DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Chương 28: Lão đại cậu ta bày vẻ mặt hạnh phúc mà bị đánh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bát trung có một Baidu Tieba*, một nơi mời hẹn chơi bóng, so sánh thành tích, nhận anh trai em gái, còn tìm người nữa, tóm lại ngày nào cũng rất náo nhiệt.

(*) Một diễn đàn trực tuyến phổ biến ở Trung Quốc.

Gần đây lại càng náo nhiệt.

Thứ nhất là vì có thành tích thi tháng, trừ hạng ba ra thì hạng nhất hạng nhì đều cùng một chỗ thi. Bát Trung ở thành phố A chưa tính là trường học đặc biệt xuất sắc, điểm ngoài bảy trăm rất hiếm có. Trước kia về cơ bản mười thứ hạng đầu đều bị lớp thực nghiệm 1 chiếm trọn, thi thoảng mới thấy đột nhiên lòi lên vài lớp khác.

Kết quả lần này cả hạng nhất hạng nhì đều không ở lớp 1, thậm chí, có một thanh niên biết chuyện tiết lộ, hai vị lão đại hơn bảy trăm điểm này đều ngồi tại phòng thi cuối cùng đấy.

Một trong số đó là Thẩm Quyện.

Thẩm Quyện tiếng tăm lừng lẫy.

Quần chúng ăn dưa tỏ vẻ rất khó tiếp nhận ——

Lầu 2: [Hiện giờ đang là thời đại gì vậy nè, mấy người chọn bá chủ trường học không chỉ nhìn giá trị nhan sắc,  mà còn phải nhìn thành tích học tập sao.]

Lầu 3: [Dọa vãi* ra rồi. Đến lúc người ta hỏi tới, tỉ lệ học lên của trường tụi bây thế nào? Chất lượng dạy học thế nào, tao nói sao đây nhỉ? Nói ngay cả bá chủ trường học của bọn tao cũng làm được 700 điểm.]

Lầu 4: [Nhất Trung mà coi là trọng điểm cái thá gì, so với bọn này thì chính là một đống cặn bã, bá chủ Nhất Trung có thể làm được 700 điểm hông?]

Lầu 5: [Lần này lão đại Nhâm Lương Học không phải cũng 700 à. Nghe nói điểm số ban đầu của cậu ta bằng với ông chủ Thẩm đấy, nhưng bài thi của cậu bị chấm sót một câu sai, tự cậu ta tìm đến, tự mình trừ đi ba điểm, rơi xuống hạng thứ ba:) nhân vật trâu bò.]

...

Lầu 22: [Ngó qua lầu trên là biết ngay là một đám đàn em khối 10 11 đây mà, hòa thượng khối 12 có thể nói cho các cưng biết, trước đây Thẩm Quyện đã có thành tích tốt rồi:) nhưng kỳ thật cũng chỉ ở trình độ ngồi trong phòng thi thứ nhất thôi, bình thường toàn ở vị trí thứ hai mươi ba mươi à, cũng không phải đặc biệt xuất sắc:)) Bây giờ càng ngày càng khủng bố rồi, hạng thứ nhất, má ơi.]

Lầu 23: [Dòm qua lầu trên là biết ngay là thứ hổng biết gì đây mà, trước kia cùng lớp với Thẩm Quyện đây nè. Tôi đến nói cho mấy người biết, trước đây Thẩm Quyện toàn ở thứ hạng hai mươi ba mươi là do chưa phân ban tự nhiên ban xã hội. Khi đó phải thi cả chính trị lịch sử địa lý:) mấy kì kiểm tra trước kia của cậu ta đều bị mắng té tát vì để tổ hợp môn xã hội kéo điểm. Một câu chính trị "Nước ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa có nền chuyên chính dân chủ nhân dân" mà cậu ta cũng có thể nhồi cả vào bài thi. Sau khi phân ban xong đây còn không phải là thiên hạ của cậu ta sao, rong chơi trên biển cả khoa học tự nhiên, tùy ý phóng túng.]

...

Lầu 37: [700 điểm mà mới hạng ba, tiểu học đệ lớp mười thi 650 cảm thấy mình rất trâu là em đây phát run bần bật, hạng hai là ai thế?]

