DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4608

Chương 4608

Tô Lam chớp mắt, cầm tay anh nhanh chóng viết: “Có!”

Cho nên anh đừng nói với em là anh với Hạ Phi Dương thật sự có gì đó, được không?

“Sau này bất kể anh gặp chuyện gì, tình huống thế nào, chỉ cần em tới gần gặp nguy hiểm thì nhất định phải né tránh, biết chưa?”

Nghe vậy, Tô Lam cảm thấy anh chính là tên khốn nạn xấu xa nhất! Anh cố ý đối xử với cô như vậy, cố ý thất hứa đi gặp một người phụ nữ khác, hôm qua còn muốn bóp ch3t cô. Vậy mà anh chẳng những không giải thích, còn đe dọa mình. Tô Lam trề môi, viết chữ: “Biết rồi.”

Quan Triều Viễn hài lòng nhéo má cô: “Lát nữa anh sẽ đưa em tới bệnh viện khám. Vết thương trên cổ em hơi nghiêm trọng.”

Tô Lam gật đầu. Có lẽ đêm qua Quan Triều Viễn thật sự không phải cố ý làm tổn thương mình, không thì sao lại dịu dàng như vậy?

“Lại cười ngây ngô gì vậy? Đều bị thương nặng mà em còn vui lắm hả?”

Thấy cô còn cười híp mắt, Quan Triều Viễn không nhịn được lại nhéo má cô.

Ánh mắt Tô Lam phức tạp nhìn Quan Triều Viễn, cô muốn hỏi quan hệ của anh và Hạ Phi Dương, nhưng bây giờ cả người cô đau đớn, không biết nên mở lời như thế nào. Mà Quan Triều Viễn hình như không có ý định giải thích với cô.

Tô Lam im lặng nhìn cô, ánh mắt từ mong chờ biến thành thất vọng.

Cô vẫn tin tưởng Quan Triều Viễn, cho nên mới không tra xét anh. Nếu có chuyện gì anh cảm thấy nên nói cho mình thì anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng. Nếu anh ấy không nói thì chắc chắn là có lý do. Trước hôm nay, Tô Lam luôn tự an ủi mình như vậy. Nhưng trong đầu cô vẫn nhớ lại cảnh tượng đêm qua Hạ Phi Dương ôm lấy anh ấy, Quan Triều Viễn vốn đang điên cuồng bỗng dưng yên tĩnh lại, cô không thể quên được.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Lam đột nhiên cảm thấy không thể xác định. Nếu có một số việc ngay cả Quan Triều Viễn cũng muốn giấu diếm thì có phải chứng minh thực sự có bí mật không thể nói hay không? Cô đột nhiên cảm thấy thấp thỏm. Ngay khi Tô Lam đang hốt hoảng thì Quan Triều Viễn khẽ hôn lên trán cô: “Anh đi tắm trước. Lát nữa sẽ có người đưa quần áo lên cho em, biết chưa?”

Tô Lam há miệng, nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn xoay người rời đi, muốn hỏi gì đó, nhưng cổ họng đau đớn không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể †rơ mắt nhìn Quan Triều Viễn vào phòng tắm.

Một lát sau, tiếng nước chảy vang lên. Cô hoảng hốt ngồi dậy. Mặc dù trên người còn đau đớn, nhưng vẫn không bằng cảm giác khó chịu trong lòng. Cô đang chờ Quan Triều Viễn giải thích với mình.

Tô Lam vừa ngồi dậy thì nghe thấy có tiếng chuông cửa, theo bản năng nhìn vào phòng tắm, muốn kêu Quan Triều Viễn, nhưng cổ họng quá đau. Sau đó cô phản ứng lại, Quan Triều Viễn đang tắm, không thể ra mở cửa được. Nghĩ tới đây, cô dứt khoát đứng dậy đi tới cửa phòng, mở cửa ra. Nhưng sau khi thấy rõ người kia, vẻ mặt của cô lập tức cứng đờ.

Tại sao lại như vậy?

Người tới chính là Hạ Phi Dương, hơn nữa vẻ mặt của cô ta hoàn toàn khác hẳn. Thấy mình, vẻ mặt cô ta rất lạnh lùng, còn kìm nén sự phẫn nộ, không che giấu thái độ thù địch, khác hẳn với Hạ Phi Dương đêm qua. Cũng chính vì sự phẫn nộ lộ liễu này nên Tô Lam đột nhiên bất an.

Vẻ mặt cứng đờ của Tô Lam lọt vào mắt Hạ Phi Dương. Hạ Phi Dương nhìn Tô Lam mặc áo choàng tắm, trên cổ còn có vết thương, ánh mắt lạnh như băng. Tô Lam cứ thế nhìn cô ta, nhất thời không biết mình nên có phản ứng như thế nào. Bây giờ Hạ Phi Dương hùng hổ quay về, là muốn tính sổ với mình à? Nhưng theo lý mà nói cô mới là vợ chính quy của Quan Triều Viễn, cô mới là người đúng lý hợp tình! Nhưng hai người cứ như đổi chỗ cho nhau.

Thái độ hùng hổ của Hạ Phi Dương cho Tô Lam cảm giác như mình mới là kẻ thứ ba.

“Triều Viễn có đây không?” Hạ Phi Dương lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn Tô Lam rất khó chịu.

Đọc truyện chữ Full