DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2064

Chương 2064:

Đoan Mộc Xương nhìn thấy hai người Diệp Phi (Phàm) đầu tiên là sững sờ, đây là lần đầu tiên ông ta gặp Diệp Phi (Phàm), nhưng cũng chỉ nhìn qua ảnh chụp của anh, cũng liền biết đây là chính chủ.

Ông ta quát cô gái mặc đồ cổ trang một tiếng, sau đó lại nhìn Diệp Phi (Phàm) nhàn nhạt mở miệng: “Đây chính là Diệp tuần sử, người của Võ Minh, dưới một người trên vạn người, không phải người mà một đệ tử như con có thể đắc tội.”

Mặc dù Đoan Mộc Xương bày ra dáng vẻ quát nạt Phượng Dao, nhưng ngữ điệu lại rất quái dị, ra vẻ bất mãn với bộ dạng của Diệp Phi (Phàm).

Nghe thấy Diệp Phi (Phàm) chính là đệ nhất, không chỉ có đám Phượng Dao nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm), đến cả Miêu Thái Đấu cũng nheo mắt lại.

Nghe qua tên của Diệp Phi (Phàm), cũng biết sự tích của anh, thậm chí còn nhìn qua ảnh chụp, nhưng nhìn người thật vẫn cảm thấy khác biệt quá lớn.

Không có chút khí thế vương giả nào.

Đám Phượng Dao cảm thấy, dạng cao thủ như Diệp Phi (Phàm), cô ta có thể đánh một trăm cái.

“Trưởng lão Đoan Mộc răn dạy rất đúng.” Phượng Dao kiêu ngạo mở lời.

Phượng Dao nghiêng mắt nhìn về phía Diệp Phi (Phàm): “Phượng Dao xin lỗi Diệp tuần sử, thành thật xin lỗi.”

Nói xin lỗi, lại không chút thành khẩn nào, cũng không có tiến lên.

Đám người Miêu Thái Đấu cũng tùy tiện ngồi trên ghế, ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Phi (Phàm) và Viên Thanh Y.

“Lời xin lỗi của cô không đáng một đồng.”

Diệp Phi (Phàm) không nhanh không chậm tiến lên, giọng nói không mang theo nửa điểm tình cảm: “Nhưng nể tình đây là lần đầu tiên cô tới Long đô diện kiến, lần này tôi tha thứ cho lời nói ngông cuồng của cô.”

“Nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ để cho người ta một chưởng vả miệng cô.”

Anh cũng chĩa mũi kim vào Đoan Mộc Xương và Miêu Thái Đấu: “Bất kể là già trẻ, não tàn hay già đến hồ đồ, đều đối xử như nhau.”

“Vả miệng?”

Phượng Dao giận quá hóa cười: “Anh…”

Tay của Miêu Thái Đấu cũng nắm thành nắm đấm quát: “Cậu nói cái gì?”

“Lão Miêu, bớt giận, bớt giận, làm chuyện chính trước.”

Nhìn thấy Miêu Thái Đấu muốn nổi bão, Đoan Mộc Xương đi cùng lập tức can ngăn, còn vỗ vào mu bàn tay của Miêu Thái Đấu nói: “Lấy đại cục làm trọng.”

Mặc dù ông ta cảm thấy, lấy quyền thế và uy vọng của Miêu Thái Đấu có thể giẫm chết Diệp Phi (Phàm) dễ như trở bàn tay, nhưng trước khi tức giận vẫn nên giải quyết chuyện chính cho thỏa đáng cái đã.

Viên Thanh Y cũng cười một tiếng: “Đúng vậy, lão Miêu, ông cực khổ bảo tôi hẹn cậu Diệp như vậy, không phải cố ý đến để cãi nhau đấy chứ?”

Nghe được những lời này của hai người, lửa giận của Miêu Thái Đấu giảm đi phân nửa, nhưng vẫn lạnh lùng nói với Diệp Phi (Phàm): “Nhóc con, coi như hôm nay vận khí của cậu tốt, có trưởng lão Đoan Mộc cầu tình, nếu không lão phu liền dùng một quyền đánh nổ đầu của cậu.”

“Mấy chục năm nay, tôi đã đánh chết không biết bao nhiêu người trẻ tuổi ngông cuồng như cậu rồi.”

Ông ta còn nắm chặt quả đấm lớn.

“Đừng nói nhảm.”

Diệp Phi (Phàm) gọn gàng mà linh hoạt: “Có việc gì thì mau nói đi, không có việc gì thì tôi đi đây, tôi còn phải đi chợ mua đồ ăn đấy.”

Đám Phượng Dao tức gần chết: “Anh… Được, nói chuyện chính.”

Lần này Miêu Thái Đấu kìm chế được tức giận, còn ngăn đám Phượng Dao nổi bão, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm) lạnh lùng mở miệng: “Diệp Phi (Phàm), tôi nghe nói cậu cáo mượn oai hùm cùng với Quyền Tương Quốc đả thương Miêu Kinh Vân, còn nhốt nó lại tra tấn đến sống không bằng chết?”

“Nó là cháu của tôi, cũng coi như cháu đích tôn của gia tộc, Miêu Kim Qua nhớ con trai đến bệnh rồi.”

Đọc truyện chữ Full