DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4603

Chương 4603

“Tôi…” Hạ Phi Dương do dự một lát, vẻ mặt rất rối rắm: “Tôi muốn ở lại mấy ngày rồi rời đi. Mấy ngày nữa vừa lúc tôi cần tham dự một show trình diễn thời trang ở Los Angeles.”

“Hay là lúc đó anh đi cùng em.”

Alexander cẩn thận hỏi, sợ bị từ chối.

Nhưng lúc này, trong lòng Hạ Phi Dương đang trống trơn. Cô ta cần có một người để tâm sự và giải bày. Cô ta nhìn Alexander, bất lực tựa đầu lên vai ông ta: “Alexander, có thể cho tôi mượn bờ vai của anh một lát được không?”

Alexander cứng đờ cả người, khuôn mặt tím tái như gan lợn.

“Đương… đương nhiên là được.” Cho dù em muốn tựa vào bao lâu, muốn tựa vào lúc nào, bờ vai của anh vĩnh viễn dành cho em.

Câu này Alexander không nói thành lời, chỉ im lặng nghĩ trong lòng.

Chiếc xe màu đen như báo săn lao vun vút trong màn đêm. Chẳng qua hai người trong xe đều có tâm trạng khác nhau.

Sau khi Alexander và Hạ Phi Dương rời đi, trong phòng Quan Triều Viễn lại là một cảnh tượng khác. Dưới tác dụng của thuốc tê, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng bình tĩnh lại. Sau đó Tần Tấn Tài lại dùng thuốc đặc hiệu bài trừ mê hương trong người Quan Triều Viễn ra ngoài.

Mọi người khẩn trương nhìn anh, chờ anh tỉnh táo lại. Sau năm phút lo lắng chờ đợi, Quan Triều Viễn đã tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, mơ màng nhìn mấy bóng người quen thuộc trước mặt. Thị giác của anh đã khôi phục bình thường, giác quan cũng đã hồi phục. Nhìn mọi người, anh cảm nhận được đau đớn trên đùi và cánh tay của mình. Anh cau mày xoa huyệt thái dương, giọng khàn khàn: “Sao các cậu đều ở đây?”

Nghe Quan Triều Viễn lên tiếng, Tần Tấn Tài vừa mừng vừa sợ. Nhưng nghe Quan Triều Viễn hỏi xong, vẻ mặt anh ta trở nên do dự, cẩn thận hỏi: “Anh hai, anh còn nhận ra tôi không?”

Quan Triều Viễn lạnh lùng, không kiên nhãn nhìn lướt qua Tần Tấn Tài, rõ ràng là không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lúc này đầu óc anh vẫn hỗn loạn, chỉ nhớ sau khi nhận được điện thoại, anh tới khách sạn Alice để tìm Tô Lam.

Nhưng bây giờ hình như anh không thấy Tô Lam đâu, chỉ thấy một đám người không liên quan.

Nếu đám người Tần Tấn Tài mà biết Quan Triều Viễn coi họ là người không liên quan thì có lẽ sẽ hộc máu. Dù sao để giúp Quan Triều Viễn khôi phục lý trí, cả đám đều ăn hành sấp mặt cơ mài “Này… tôi sẽ đi gọi chị dâu ngay!”

Tần Tấn Tài gãi mặt mình, ánh mắt né tránh: “Anh hai, có phải anh khó chịu lắm không? Không sao, chị dâu sẽ tới ngay. Chẳng qua tôi nhắc nhở anh một chút, bây giờ cô ấy đang rất suy yếu, lát nữa anh phải kiềm chế đấy!”

Dứt lời, Tân Tấn Tài nhanh như chớp chạy ra ngoài, sang phòng bên tìm Tô Lam. Còn đám người Thẩm Tư Huy thì cũng bắt đầu suy tư.

Phải biết rằng tính cách Quan Triều Viễn khó chịu là bí mật công khai. Họ không muốn đụng vào nòng súng vào lúc này, cho nên mau mau chuồn đi mới là tốt nhất!

Quan Hạo Nhân nhìn Quan Triều Viễn, sờ mũi nói: “Anh hai, chị dâu đang bị thương, Hạ Phi Dương đang ở phòng bên cạnh băng bó cho chị ấy, lát nữa anh nhớ nhẹ nhàng chút, đừng làm cho người ta tàn phế, biết chưa?”

Thẩm Tư Huy cũng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, kiềm chế một chút, bọn em không quấy rây hai người đâu…”

Nói xong, hai người Quan Hạo Nhân cũng mau chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Quan Triều Viễn không hiểu ra sao.

Đọc truyện chữ Full