DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4611

Chương 4611

Cô có rất nhiều điều nghi hoặc muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Quan Triều Viễn đang chuyên chú lái xe, vẻ mặt rất lạnh nhạt, chỉ có đôi mắt vô cùng sâu thẳm.

Hai người ở bên nhau đã nhiều năm, Tô Lam vẫn hiểu biết Quan Triều Viễn.

Đôi khi chỉ cần một ánh mắt, cô liền hiểu ngay. Trong lòng người đàn ông này không giấu được tâm tư.

Sau chuyện đêm qua, dường như hai người đã làm hòa. Nhưng chỉ có Tô Lam mới biết Hạ Phi Dương đột nhiên xuất hiện đã chen ngang giữa hai người. Nếu không thể giải quyết được chuyện này thì có lẽ hai người sẽ vẫn còn ngăn cách.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Tô Lam vân nhẹ giọng lên tiếng, cẩn thận kêu: “Chồng ơi”

Lần này cô không nhận được đáp lại. Anh nhìn chằm chằm đằng trước, cứ như đã linh hồn xuất khiếu. Tô Lam bỗng cảm thấy ngực bị đè nén. Lần đầu tiên mình nói chuyện với Quan Triều Viễn mà anh ấy lại không tập trung. Chẳng lẽ liên quan tới Hạ Phi Dương? Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Tô Lam sẽ không nhịn được liên tưởng tới lời nói của Hạ Phi Dương lúc mang quần áo tới cho mình. Cô ta rất căm thù mình, cô ta chờ mình bị Quan Triều Viễn ruồng bỏ.

Ruồng bỏ ư? Tô Lam cười khổ.

Cô quay sang nhìn mặt bên của Quan Triều Viễn. Nếu một ngày nào đó lời nói của Hạ Phi Dương trở thành hiện thực, Quan Triều Viễn sẽ thật sự ruồng bỏ cô và các con sao? Nếu thật sự có ngày đó, cô nên cố gắng ở lại bên Quan Triều Viễn, hay là thuận theo tự nhiên buông tha cho anh ấy?

Không hiểu sao, mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình sẽ rời xa Quan Triều Viễn, chắp tay nhường anh ấy cho một người phụ nữ khác, cô lại cảm thấy ngực đau đớn.

“Két!” Tiếng thắng xe vang lên chói tai, chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước vạch kẻ dành cho người đi bộ.

Vừa rồi lái xe, Quan Triều Viễn hơi mất tập trung. Đến khi hoàn hồn, anh phát hiện mình đã tới đường dành cho người đi bộ, đèn giao thông cũng đã biến thành màu đỏ.

Cú phanh gấp này khiến thân thể của hai người đều nghiêng về phía trước. Quan Triều Viễn theo bản năng vươn tay phải che trước đầu của Tô Lam, bảo vệ thân thể của cô.

“Em có sao không?” Quan Triều Viễn quay sang nhìn Tô Lam, quan tâm hỏi. Dù gì cô vừa bị thương, bây giờ còn không thể bị hoảng sợ. Nhưng khi nhìn Tô Lam, Quan Triều Viễn phát hiện đôi mắt to tròn của cô đang nhìn mình, vẻ mặt tràn đây đau thương. Quan Triều Viễn hơi kinh ngạc, nghỉ hoặc hỏi: “Sao vậy?

Em bị dọa tới à?”

Tô Lam không trả lời, chỉ cắn môi. Rõ ràng cô tự nhủ đừng nghi ngờ Quan Triều Viễn, nhưng cô không khống chế được. Vừa nghe thấy câu hỏi quan tâm của anh, cô lại cảm thấy rất tủi thân, đôi mắt nhanh chóng rơm rớm nước mắt.

Quan Triều Viễn không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là Tô Lam rơi nước mắt. Thấy nước mắt của cô, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu.

“Sao vậy?” Quan Triều Viễn vừa hỏi vừa dừng xe tắt máy. Nhưng đây là ngã tư đường, Quan Triều Viễn tắt máy sẽ gây ảnh hưởng tới giao thông.

“Tại sao anh không tới dự buổi họp báo của em?” Tô Lam khàn giọng hỏi. Cũng may mà Quan Triều Viễn có thể nghe rõ câu hỏi của cô.

Cô vừa dứt lời, ánh mắt của Quan Triều Viễn liền thay đổi. Tô Lam nhớ kỹ biểu cảm của anh. Trong lòng cô rất bất an. Tại sao vẻ mặt Quan Triều Viễn lại thay đổi? Chẳng lẽ anh ấy đang chột dạ?

nghĩ tới đây, cô càng thêm căng thẳng, nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn chờ anh trả lời.

Đọc truyện chữ Full