Lầu 38: [Không biết, tên Lâm Ngữ Kinh, nữ. Cơ mà cái tên Lâm Ngữ Kinh là của nữ à? Thật khó đọc.]

Lầu 39: [Tui! Biết!! Tui quá có quyền lên tiếng rồi! Tui thi tháng ở cùng phòng với ông chủ Thẩm, ngồi gần lắm đó. Tui có thể nghe thấy Thẩm lão đại gọi tên cô ấy, còn mua đồ ăn cho cô ấy... Mua một đống đồ ăn ngon đó... kiểu như bạn trai mua cho bạn gái vậy... Còn chống bàn* nữa, chống bàn nữa đó mấy người biết hông.]

(*) Cho sinh động =)))



Lầu 78: [Người lớp 10 không sợ chết vụng trộm nói một câu, đừng đoán, hai người này rất thân thiết, là bạn cùng bàn.]

Lầu 79: [? Đây là sự khác biệt giữa bạn cùng bàn nam và bạn cùng bàn nữ ư? Bạn cùng bàn nam chỉ có thể bị đánh chết suýt chết, bạn cùng bàn nữ thì mua đồ ăn?]

Lầu 80: [Tiếp theo nhất định là bạn gái rồi.]

Lầu 81: [Cũng ở phòng thi cuối cùng đây, sau khi chứng kiến luồng sóng tương tác kia, tôi cho rằng hai người họ đã nói* rồi...]

(*) Từ "nói" trong "nói chuyện yêu đương"

Lầu 82: [Người lớp 10 không sợ chết số 2 vụng trộm bổ sung một câu, hai người này ngày nào ở trong lớp cũng rất ngọt. Lão đại vô cùng kiên nhẫn vô cùng sủng [OK]*, hơn nữa lão đại ngày thường tính khí tốt lắm, ngoại trừ thích ngủ ra thì không có vấn đề gì, tập thể lớp chúng tôi đã bắt đầu hoài nghi tính chân thật của truyền thuyết về lão đại rồi.]

(*) Đây là icon dấu like

...

Lý Lâm lặng lẽ tắt Baidu Tieba của trường, len lén nhét di động vào hộc bàn, nhìn vào cái ót của hai vị nhân vật phong vân phía trước.

Thật ra cậu ta định nói, các người đừng đoán, cho dù lúc trước thật sự có manh mối là bạn bè trai gái, thì hiện tại cũng là tám phần sắp chia tay rồi.

Bầu không khí gần đây không ổn chút nào, Lý Lâm cảm nhận được một loại giá lạnh không giống bình thường.

Lâm Ngữ Kinh này, ở chung thời gian dài sẽ nhận ra cô thật ra vẫn rất hoạt bát. Từ sau lần chơi game cùng cô, người cũng dần dần thân thiết hơn, cũng không phải là loại học bá quái gở gì đó. Tuy nhiên gần đây, không thể nào nói chuyện được với cô nữa rồi.

Lý Lâm chỉ cảm nhận được khí áp giữa hai vị lão đại càng ngày càng... thấp hơn, cảm thấy mỗi ngày trôi qua không dễ chịu chút nào.

*

Đại hội thể thao trường học cuối tháng mười là của khối 10 và khối 11, khối 12 không tham gia. Lưu Phúc Giang chủ trương cho học sinh phát triển toàn diện, đặc biệt tích cực cổ vũ mọi người tham gia các hạng mục của đại hội thể thao, còn đặc biệt bỏ ra một tiết học, bảo ủy viên thể dục lấy bản khai của từng hạng mục làm công tác tuyên truyền, khuyến khích mọi người ghi danh.

"Lần đại hội thể thao cuối cùng trong đời học sinh cấp ba của các em rồi đấy, " Lưu Phúc Giang cười ha hả, "Đợi các em đến thời điểm này của năm sau, nhớ lại lúc này, đều sẽ cảm thấy thật tốt quá, thời điểm đó còn có thể tham gia đại hội thể thao. Đám học trưởng học tỷ của các em bây giờ đang ở trong phòng học múa bút thành văn cả rồi, đừng nói đại hội thể thao, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng gấp gáp."

