Thiên Võ Thần có năm mươi nghìn quân tinh nhuệ, một vị Võ Thần cũng đủ để khống chế hắn, nếu có thêm mấy chục nghìn người vây khốn, hắn nhất định không phải là đối thủ của bọn họ.

Với tình hình hiện tại, hắn nên rời đi trước.

Diệp Viêm lập tức xoay người, định rời đi để quan sát tình hình.

Nhưng ngay khi hắn vừa ra tay, tông chủ Thiệu Nham Tông đã dẫn người cản đường của hắn.

"Hửm?"

Lông mày Diệp Viêm nhíu lại.

"Diệp Viêm, cậu không thể đi”.

Tiếu Thiên Võ Thần nheo mắt lại, cười nhạt nói: "Tôi đã hứa với tông chủ Thiệu Nham Tông sẽ giao thân thể cậu cho ông ta, đồng thời truyền năng lực Võ Thần cho họ, cậu cũng có thực lực của Võ Thần, đối với bọn họ mà nói, cậu cũng chính là bảo vật vô tận, làm sao có thể để cậu rời khỏi đây chứ?"

"Tiếu Thiên, ông định ra tay với tôi sao?"

"Thế nào? Tôi không thể ra tay à?"

Tiếu Thiên Võ Thần tinh nghịch hỏi.

"Vậy thì ông thật ngu xuẩn!"

Diệp Viêm lắc đầu: "Ông lựa chọn động vào tôi thì đồng nghĩa với việc ông không thể thắng trong trận này được đâu!"

"Ha, phách lối thật!"

Tiếu Thiên Võ Thần cười khinh bỉ, trong con ngươi tràn ngập sát ý: "Tôi đã định trở thành vua của long mạch dưới lòng đất, hôm nay cho dù là cậu hay Mộ Dung Tùng đều phải chết!"

Dứt lời, ông ta vung tay lên: "Giết!"

"Giết!"

Những người phía sau vội vàng tiến lên.

Tông chủ Thiệu Nham Tông dẫn đầu và là người đầu tiên tấn công.

Nhưng Diệp Viêm hoàn toàn không ham chiến, xoay người chạy trốn luôn.

“Dám chạy hả?”

Tông chủ Thiệu Nham Tông hét lớn, lấy ra một sợi dây thừng từ hư không ném về phía Diệp Viêm.

Sợi dây thừng lập tức bay về phía Diệp Viêm như một con rắn, muốn quấn chặt lấy hắn.

Diệp Viêm trở tay, xé toạc sợi dây thừng.

"Tên khốn kiếp, dừng lại cho tôi!"

Tông chủ Thiệu Nham Tông nhân cơ hội đuổi kịp.

Nhưng giây tiếp theo, miệng Diệp Viêm đột nhiên phát ra một tiếng gầm đáng sợ.

“Cút!”

Đùng!

Tông chủ Thiệu Nham Tông mất cảnh giác, bị tiếng gầm này làm chấn động, bay ra xa cùng với đám đệ tử phía sau, cuối cùng nặng nề ngã xuống mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi, trầy da sứt thịt, bị thương toàn thân.

"Cái gì?"

Tiếu Thiên Võ Thần lập tức biến sắc.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Viêm đang dần dần rời đi, vẻ mặt đầy vẻ hoài nghi.

“Sức mạnh này... Không phải sức mạnh phi thăng! Giống như… long lực hơn?"

"Thằng nhóc này... Lại là người nắm giữ long lực ư?"

Tiếu Thiên Võ Thần thở hổn hển.

Đọc truyện chữ Full