DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2041

Chương 2041:

“Nhược Tuyết, thật xin lỗi, vừa rồi anh có việc phải làm”

Diệp Phi tê cả da đầu giải thích: “Đêm nay đoán chừng anh không tới nhà họ Đường ăn cơm được, anh vẫn luôn nói sẽ gọi điện thoại cho em kết quả bận bịu nên quên mất”

Đường Nhược Tuyết đột nhiên cười giễu: “Anh không tới được?”

“Thật xin lỗi, đêm nay anh không đi được”

Diệp Phi cảm nhận được cô muốn tức giận nên vội vàng nhẹ giọng giải thích: “Ngày mai anh tới tìm em, đêm mai anh nấu cơm cho em ăn có được hay không?”

“Không được!”

Đường Nhược Tuyết hoàn toàn không thỏa hiệp như trước.

“Tôi cực khổ cực mua thức ăn nấu cơm còn đợi anh cả một ngày mà anh cũng đã đồng ý tới ăn cơm”

“kết quả lại đột nhiên không có tin tức, vẫn là tôi gọi điện thoại thì anh mới nói với ta là không đến được”

“Diệp Phi, đêm nay anh phải cho tôi một lời giải thích hợp lý”

“Chỉ cần anh giải thích hợp lý thì tôi có thể sẽ thất vọng nhưng sẽ hiểu cho.

anh cũng sẽ không tức giận”

“Nếu như không có lý do chính đáng vậy thì chính là anh không tôn trọng tôi, anh vén quần xong thì không nhận người nữa sao”

Cô nói rõ từng chữ từng câu: “Nói đi, anh ở đâu? Đang làm gì?”

“Nhược Tuyết…”

Diệp Phi cảm giác đầu trở nên đau, suy nghĩ muốn tìm một cái cớ qua loa tắc trách nhưng cuối cùng vẫn nói rõ tung tích của mình “Anh trở về Kim chỉ Lâm”

“Đêm nay anh ăn cơm ở đây, hơn nữa bố mẹ anh vừa mới đi du lịch về, đã lâu không gặp họ nên muốn tụ họp một chút”

“Anh định nói với em kết quả trở lại Kim Chỉ Lâm anh bận quá nên quên mất?

Diệp Phi lại lần nữa: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi”

Đường Nhược Tuyết lại cười giễu: “Anh xác định là anh nhớ bố mẹ chứ không phải anh dẫn theo Tống Hồng Nhan trở về ăn bữa cơm đoàn viên?”

Diệp Phi nheo mắt: “Sao em biết Tống Hồng Nhan tới?”

“Diệp Phi, anh không thể ức hiếp tôi như vậy”

Giọng nói của Đường Nhược Tuyết trở nên tức giận: “Anh nb cho rắng anh không nói với tôi thì tôi sẽ không biết anh và Tống Hồng nhan cùng trở về sao”

“Chị hai đã đăng tin trên tường từ lâu rồi”

“Một bàn đồ ăn thật lớn, hay cho đôi kim đồng ngọc nữ”

“Diệp Phi, anh không muốn ăn cơm với tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần thiết phải giả bộ quên không gọi điện thoại càng không cần phải làm cho Tống Hồng Nhan biến mất”

“Nếu như không phải tôi nhìn thấy tin tức trên tường của chị hai thì tôi còn thực sự cho rằng anh có việc cần làm”

Giọng điệu của cô còn có vẻ lên án: “Nếu như không phải nhìn thấy anh và Tống Hồng Nhan vui vẻ ra mặt thì tôi còn thực sự tưởng rẵng tôi quan trọng hơn”

Diệp Phi sốt ruột kêu lên: “Không phải như vậy, anh nhận được tình báo cô ấy gặp nguy hiếm nên anh mới đi tìm cô ấy..”

“Diệp Phi, anh không cần phải giải thích với tôi”

Cảm xúc của Đường Nhược Tuyết đột nhiên sa sút: “Tôi cũng không biết bây giờ anh là thật lòng hay là qua loa”

Đọc truyện chữ Full