Lâm Ngữ Kinh vốn không muốn tham gia, nhưng lớp 10 ít nữ sinh, còn không ít hạng mục trống không ai ghi danh, Lâm Ngữ Kinh nhìn ủy viên thể dục vô cùng tội nghiệp đứng trên bục giảng, thở dài, tùy tiện chọn môn đẩy tạ không vất vả lắm.

Đẩy quả tạ.

Cô báo cái này xong, ngay cả Thẩm Quyện cũng nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Lâm Ngữ Kinh hoàn toàn làm như không nhìn thấy, đến liếc cậu một cái qua khóe mắt cũng không buồn, cô dự đoán từ giờ đến trước Giáng Sinh bản thân sẽ không nói một lời nào với tên khốn nạn này nữa.

Tiết đầu tiên buổi chiều là thể dục, giáo viên thể dục hỏi ủy viên thể dục tình hình đăng ký hạng mục, sau khi kiểm tra đối chiếu danh sách đăng ký, giáo viên thể dục gật gật đầu, cười nói: "Nghe nói lần thi này trạng nguyên và bảng nhãn đều ở tại lớp ta nhỉ, nào hai vị học bá, ra đây cho tôi xem chút coi."

Giáo viên thể dục này rất trẻ tuổi, vừa tốt nghiệp trường thể dục không mấy năm, ham chơi, cũng hay đùa giỡn, bình thường quan hệ với nam sinh cũng tốt, thường xuyên cùng nhau chơi bóng gì đó, con người cũng rất hài hước: "Ai dà, đừng xấu hổ mà, tôi chỉ muốn xem chút xem học bá trông thế nào thôi, hai ngày trước còn bị thầy Lưu của các em lôi tới khoe khoang, nghe nói thi hơn bảy trăm điểm? Tôi lớn như vậy rồi mà thi cử chưa bao giờ vượt qua ba trăm lẻ năm đấy."

Bạn học lớp 10 cười ầm ầm, nhìn nữ sinh đứng trên cùng - Lâm Ngữ Kinh, lại nhìn nam sinh đứng trên cùng - Thẩm Quyện.

Giáo viên thể dục cũng chú ý tới tầm mắt của bọn họ, hất hất mày: "Hai em à, lớp các em có gì thế này, có xu hướng "lớn lên đã ưa nhìn nhất mà còn học giỏi nhất" hả?" Giáo viên thể dục ngoắc ngoắc tay, "Lại đây, hot boy hot girl, hai em ra đây. Xấu hổ cái gì hả, cũng đâu phải để hai đứa ghép đôi với nhau."

"..."

Hiện tại Lâm Ngữ Kinh cực kỳ không vui khi nghe nhắc đến kì thi tháng và tất thảy các chủ đề liên quan. Mỗi lần nhắc đến cô đều nảy sinh loại túng quẫn khó nói, hơn nữa cô còn phải dùng hết toàn lực khống chế dục vọng muốn Thẩm Quyện đánh một trận của mình. Cô cúi thấp đầu, đi tới trước hai bước, dư quang liếc thấy Thẩm Quyện lười nhác đi ra từ phía kia.

Hai người đều đều đặn đặn ra khỏi hàng ngũ, trông đặc biệt nổi bật.

Giáo viên thể dục vui vẻ, vẫy vẫy tay với bọn họ: "Hai em có thâm cừu đại hận gì à, chia nhau đứng đầu hai phía cơ đấy, tới đây, tôi ở đây nè."

Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện đi qua, giáo viên thể dục choàng vai Thẩm Quyện: "Biết phòng dụng cụ không?"

"Có." Thẩm Quyện gật nhẹ đầu.

Giáo viên thể dục: "Được, đi đi, hai em đi, mang đệm tới đây."

Lâm Ngữ Kinh liền xoay đầu bước đi.

Thẩm Quyện đi theo sau cô, cậu chân dài, tùy tiện bước hai bước là đuổi kịp rồi, rũ mắt nhìn cô một cái: "Cậu biết ở đâu sao?"

