DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5142 “ÍT NHẤT LÀ NGÀN DẶM!”

Người phụ nữ cụt tay nhìn chằm chằm vào móng vuốt rồng khủng bố, im lặng một lát, sau đó gật đầu.

“Đây là thi thể?”

Ngự Bích Hồng cẩn thận đi qua. Sau đó dùng tay đụng vào móng vuốt rồng khủng bố kia, nhưng không xảy ra chuyện gì cả.

“Tôi thấy đây không phải là pho tượng hay sao, ở long mạch dưới lòng đất này, chỗ nào chẳng có pho tượng thế này, chẳng qua to thế này, chắc là lần đầu tiên mới thấy”.

Long mạch dưới lòng đất, rồng là tín ngưỡng của mọi người, là vị thần thật sự duy nhất của người ở đây.

Cho dù chưa ai nhìn thấy rồng thật sự, nhưng dưới lòng đất, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy pho tượng hoặc bức tranh về rồng.

“Trên thực tế tôi cũng chưa từng nhìn thấy rồng thật sự, nhưng căn cứ theo lời đoàn trưởng của chúng tôi nói, tất cả các pho tượng về rồng trong khu vực long mạch này, đều là bộ phận của xác rồng, đa phần các bộ phận này đều hiện rõ ở ngoài, cũng chính vì nguyên nhân chúng hiện rõ bên ngoài, cho nên mới khiến sức mạnh trong xác rồng tràn ra, nhân tiện hình thành long mạch”.

“Sở dĩ người của long mạch dưới lòng đất có tốc độ tu luyện nhanh chóng hơn vực Diệt Vong hay các khu vực khác, tốc độ lĩnh hội cũng khủng bố hơn, đều là vì long mạch dưới lòng đất có long mạch thật sự tồn tại, được cơ thể của rồng thần nuôi dưỡng bồi bổ, mới có thể tu luyện nhanh chóng!”

Người phụ nữ cụt tay chậm rãi giải thích.

Ánh mắt Lâm Chính trói chặt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cụt tay hỏi: “Đoàn trưởng là ai?”

“Chúng tôi là người bảo vệ long mạch tiên phong! Chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ long mạch trong kỉ nguyên này!”

Người phụ nữ cụt tay cắn răng nói.

“Thì ra là thế, vậy thì trước mắt hang ổ của các người ở đâu?”

Lâm Chính lại hỏi.

“Hẻm núi không tên”.

Người phụ nữ cụt tay nhìn đám người Đào Thành, Mị Mộng, khàn khàn nói: “Không phải đồng bạn của anh biết rồi sao?”

“Chính là nơi mà chúng tôi vô tình đi vào đó à?”

Mị Mộng kinh ngạc hỏi.

“Nơi vô tình đi vào?”

Lâm Chính nhìn về phía mấy người.

“Lâm đại nhân, lúc tôi nhậm chức ở tòa nhà treo thưởng có biết ở chỗ sâu trong cái hẻm núi kia có cửa ra vào thông với vực Diệt Vong, sau khi chúng tôi thoát khỏi Long Tâm Thành, các cửa ra vào của tòa nhà treo thưởng bị phong tỏa, đuổi giết chúng tôi, vì mạng sống, tôi bí quá hóa liều, dẫn bọn họ đi vào cái cửa bị che giấu kia, định rời khỏi long mạch dưới lòng đất”.

Đào Thành vội vàng giải thích.

“Thì ra là vậy, nhưng mà, chắc đó không phải là cửa ra vào chứ? Nếu không, người bảo vệ long mạch cũng không thể xuất hiện ở đó”.

Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cụt tay nói.

Môi dưới của người phụ nữ cụt tay ngập ngừng, đang muốn mở miệng.

Nhưng người bên cạnh thật sự không nhịn được nữa.

“Phượng Quyên! Đủ rồi! Cô không thể nói nữa, nếu không tất cả chúng ta đều chết không có chỗ chôn thân đâu!”

Một người đàn ông gào rống.

Nhưng hắn vừa dứt lời.

Rầm!

Tuyết Thế Tà Kiếm đã bổ thẳng vào đầu hắn, sau đó lực kiếm biến thành hàng trăm dòng điện, bao trùm toàn thân hắn.

Người đàn ông còn chưa kịp nức nở, thân thể hóa thành hơn một người khối thịt chỉnh tề, sụp xuống chết tươi.

Mấy người còn lại đặt mông ngồi xuống đất, đứng cũng không dám đứng thắng,

“Tôi vẫn giữ câu nói kia, nói thì còn đường sống, không nói thì chết ngay bây giờ”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói.

“Đó không phải là cửa ra vào!”

Người phụ nữ cụt tay tên Phượng Quyên vội vàng hô: “Thực ra là đường hầm thông với đầu rồng!”

“Đầu rồng?”

Hô hấp của Lâm Chính căng thẳng.

“Hơn nữa, đó cũng là điện chính của người bảo vệ long mạch như chúng tôi!”

Phượng Quyên run rẩy nói.

“Phải không?”

Lâm Chính hơi hòa hoãn, đột nhiên, anh nghĩ tới một chuyện cực kì khủng bố nào đó.

“Từ đây tới hẻm núi không tên là bao xa?”

Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Ít nhất là ngàn dặm!”

Đào Thành suy nghĩ rồi nói.

“Ngàn cây số?”

Con ngươi của Lâm Chính phóng đại.

“Nói cách khác, xác rồng này... Ít nhất dài ngàn cây số ư?”

Đọc truyện chữ Full