DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
Chương 5114 Trong Long Tâm Thành

Nghe người này nói vậy, mọi người chợt cảm thấy như gặp phải kẻ địch mạnh. 

 

            Người này có thể âm thầm tiếp cận mọi người, đủ để thấy thực lực của hắn đáng sợ đến mức nào. 

 

            Mà lời hắn nói, cũng thể hiện rõ thái độ của hắn. 

 

            Đây là kẻ thù, chắc chắn không phải bạn! 

 

            “Phải tìm cách thoát khỏi đây!” 

 

            Lang Gia trầm giọng nói. 

 

            “Vị đại nhân này, chúng tôi không có ác ý, chúng tôi chỉ nghe nói ở đây có lối ra vào có thể rời khỏi long mạch dưới lòng đất, lập tức muốn đến chỗ này, rời khỏi long mạch dưới lòng đất, xin đại nhân tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi, kêu chúng tôi đi qua, đúng lúc?” 

 

            Đào Thành vội vàng tiến lên, cung kính cúi đầu, cười nói. 

 

            “Lối ra?” 

 

            Người nọ cười khẩy: “Tôi nghĩ các ông nhầm rồi, ở đây căn bản không có lối ra vào long mạch dưới lòng đất”. 

 

            “Cái gì?” 

 

            Đào Thành sửng sốt, không biết phải làm sao. 

 

            “Nếu nhầm vậy chúng tôi sẽ rời đi ngay, làm phiền đại nhân rồi, chúng tôi đi ngay bây giờ đây!” 

 

            Lang Gia tiếp lời, lập tức nói. 

 

            Song đối phương không thèm để ý, ngược lại mỉm cười nói: “Đi? Như vậy sao được? Đã đến rồi, không được đi!” 

 

            Mọi người nghe thấy vậy, vô cùng lo sợ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. 

 

            “Đại nhân, có thể chúng tôi đã chọc giận đại nhân, nhưng không đến mức gây chiến chứ?” 

 

            Lang Gia trầm giọng nói. 

 

            “Gây chiến? Không không không, các anh hiểu nhầm rồi”. 

 

            Đối phương cười to, liên tục xua tay, sau đó nheo mắt cười nói: “Giết con sâu cái kiến như các anh, cần gì phải gây chiến?” 

 

            Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. 

 

            “Đại nhân muốn cạn tàu ráo máng sao?” 

 

            “Ồ, bất kỳ ai đến đây, đều phải chết, bí mật ở nơi này, không được phép tiết lộ ra ngoài, mấy người chịu uất ức một chút, chỉ cần thò cổ ra là được, yên tâm, đao của tôi rất nhanh”. 

 

            Nói xong, đối phương lao thẳng đến. 

 

            Đám người Lang Gia, Huyền Thông không dám chần chờ, lập tức xông lên trước, chém giết đối phương. 

 

            Tất cả mọi người buộc phải tham gia chiến đấu. 

 

            Nhưng thực lực của đối phương quá khủng bố và mạnh mẽ, mỗi lần thi triển, năng lực sẽ bao trùm sức mạnh phi thăng của mọi người. 

 

            Lần ra tay đầu tiên, mọi người đều chịu thua thiệt rất lớn, mỗi người đều bị tổn thương khác nhau. 

 

            “Người này... thật đáng sợ!” 

 

            Huyền Thông bị đánh lui, nhanh chóng nuốt một viên thuốc, không thể tin nói. 

 

            Đương nhiên Lang Gia cũng gặp áp lực. 

 

            Nhưng mọi người ỷ vào ưu thế nhiều người, vẫn còn thủ đoạn để tiếp chiêu. 

 

            Nhưng hiển nhiên, tất cả mọi người chỉ có thể tiếp chiêu, muốn đánh bại người này, căn bản không có khả năng. 

 

 

            “Nếu cứ đánh như vậy, chắc chắn sẽ không có đường sống”. 

 

 

            Lang Gia suy nghĩ một chút, sau đó khẽ hét lên: “Tôi sẽ yểm trợ cho mấy người, mấy người nhanh chóng lui về phía sau, rời khỏi đây, mau!” 

 

            “Lang Gia đại nhân, vậy cậu thì sao?” 

 

            Tửu Ngọc vội hỏi. 

 

            “Bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, đi mau!” 

 

            Lang Gia gầm lên, dẫn Huyền Thông lao về phía trước. 

 

            Cầm Kiếm Nữ thấy vậy cũng muốn liều chết lao lên, nhưng Mị Mộng đứng bên cạnh lập tức kéo cô ta lại. 

 

            “Cô Mị Mộng?” 

 

            “Tình Nhi, bây giờ không phải lúc xúc động, người này có thực lực phi phàm, chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, nghe lời anh Lang Gia, rời khỏi đây!” 

 

            Mị Mộng nghiêm túc nói. 

 

            “Nhưng…” 

 

            “Không nhưng gì cả, chẳng lẽ cô muốn mọi người chết ở đây sao? Chớ phụ lòng anh Lang Gia đã phải khổ tâm!” 

 

            Mị Mộng hét lên, không để ý đến ý nghĩ của Cầm Kiếm Nữ nữa, mà mạnh mẽ kéo cô ta đi. 

 

 

            Hốc mắt Cầm Kiếm Nữ đỏ bừng, siết chặt hai tay, không cam lòng, nhưng vẫn chọn rời đi. 

 

 

            “Sao? Ngay cả con muỗi anh cũng đánh không chết à?” 