Lâm Ngữ Kinh khựng lại, đi chậm lại một chút, đi sau cậu khoảng nửa bước.

Hai người một trước một sau băng qua hành lang dài của sân vận động, đi đến cửa phòng dụng cụ. Thẩm Quyện đẩy cửa đi vào, không mở đèn, bên trong chỉ có cửa sổ trên mái nhà nho nhỏ ở bốn hướng, ánh sáng lờ mờ. Thẩm Quyện đi đến góc tường, nâng lên một tấm đệm dài, bụi bặm trong không khí quay cuồng, dưới ánh mặt trời nhảy lên thành những viên tròn nhỏ xíu.

Lâm Ngữ Kinh nhíu nhíu mày, đi vào trong.

Thẩm Quyện nhìn cô một cái: "Đứng đó đợi đi, tôi đem ra."

Lâm Ngữ Kinh làm như không nghe thấy, trực tiếp đi đến bên cạnh cậu, kéo tấm đệm bên dưới cậu túm trở ra.

Cô một mét sáu tám, ở trong nữ sinh vẫn coi như rất cao, nhưng kéo đệm này vẫn có hơi tốn sức. Thẩm Quyện lui ra sau, ngồi tựa lên cạnh một giỏ sắt đựng đầy bóng chuyền xẹp, nhìn cô từng chút từng chút một kéo tấm đệm kia ra ngoài, dù có ngã nhào cũng phải kéo được ra ngoài.

Thẩm Quyện một phát bắt lấy cổ tay cô.

Bước chân Lâm Ngữ Kinh ngừng một lát, xoay đầu lại.

Cậu cụp mắt, lông mi phủ xuống, dày đậm, trầm tối: "Lâm Ngữ Kinh."

Lâm Ngữ Kinh ngước mắt nhìn cậu: "Sao hả."

Tiếng của cô êm nhẹ, luồng âm thanh lạnh băng, cùng tụ hợp với bụi bặm lẫn lộn dưới ánh mặt trời, trôi trôi nổi nổi trong không khí lành lạnh chớm thu.

Thẩm Quyện hít một hơi thật sâu, chậm rì rì cất tiếng: "Thật xin lỗi."

Lâm Ngữ Kinh đờ người. Lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên dán lên cổ tay cô, vậy mà ngón tay lại man mát, chạm phỏng cổ tay cô, nổi lên cảm giác kỳ quái, ngưa ngứa, không được tự nhiên. Cô hơi vung ra ngoài một cái, không rút được.

Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu sang một bên: "Cậu đột nhiên nói xin lỗi với tôi cái gì..."

"Làm sao tôi biết?" Thẩm Quyện nhíu mày, vì đè nén tâm trạng bực bội mà dòng âm thanh nghe có phần trầm thấp, "Vì sao cậu không vui?"

"..."

Lâm Ngữ Kinh trừng mắt cậu: "Cậu không biết cậu đang xin lỗi tôi cái gì hả?"

Thẩm Quyện trầm mặc nhìn cô vài giây, buông tay cô ra, thở dài, cơ thể lại nhích ra sau, thoạt nhìn thất bại mà bất đắc dĩ: "Chẳng phải cậu không vui sao."

Thẩm Quyện thấp giọng nói: "Con mẹ nó chứ còn có thể làm gì nữa?"

"..."

Lâm Ngữ Kinh tâm tình phức tạp, vừa tức giận vừa buồn cười.

Kỳ thật cô cũng không biết mình đang khó chịu cái gì nữa, công bằng mà nói, Thẩm Quyện rất vô tội.

Cậu cũng không cố ý lừa gạt cô, cũng không che giấu. Dù tâm tư anh trai giang hồ có tinh tế tỉ mỉ, cậu cũng là giới tính nam, phương thức suy xét vấn đề suy cho cùng cũng không giống với nữ sinh.

Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, tới gần cậu một chút: "Cậu biết cậu vì sao cậu cao hơn tôi hai điểm không?"

Thẩm Quyện ngừng một lát, tựa hồ cảm thấy thời điểm lúc này nên phối hợp với cô một chút: "Vì sao."

