DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2049

Chương 2049:

Kẻ địch này đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Mười phút sau, đã khởi động xe lái về phía tòa nhà Tống thị, Tống Hồng Nhan đã trở nên bình tĩnh.

Cô nhìn chằm chằm bình thủy tinh có chứa độc rắn, phát ra sát khí, sau đó nhẹ nhàng cầm bàn tay sưng đỏ của Diệp Phi (Phàm) lên rồi nhẹ nhàng thổi.

Con rắn nhỏ màu đỏ thật là độc ác, suýt giế t chết Tống Hồng Nhan, còn khiến bàn tay Diệp Phi (Phàm) dính độc.

Mặc dù Diệp Phi (Phàm) đã giải độc, nhưng vẫn còn có chút sưng.

Vẻ mặt Tống Hồng Nhan không tin nhìn Diệp Phi (Phàm): “Có thật là đã giải độc rồi không? Có muốn đến bệnh viện Tống thị kiểm tra qua không?”

“Không cần kiểm tra lại đâu.”

Diệp Phi (Phàm) rời lòng bàn tay cô, mỉm cười: “Không sao, Tuy rằng con rắn này rất độc, nhưng tôi vẫn có thể đối phó được.”

Tống Hồng Nhan không kiên định trong chuyện này, cô luôn tin tưởng Diệp Phi (Phàm), Diệp Phi (Phàm) nói anh ta có thể đối phó, nhất định sẽ đối phó được.

Nhưng vẫn cầm bình thuốc giảm đau, nhẹ nhàng xoa cho Diệp Phi (Phàm)

“Kẻ thù lần đầu ác như vậy, e rằng đợt sau sẽ ác liệt hơn.”

Diệp Phi (Phàm) cảm nhận được sự ân cần của người phụ nữ, mở miệng nói: “Sau này đi ra vô bất cứ đâu, nhớ phải để mắt cẩn thận tí.”

Tống Hồng Nhan rất hòa nhã gật đầu: “Sau cuộc họp hôm nay, tôi sẽ ít giao du bên ngoài lại, để cho kẻ thù không có cơ hội ra ta.”

“Giảm phạm vi hoạt động thực sự có thể giảm rủi ro, nhưng đây không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.”

Diệp Phi (Phàm) lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn: “Tôi kêu Thái Linh Chi truy tìm kẻ địch, xem có bao nhiêu người lẻn vào Long Đô để đối phó với cô.”

“Một khi bị khóa, hãy thực hiện các hành động phủ đầu và tiêu diệt tất cả chúng ở Long Đô.”

Trong mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lùng: “Xử lý xong chuyện này, tôi nhất định phải báo thù Huyết Y Môn.”

Nghe những gì Diệp Phi (Phàm) nói, nhìn Diệp Phi (Phàm) với ánh mắt trong veo: “Diệp Phi (Phàm), cảm ơn.”

“Chị Nhan à, làm như người xa lạ vậy.”

Diệp Phi (Phàm) cười khẩy, rụt tay lại: “giữa tôi và chị mà nói Cảm ơn nghe rất là kỳ.”

Đôi chân thon dài của Tống Hồng Nhan đan chéo vào nhau, cô ở sát bên Diệp Phi (Phàm) nói: “Dù có như thế nào, có cậu ở đây, tôi cảm thấy rất yên tâm, kẻ thù có mạnh bao nhiêu, tôi cũng không cần lo lắng.”

“Có lúc, tôi rất muốn trói cậu ở lại bên cạnh, như vậy cả đời này tôi sẽ không bao giờ cảm thấy bất an.”

Cô cười: “Nhưng tôi cũng hiểu tính cách của cậu, trói được thân xác chứ không thể trói được lòng cậu.”

Sau những ngày thân thiết, Tống Hồng Nhan sớm đã hiểu rõ Diệp Phi (Phàm), sau khi

làm rễ ở nhà họ Đường đã chịu rất nhiều đả kích, đối với chuyện tình cảm, anh ta trở thành một người khó gần gũi.

Càng chủ động tiếp cận Diệp Phi (Phàm), bản năng né tránh lo sợ bị tổn thương của anh ta càng bộc lộ.

Ngược lại, hãy cho anh ta một chút không gian và sự tự do, và anh ta sẽ chủ động dựa vào.

Vì vậy, Tống Hồng Nhan luôn nhiệt tình với Diệp Phi (Phàm), thậm chí gạt bỏ mọi góc cạnh, nhưng sẽ không cố gắng kiểm soát mọi thứ của anh ta.

“Chị Nhan nói đùa rồi.”

Diệp Phi (Phàm) xấu hổ nói: “Đừng lo lắng, mấy ngày nay tôi sẽ bảo vệ chị.”

 

Đọc truyện chữ Full