DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5257 GIẢ PHẢI KHÔNG?

Tiếng bước chân dần dần vang rõ.

Tim bọn họ cũng đập mạnh theo.

Không lâu sau, Lâm Chính và ông Hà ra khỏi xương đầu rồng.

Lúc này Lâm Chính đã thay đổi so với trước.

Hai viền mắt anh tỏa ra ánh sáng vàng, tròng mắt lại đen, giữa trán có đường vân lan tràn, mái tóc biến thành màu trắng như tuyết.

Đáng ngạc nhiên hơn là khí tức vốn mạnh mẽ quanh người anh lại biến mất không thấy.

Thay vào đó là sự lặng lẽ, điềm tĩnh tột cùng.

Dường như anh đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân…

Ông Hà thì mặt tái mét, trên mặt toát ra sự lo lắng.

Ông ta cúi đầu, mắt mở to, dường như còn chìm đắm trong sự kinh ngạc không thể dứt ra.

Cảnh tượng quái dị đó khiến những người khác vô cùng ngạc nhiên.

“Minh chủ!”.

“Anh Lâm!”.

“Đại nhân!”.

Đám Ngự Bích Hồng, Cầm Kiếm Nữ vui mừng không thôi, vội vàng ùa tới.

“Anh Lâm, anh có được truyền thừa của thần long rồi sao?”.

Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.

“Có được một ít”.

Lâm Chính mỉm cười đáp.

“Vậy thì tốt”.

Cầm Kiếm Nữ thở phào nhẹ nhõm.

“Thần thái của minh chủ giống như thiên thần hạ phàm, đương nhiên là đã có được truyền thừa”.

Tửu Ngọc cười lớn, sau đó đắc ý khiêu khích Long Tiếu: “Không phải các người muốn ra tay sao? Tới đi, ra tay đi! Giờ đại nhân chúng tôi ở đây, để xem các người có mấy cái mạng cho đại nhân chúng tôi giết”.

Người của Long tộc đều biến sắc.

Nếu Lâm Chính ra tay, bọn họ làm sao đấu lại?

“Long Tiếu, có chuyện gì thế? Vì sao lại xung đột với bọn họ?”.

Ông Hà hoàn hồn lại, nhìn thấy khí thế hai bên thì khẽ nhíu mày, vội lên tiếng.

“Ông Hà, bọn họ ức hiếp người quá đáng, hợp tác với đám nô lệ đối đầu với chúng tôi! Long Tử đại nhân không chịu được nữa mới định dạy dỗ bọn họ”.

Một người của Long tộc vội vàng giải thích.

“Cái gì mà Long Tử đại nhân? Tôi nói cậu biết, bây giờ Long tộc chúng ta không còn Long Tử đại nhân gì nữa, chỉ còn chân long, biết chưa? Vị này đã có được truyền thừa của thần long, cậu ấy chính là chân long của Long tộc chúng ta!”.

Ông Hà nói: “Các cậu còn không mau quỳ xuống, khấu bái chân long?”.

“Cái gì? Chân… Chân long?”.

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Ông Hà! Hắn… Hắn là người ngoại tộc…”.

Long Tiếu không tin nổi: “Sao… Sao hắn lại có được truyền thừa thần long?”.

Thật ra trước nay Long Tiếu luôn không tin Lâm Chính sẽ là người kế thừa thần long.

Hắn đã xem qua một vài cuốn sách, trước kia thật sự có người vào cấm địa này để lấy truyền thừa.

Thậm chí ngay cả Long Tử đời trước cũng từng đi vào, nhưng người đi hầu như đều chết ở trong đó.

Nghe nói Long Tử đời trước cũng thoát hiểm trong cửu tử nhất sinh, không lấy được truyền thừa còn mất nửa cái mạng, phải nghỉ dưỡng mười năm mới có thể hồi phục.

Vì sao người ngoại tộc này lại có được truyền thừa của thần long?

Giả phải không?

Long Tiếu không thể chấp nhận được.

“Mau quỳ xuống!”.

Ông Hà lại không giải thích, quát lên: “Nếu ai không quỳ khấu bái chân long thì cút ra khỏi Long tộc cho tôi!”.

“Hả…”.

Người của Long tộc nhìn nhau, ai cũng lúng túng không biết làm sao…

“Long Tiếu, cậu làm trước!”.

Ông Hà trừng Long Tiếu, nói.

“Ông Hà…”.

“Không phải cậu muốn Long tộc tiếp tục truyền thừa sao? Nghe lời tôi, quỳ xuống, sao tôi lại hại Long tộc được? Nếu cậu không quỳ, Long tộc mới thật sự không còn tồn tại!”.

Ông Hà sốt sắng, bước tới mấy bước nhìn hắn chằm chằm.

Long Tiếu sửng sốt.

Hắn thấy ông Hà không giống như nói đùa, do dự một lúc rồi chậm rãi cong đầu gối…

“Bái kiến… chân long…”.

Đọc truyện chữ Full