"Vì cậu ngốc* hơn tôi." Lâm Ngữ Kinh nói.

"..."

(*) Nguyên văn là 二 (èr) vừa có nghĩa là hai, số hai vừa có thể hiểu là ngốc (tiếng địa phương Bắc Kinh).

*

Không dám chậm trễ quá lâu, hai người cầm lấy đệm, lúc trở về giáo viên thể dục đang ngồi xổm đằng kia tán dóc với nam sinh, đệm phân ra trải hai bên.

Giờ thể dục bình thường đều tách ra, nam sinh một cái đệm nữ sinh một cái đệm, nam sinh là chống đẩy, nữ sinh sit-up*. Nhưng không biết vì sao, giáo viên thể dục hôm nay hứng thú đặc biệt tăng vọt, giống như thật sự là lần đầu nhìn thấy học bá vậy. Lúc nam sinh bên này chuẩn bị tập chống đẩy thì vẫy tay với Lâm Ngữ Kinh: "Đến đây! Học bá!"

(*) Một bài tập thể dục thực hiện liên tiếp động tác nằm ngửa xuống rồi ngồi thẳng dậy.

"..."

Lâm Ngữ Kinh đi qua.

Giáo viên thể dục cười đến rất sảng khoái, để lộ ra hàm răng trắng sáng: "Nghe nói hai em còn là bạn cùng bàn? Vậy em giúp cậu ta chút đi."

Thẩm Quyện lúc này đang chống trên đệm, ngẩng đầu lên, chau mày xuống.

Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu một cái, trong nháy mắt còn tưởng giáo viên thể dục muốn cô hỗ trợ Thẩm Quyện nắn xương gì đó, nói lắp một cái: "Giúp đỡ... gì ạ?"

"Đếm, " giáo viên thể dục nói, "Ba mươi cái, một cái không đạt chuẩn cũng không được. Em đếm cho cậu ta, cậu ta không đúng chuẩn thì cốc trán."

Thẩm Quyện: "..."

*

Lưu Phúc Giang gần đây khá phiền muộn.

Lớp mình có hai điểm bảy trăm, vốn dĩ là chuyện rất đáng vui mừng, Lưu Phúc Giang vui vẻ được vài ngày, cao hứng đến cơm cũng ăn nhiều hơn bình thường hai chén.

Giáo viên quan hệ tốt lén lút trêu chọc, nói thầy Lưu này đúng là mệnh tốt, đưa hai đứa trẻ này lên xong là có thể trực tiếp lên chức chủ nhiệm rồi ha.

Lưu Phúc Giang trái lại không phải vì điều này, ông chính là chân tâm thật ý cảm thấy vui mừng, trước kia cũng có cơ hội lên chức chủ nhiệm, nhưng ông cũng không muốn.

Nhìn bọn nhỏ tiền đồ gấm hoa, tương lai tốt đẹp, chính là điều ông mong muốn trong cả cuộc đời dạy chữ dưỡng người này.

Cả hai đều là đứa bé ngoan, Lưu Phúc Giang cũng thật lòng yêu thích. Mãi đến hôm nọ có một giáo viên nam trẻ tuổi của tổ sinh vật gặp ông, nói nhiều một câu: "À, thầy Lưu, hai học bá lớp thầy là bạn cùng bàn hả?"

Lưu Phúc Giang cười khà khà: "Đúng vậy đó, là tự hai em đó chọn lúc khai giảng đấy! Đều là duyên phận cả, " Lưu Phúc Giang than dài một tiếng, "Tôi đã nói mà, có một số việc từ sâu bên trong đều đã định trước cả rồi, hai đứa trẻ này khí tràng* hòa hợp, cùng nhau học tập liền đặc biệt năng nổ."

(*) Khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất. (chú thích của một editor bên kites)

Giáo viên trẻ tuổi cười cười: "Khí tràng có hợp hay không thì em không biết, mà thầy Lưu, thầy đã xem Baidu Tieba trường chúng ta chưa? Hiện tại hai học bá lớp thầy đang có nhân khí rất cao trong Baidu Tieban đấy, đến fanfiction cũng có rồi."

