DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5277 TÔI NGHĨ TÔI ĐÃ NÓI RẤT RÕ RÀNG RỒI”.

Trương Thu Mệnh nói rất nhẹ nhàng cũng rất tự nhiên.

Nhưng trong đôi mắt lõm sâu lại có tia sáng khác thường lóe lên.

Hiển nhiên, ông ta không tin lời Lâm Chính nói.

Nhưng giờ phút này, ông ta không làm gì được Lâm Chính, dù sao ông ta cũng không có chứng cứ chứng minh.

Lâm Chính cũng không nhiều lời, đứng dậy rời đi.

“Thần y Lâm, tôi tiễn anh”.

Cô gái tóc dài đứng dậy nói.

“Được”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

Ra khỏi tòa nhà, Lâm Chính lên xe cô gái lái, đi đến sân bay.

“Tòa nhà có chuyên cơ sẽ hộ tống thần y Lâm về Giang Thành. Thần y Lâm, làm lỡ thời gian quý báu của anh rồi, mong anh thứ lỗi”.

Ở cổng sân bay, cô gái tóc dài mở cửa xe, nói với Lâm Chính.

Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng trong giọng nói của cô ta không có vẻ gì áy náy.

“Các người định phái bao nhiêu người theo dõi tôi?”.

Lâm Chính lấy bao thuốc trong túi ra, chăm chú châm thuốc, đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, cô gái tóc dài không khỏi sửng sốt, sau đó đè thấp giọng nói: “Thần y Lâm, anh đang nói gì?”.

“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi”.

“Thần y Lâm, tôi không hiểu”.

“Lúc này rồi bớt giả vờ hồ đồ đi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cuộc thẩm vấn này không hề xua tan nghi ngờ của đại hội đối với tôi, các người chỉ là không có chứng cứ, tôi nghĩ tiếp theo đại hội sẽ phái người đến long mạch dưới lòng đất điều tra chứng cứ đúng chứ? Còn bên phía tôi thì sẽ phái người theo dõi, miễn cho tôi chạy trốn hoặc làm hành động gì đó khác”.

Lâm Chính gảy điếu thuốc, sau đó đi tới phía trước, nhìn chằm chằm cô gái tóc dài bằng ánh mắt nóng cháy, khẽ giọng nói: “Các người theo dõi tôi, tôi không có ý kiến gì, nhưng tôi hi vọng các người chỉ theo dõi mà thôi, rõ chưa? Nếu để tôi phát hiện những người bên cạnh tôi bị đại hội quấy nhiễu, tôi nhất định sẽ rất tức giận. Tôi mà giận lên thì sẽ không quan tâm đại hội với chẳng đại hội đâu!”.

Cô gái tóc dài bị ánh mắt hung dữ của Lâm Chính dọa sợ.

Cô ta ngẩn ra, nhìn Lâm Chính quay người dập tắt điếu thuốc mới phản ứng lại, sau đó nói: “Thần y Lâm, anh đừng suy đoán lung tung về hành động của đại hội chúng tôi, cũng đừng uy hiếp đại hội, chuyện này không phải chuyện tốt đối với anh! Nếu tôi nói những lời anh vừa nói cho Hầu Vương, Hầu Vương có thể nhận định anh đang đe dọa đại hội, từ đó sẽ xử phạt anh!”.

“Tôi mặc kệ đại hội các người có hành động gì, làm gì đối với tôi, tôi chỉ hi vọng cô có thể truyền đạt câu nói vừa rồi của tôi. Tôi phối hợp với các người, tiếp nhận cuộc thẩm vấn của các người là vì tôi không muốn rước rắc rối, không có nghĩa tôi sợ! Dù kẻ địch của tôi chạy đến chân trời góc biển, nấp ở nơi sâu nhất trong long mạch dưới lòng đất, tôi cũng sẽ đuổi đến giết chết kẻ đó. Tôi nghĩ Trương hầu vương hiểu tôi là người như thế nào”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó quay người đi vào sân bay.

Cô gái tóc dài đứng sững tại chỗ nhìn theo, gương mặt tràn ngập sự phức tạp.

Lúc này, bên cạnh cô ta không rõ từ lúc nào đã xuất hiện vài bóng người, nhanh chân tiến đến gần sân bay.

“Đợi đã”.

Cô gái tóc dài gọi lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trương hầu vương, chuyển lời của Lâm Chính cho ông ta.

“Thần y Lâm ở Giang Thành này đúng là thú vị…”.

“Hầu Vương, vậy chúng ta…”.

“Theo dõi cậu ta là được, không cần theo dõi những người khác. Trước mắt trọng điểm của chúng ta là điều tra vị Lâm võ thần ở long mạch dưới lòng đất kia. Người đó chắc chắn có liên quan đến cái chết của nhóm A Hải!”.

“Tuân lệnh!”.

Cô gái tóc dài vội đáp, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Mấy người họ lập tức đi vào sân bay…

Đọc truyện chữ Full