 

            Lúc này, bên ngoài chướng khí truyền đến giọng nói lười biếng, sau đó một âm thanh xé toạc hướng gió, đánh thẳng về phía Lang Gia đang ở giữa trận chiến khốc liệt. 

 

            Sắc mặt Lang Gia thay đổi, lập tức dùng đao ngăn cản. 

 

            Ầm! 

 

            Một chưởng của đối phương đánh thẳng vào lưỡi đao của Lang Gia. 

 

            Lang Gia bất ngờ không kịp đề phòng, lưỡi đao bị đối phương đánh gãy, chưởng lực kinh khủng đánh vào ngực anh ta. 

 

            Lang Gia phun ra máu, sau đó nặng nề ngã xuống, ngực nứt ra một mảng lớn. 

 

            “Anh!” 

 

            Đám người Huyền Thông vội vàng hét lên. 

 

            “Tôi không sao…” 

 

            Lang Gia lập tức nói, nhưng lời nói mới đến miệng, ngực phập phồng một hồi, như sắp nôn ra máu. 

 

            Anh ta cứng rắn chịu đựng, không để máu phun ra, sau đó đứng dậy, vứt đoạn đao gãy, lạnh lùng nhìn hai bóng người đằng kia. 

 

            “Anh nhúng tay vào làm gì?” 

 

            Rõ ràng người đàn ông nọ không hài lòng với người đàn ông đến sau, tức giận nói. 

 

            “Tôi thấy anh đập con muỗi cũng tốn sức, nên tới giúp anh, dù sao bây giờ anh cũng đang gác, anh ở đây lâu như thế, nếu còn lề mề, chẳng phải tôi phải thay anh thay ca sao?” 

 

            Người đàn ông đến sau nhún vai nói. 

 

            “Anh đấy, chút thiệt thòi cũng không chịu!” 

 

            Người đàn ông nọ lắc đầu, vẻ mặt đầu bất lực. 

 

            “Nói thế nào?” 

 

            “Còn nói thế nào nữa? Cứ tuân theo các quy tắc cũ!” 

 

            “Vậy được, ra tay đi!” 

 

            Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi lao về phía đám người Lang Gia, Huyền Thông. 

 

            Đồng tử Lang Gia căng lên gấp bội. 

 

            Nhưng bọn họ không thể lùi bước. 

 

            “Liều mạng!” 

 

            Lang Gia gầm lên, liều chết xung phong. 

 

            Đám người Huyền Thông thấy vậy, tất cả đều coi cái chết như không, lao về phía đối phương. 

 

            “Anh Lang Gia!” 

 

            Ngự Bích Hồng kêu lên. 

 

            “Đi!” 

 

            Đào Thành nghiến hét lớn. 

 

            “Đi mau, đừng để ý đến chúng tôi!” 

 

            Lang Gia gào lên, phóng toàn bộ sức mạnh phi thăng trong cơ thể. 

 

            Lúc này, anh ta giống như một vị thần. 

 

            “Khá thú vị!” 

 

            Đối phương không hề sợ hãi, ngược lại còn cười đùa nói: “Quả thật sức mạnh phi thăng của anh rất mạnh, nhưng nếu tôi lấy long lực ra thì còn kinh khủng hơn sức mạnh phi thăng của anh, xin hỏi, anh nên ứng phó thế nào?” 

 

            “Long lực?” 

 

            Đầu óc Lang Gia run lên. 

 

            “Bây giờ, mở to mắt chó của anh ra mà nhìn đi!” 

 

            Người đàn ông cười lớn, sau đó gầm lên. 

 

            Gầm! 

 

            Giống như có tiếng rồng ngâm phát ra từ trong cơ thể hắn. 

 

            Ngay sau đó thần quang vô tận nở rộ, từng luồng khí tức tựa như thực chất hoá bay ra khỏi cơ thể hắn. 

 

 

            Sức mạnh này xuất hiện, lập tức phá vỡ sức mạnh phi thăng của đám người Lang Gia, dồn ép mở ra chướng khí, lấp đầy hết thảy xung quanh. 

 

            Cảm nhận được luồng sức mạnh này Lang Gia và Huyền Thông chỉ có một loại cảm giác. 

 

            Tuyệt vọng! 

 

            Trong Long Tâm Thành. 

 

            Hai người đã giằng co suốt hai ngày hai đêm. 

 

            Toà nhà treo thưởng và cao thủ phe cánh Tiếu Thiên cũng chết gần hết. 

 

            Tại hiện trường thi thể la liệt đầy đất. 

 

            Máu tươi hóa thành sông. 

 

            Một cảnh địa ngục trần gian. 

 

            Toàn thân Tiếu Thiên Võ Thần đầy thương tích, cơ thể hơi cong xuống, thở hồng hộc. 

 

            Hiển nhiên, tình trạng của ông ta đã vô cùng tồi tệ. 

 

            Còn Mộ Dung Tùng, mặc dù cũng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng tình trạng của ông ta tốt hơn Tiếu Thiên Võ Thần không biết bao nhiêu lần. 

 

            “Ông thua rồi!” 

 

            Mộ Dung Tùng mỉm cười nói. 

 

            “Ông cho rằng tôi sẽ bỏ cuộc sao? Tôi nói cho ông biết, không chảy khô giọt máu cuối cùng, ông sẽ vĩnh viễn không tính là thắng!” 

 

            Tiếu Thiên Võ Thần gầm lên dữ tợn.

Đọc truyện chữ Full