Lưu Phúc Giang ngẩn người: "Fanfiction? Fanfiction là cái gì?"

Giáo viên trẻ tuổi lắc đầu: "Thầy xem rồi sẽ biết, em muốn nói thầy cũng hơi thoải mái rồi. Bọn trẻ ở tuổi mười sáu mười bảy này, chính là giai đoạn dậy thì, thời điểm mầm mống phát triển, thầy còn để cho bọn nó ngồi cùng bàn? Lớp em đều là nam sinh với nam sinh một bàn, nữ sinh với nữ sinh một bàn đấy, thầy quả thực phải chú ý một chút, nam sinh ngồi cùng một bàn với nữ sinh rất dễ nảy sinh vấn đề lớn."

Lưu Phúc Giang đã nghe rõ.

Ông ôm tâm tình "Hai đứa trẻ lớp mình nhìn qua là biết trong mắt chỉ có học tập, căn bản không có khả năng nảy sinh chuyện gì khác", download một Baidu Tieba, đi vào Baidu Tieba của Bát Trung nhìn sơ qua.

[818] Lão đại trường chúng ta và đám bạn cùng bàn của cậu không thể không nói chuyện xưa

[Thẩm Lâm] 《[ Thẩm Lâm ] Không Thấy Bình Minh 》

[Chuyện xưa - tình yêu của học bá] Những chuyện kia của hạng nhất và hạng nhì

[Nổi bật] Lão đại luyến tình thực sự đạp bay các đồng chí rồi!!!

"..."

Tay Lưu Phúc Giang run lên, bấm vào bài viết cuối cùng.

Lầu 1: [ Chủ topic hôm nay có tiết thể dục!! Chạy xong một vòng thì hoạt động tự do, liền ở sân vận động xem nam sinh lớp mị chơi bóng rổ, tiếp đó bắt gặp họ Thẩm mà các bạn đều biết cũng đang học thể dục, nam sinh lớp cậu ta tập chống đẩy, mị đã nhìn thấy một tiểu tỷ tỷ ngồi xổm ngay bên cạnh cậu ta nhìn cậu làm!

Mị không biết tiểu tỷ tỷ kia có phải là Lâm gì đó mà các bạn đều biết không nữa aaaa. Mị chưa từng gặp cô ấy mà! Nhưng mị cảm giác trừ cô ấy ra thì hẳn không còn người nào khác đâu... Bởi vì tiểu tỷ tỷ này!! Tiểu tỷ tỷ này vừa nhìn lão đại tập chống đẩy vừa đánh cậu ta! Thỉnh thoảng liền gõ đầu một cái, ra tay cực tàn nhẫn cực tàn nhẫn! Mị nhìn mà cũng sợ! Cảm giác một giây sau lão đại sẽ nổi điên! Nhưng không hề! Không hề! Lão đại cậu ta vừa tập chống đẩy! Vừa bày vẻ mặt hạnh phúc mà bị đánh!!! ]

Lưu Phúc Giang: "..."

Lưu Phúc Giang cảm thấy vấn đề này quả đúng là hơi lớn.

Hết chương 28.

(*) Vãi. Chỗ này nguyên văn là skr: một thuật ngữ mạng ở Trung Quốc

*Chú thích không nghiêm túc: Đừng hỏi SKR có nghĩa là gì, như thế trông rất không chuyên nghiệp. Cậu chỉ cần biết, muốn trở thành người phụ nữ của Ngô Diệc Phàm, nói skr là xong rồi. =))

*Chú thích hơi nghiêm túc: có hai cách dùng.

Cách 1: chỉ âm thanh bánh ô tô xoay tròn.

Cách 2: bị fan chế từ khẩu hình miệng của Ngô Diệc Phàm khi anh hát trong "Trung Quốc Tân Thuyết Xướng" từ đó phát triển thành một cụm từ hài hước, thông dụng trong giao tiếp.

(Vì trong ngữ cảnh này nó cũng như từ "vãi" trong tiếng Việt nên t đổi vậy để mng dễ thấm:)))

Đọc truyện chữ Full