DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5130 “CHẲNG LẼ… HẮN CHƯA CHẾT?”.

“Hay lắm!”.

Cô gái tóc bạc nằm dưới đất sáng mắt lên, kích động gào lên.

Diệp Viêm cũng không khỏi tiến tới, vẻ mặt không che giấu được sự kích động.

Với hắn mà nói, Lâm Chính có bị mình giết chết hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là hắn có chết không.

Người này không chết thì sẽ là tâm ma của hắn, thiên phú của hắn vì Lâm Chính mà bị ảnh hưởng rất lớn. E rằng dù có vào đội cũng vô ích.

Cho nên theo Diệp Viêm thấy, giết chết Lâm Chính mới là chuyện quan trọng nhất.

Diệp Viêm âm thầm sử dụng long lực, chuẩn bị gia nhập chiến đấu.

Người đàn ông lực lưỡng ở bên kia mừng rỡ nhìn sang, cao giọng hét lên: “Mọi người tiếp tục, hắn không cầm cự được nữa!”.

“Hay! Hay lắm!”.

“Tiếp tục, ra tay!”.

“Giết!”.

Tiếng hét lại vang lên.

Có người đánh hai tay xuống đất, bứng lên một mảng đất, sau đó hất tung, ném Lâm Chính đang nằm dưới đất lên trời.

“Cuồng Long Xuất Hải!”.

Một người khác hét lên, long lực toàn thân lan ra, đánh năm con Cuồng Long về phía Lâm Chính.

Lâm Chính ở trên cao không kịp phản ứng, bị Cuồng Long tấn công.

“Thần Long Trụy Địa!”.

Gào!

Long lực phóng lên trời, hội tụ thành một con rồng to như một tòa nhà, rơi xuống chỗ Lâm Chính.

Ầm!

Lâm Chính lại đập mạnh xuống đất.

“Phá Hồn Tuyệt Sát!”.

Tiếng hét khác lại vang lên.

Long lực lan tràn, hóa thành một chiếc răng nanh đáng sợ, cắn xé Lâm Chính đã rơi xuống đất.

Nhiều thuật pháp kinh thế hãi tục nối tiếp nhau đánh xuống.

Cả vùng đất tỏa sáng lấp lánh, cả bầu trời bị long lực làm biến dạng.

Sức mạnh đáng sợ lan tỏa bốn phía.

Lúc này, bọn họ không giữ lại gì nữa.

Dù là Diệp Viêm cũng không khỏi dừng bước.

Đối diện với sự tàn phá và tấn công đó, hắn không cần phải ra tay nữa.

Đòn tấn công như vậy dù có là thần cũng phải chết.

“Lâm Chính, tạm biệt!”.

Diệp Viêm hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.

Mặc dù trong lòng hắn có chút nuối tiếc, nhưng hả hê thoải mái là nhiều hơn.

Trước kia, Diệp Viêm không quan tâm đến Lâm Chính.

Lâm Chính lại làm hắn kinh ngạc hết lần này đến lần khác, khiến hắn không thể không chú ý đến người này. Khi hắn thất bại lần đầu, cuối cùng hắn cũng hiểu mức độ uy hiếp của người này đáng sợ đến mức nào.

May sao Lâm Chính lại đắc tội với người không nên đắc tội nhất.

Có thể chết trong tay những người này cũng xem như là tạo hóa của Lâm Chính.

Lâm Chính, hãy yên nghỉ đi.

Diệp Viêm nghĩ thầm, sau đó lùi về sau, định đợi bọn họ dừng lại thì sẽ dẫn người rời đi.

Nhưng lúc này.

Vèo vèo vèo vèo…

Nhiều kiếm quang đột nhiên bắn ra từ trung tâm vụ nổ, đánh về phía người đàn ông lực lưỡng.

Người đàn ông lực lưỡng vẫn đang tiếp tục tấn công Lâm Chính, không ngờ lại có chiêu này.

Hắn vội vàng lùi về sau, nhưng vẫn chậm nửa nhịp.

Phụt!

Luồng kiếm quang cắt vào cánh tay hắn, nửa đoạn cánh tay bị cắt đứt.

Máu phun ra như cột.

Người đàn ông lực lưỡng liên tục lùi về sau, ôm cánh tay đứt đầy đau đớn.

“Hả?”.

“Chẳng lẽ… hắn chưa chết?”.

“Sao có thể như vậy?”.

Bọn họ dừng tay, ngơ ngác nhìn trung tâm vụ nổ.

Cát bụi tan đi, năng lượng hủy diệt dần biến mất.

Một bóng người quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu, chậm rãi xuất hiện trong mắt bọn họ.

Da thịt toàn thân người đó không có mảnh nào lành lặn, đầu bù tóc rối, khí tức hỗn loạn.

Nhưng vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có cảm giác đau đớn, ngược lại một luồng sát ý sôi sục lan ra.

Đọc truyện chữ Full